Khoảng Cách Giữa Anh Và Em

Chương 67: "Tranh sủng"




Nụ cười trên môi anh chợt tắt,không ngờ lời khen này lại có tính sát thương tới vậy.Nhìn vẻ mặt anh cứng đờ ra Lệ Hoa cũng bậc cười.

-Lệ Hoa,em thật sự tài năng trong việc cắt giảm sự lãng mạn của anh.

Quả thật cô không ít lần thể hiện tài năng của mình,mỗi lần như thế người nhận lại sự thật phũ phàng luôn là anh ta.Sau khi cùng nhau tận hưởng buổi sáng ấm áp,Nghiêm Thành phải đến công ty sắp xếp chút công việc trong khi đó Lệ Hoa cũng chuyển đổi công việc của mình.Hiện tại cô chỉ cần làm việc online và hầu như không cần đến công ty.

Sau khi chuyện hai người được thông báo đến cho ông bà nội và phía Lục gia,mọi người đều chúc mừng.

Lệ Hoa cùng mọi người đến tham gia buổi tài trợ lớn ở một viện mồ côi,đặc biệt đây lại là nơi cô đã lớn lên.Trong lúc gặp gỡ lại người chủ cũ cô nhân cơ hội tìm hiểu thêm về tung tích của Lập Tân.

Nghiêm Thành đứng phía ngoài cùng gia đình họ Lục,xem xét những trang thiết bị ở đây sau khi được tài trợ thay mới,mọi người cùng phát quà trao sách và một số thứ cần thiết.Lệ Hoa xem lại hồ sơ cũ của Lập Tân,biết được gia đình nhận nuôi anh đã chuyển ra nước ngoài,việc điều tra càng trở nên khó khắn khi phạm vi lan rộng.Chỉ thu được chút thông tin ít ỏi cô cũng bất lực trước cái mở manh mỗi rời rạc này.

-Lệ Hoa,em đi đâu vậy?

Lục Lâm Hà đến tìm Lệ Hoa kéo cô đến chỗ mọi người để chụp ảnh lưu niệm.Bức ảnh lớn gồm ông bà nội,gia đình chị Hà,Lệ Hoa và Nghiêm Thành,họ đều hạnh phúc trong khung hình,cô và anh cũng lưu lại một bức ảnh riêng giữa hai người họ.Lục Nghiêm Thành bất ngờ hôn vào má khiến cô bất ngờ vừa hay khoảnh khắc này Lục Lâm Hà đã bắt được lại còn là một bức hình đẹp.Nhìn hai người đang hạnh phúc thể hiện tình yêu của mình cả gia đình điều ồ lên thích thú.

Sau khoảng thời gian tuyệt vời cùng gia đình anh ở viện mồ côi,Lệ Hoa cùng mọi người về toà nhà lớn của Lục gia để có thể cùng mọi người ăn mừng việc bọn họ kí giấy kết hôn.

Căn biệt thự ở ngoại thành đã đủ to lớn thì khu biệt thự này càng khiến cô được mở mang tầm mắt toà nhà to lớn ở chính diện có cả tầng hầm để xe phân khu còn có hồ bơi dưới hầm,đài phun nước lớn ở trước toà nhà chính,khắp nơi còn có nhiều khu vườn trồng hoa,khu thưởng trà,...một màn này đập vào mắt làm cô mém tí thì ngã ngửa,mặc dù biết Lục gia "giàu có" nhưng hai chữ này cô thật sự không tưởng tượng nổi.



-Lục thiếu gia,khu này có phải to quá rồi không!

Lệ Hoa không thể không cảm thán bỏ lại một câu,khiến cho Nghiêm Thành cảm thấy rất buồn cười trước vẻ mặt này của cô thật sự trông rất hài hước.

-Lệ Hoa,em đừng gọi anh như vậy...thay vào đó gọi là "chồng" sẽ hay hơn đó.

-Thật là...

Cơ hội anh bắt không trượt phát nào,Lệ Hoa nhìn vẻ mặt cáo già lắm mưu trước mắt cũng cạn lời,thật sự muốn mắng cũng không mắng nổi nữa.

Bà nội vừa thấy cô cùng anh đi đến đã khoác tay kéo cô lại cạnh mình,gương mặt toả ra cả sự phúc hậu khiến cô cũng vui vẻ lây.Anh ta vừa lại gần thì vợ đã bị bà tranh mất,ông với vai Nghiêm Thành rõ là cùng cảnh ngộ.

-Tiểu Hoa,chiếc nhẫn này có phải là cầu hôn con không?Bà nắm lấy tay cô xem xét chiếc nhẫn của cháu trai mình lựa chọn liền hiểu

được.

-Da..

-Chiếc vòng ngọc bà đưa con đâu rồi?



Trên tay cô ngoài chiếc nhẫn cầu hôn,chiếc đồng hồ nhỏ thì hoàng toàn trống, nghe bà nội hỏi đến vòng tay bà tặng cô lúc quay về ở với anh cô cũng sợ bà buồn khi cô không đeo nó.

-Bà nội,những thứ đó quá đắt tiền con sợ sẽ làm hỏng..nếu như vỡ đi sẽ tiếc lăm

-Con bé này..nhẫn của tên nhóc đó thì ở đây.Thật là...mới đó đã sắp bỏ bà già này rồi.

Thấy bà có chút buồn cô cũng khá bối rối sợ bà sẽ giận cô,nên sau đó chiếc nhẫn ngọc xanh biếc bà đưa cho cô,Lệ Hoa cũng không thể từ chối được nữa.Sau đó ông đi đến dìu bà vào trong trước để nghỉ ngơi,dù vẫn còn muốn nói nhiều chuyện với cô nhưng vẫn là không thể phụ lòng ông.

-Vợ à...

Nghe giọng nói của anh phát lên Lệ Hoa đã biết người kia sắp trêu chọc cô.

-Này Nghiêm Thành chúng ta kí giấy kết hôn,em đồng ý là vợ chồng nhưng anh đừng gọi như vậy được không?

-Tại sao?

-Nghe vô cùng gợi đòn.Nhưng có lẽ tên mặt dày như anh ta nếu càng nói sẽ càng làm tiếng gọi đó cứ văng vẳng bên tai đã vậy còn đeo bám khiến cô không biết liêm sỉ ban đầu của anh đã quăng đi đâu rồi.Vợ chồng Lục Lâm Hà nhìn hai người họ cũng vui vẻ vì nhớ lại khoảng thời gian ban đầu của họ cũng hạnh phúc như vậy.

Bên trong căn biệt thự càng sa hoa với những chiếc đèn lồng pha lê khổng lồ choáng ngợp.Gặp lại cô Đậu Đậu đã chạy đến vẫy nhẹ chiếc đuôi dài đôi mắt long lanh to tròn vô cùng đáng yêu chào đón.