Khoá Tơ Ngỗng

Chương 74: Dân tộc




Editor: Sting Sữa

Lý Ngang tiêm cho Kha Nhụy một liều thuốc an thần, rất nhanh Kha Nhụy đã thϊếp đi, để lại Anh Hiền và Từ Lượng tỉnh táo đối mặt với một xe toàn những gương mặt xa lạ.

Ngoại trừ Lyon và Phó Thành, trên xe còn có một tài xế da đen và một người lính da trắng khác. Lyon mơ hồ phát hiện bầu không khí kỳ lạ giữa Phó Thành và Anh Hiền, nhỏ giọng hỏi Phó Thành: “Quen biết à?”

Phó Thành không trả lời.

Từ sau khi Anh Hiền nói cho anh rằng người bị thương không phải là mình thì ánh mắt anh không dừng lại trên người cô nữa.

Lyon vẫn muốn hỏi Anh Hiền, nhưng khóe mắt nhìn thoáng qua thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô thì đành từ bỏ.

Trong tình huống vừa rồi mà vẫn có thể lừa anh giả vờ nghe không hiểu tiếng Anh, rõ ràng không phải là người bình thường, hỏi cũng không thèm hỏi.
Từ Lượng là người thiếu kiên nhẫn đầu tiên, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Phó Thành và Lyon, cuối cùng quyết định chọn Lyon: “Cảm ơn, nếu không phải mấy người xuất hiện kịp thời, khẳng định hôm nay chúng tôi đã phải kết thúc ở đây rồi.”

Lyon cười cười đáp lại: “Không cần khách sáo.”

Thấy thái độ thản nhiên của anh ấy, Từ Lượng cũng hỏi không kiêng dè: “Xin hỏi mọi người là đội lực lượng gìn giữ hòa bình sao? Sao mọi người biết chúng tôi ở đây?”

“Không phải, chúng tôi là lính đánh thuê, hiện tại đang làm việc cho Liên Hiệp Quốc, phối hợp làm việc với bộ đội gìn giữ hòa bình ở Linia. Cũng thật tình cờ, hôm nay tiểu đội chúng tôi tuần tra khu vực gần đây, nghe thấy tin tức quân phản loạn tấn công, nên chạy tới bảo vệ dân thường ở đây. Vừa đến thì nghe thấy đám quân phản loạn đang tìm ba người Trung Quốc, những người này nhất định sẽ không tìm người Trung Quốc vô cớ, nên khi mới nghe thì đã biết là xảy ra chuyện.” Ngón tay Lyon chỉ hướng Phó Thành: “Phó là người Trung Quốc, chắc chắn cậu ấy không thể trơ mắt nhìn dân tộc mình bị bắt được. Đúng không, Phó?”
Phó Thành không tiếp lời, Lyon cũng không ngại.

“Anh có thể nói được tiếng Linia?”

Lyon lắc đầu: “Không phải, nhưng mà Phó nghe được, là do cậu ấy nghe được nên mới đến đây. Còn mấy người, sao lại chạy đến Linia ngay lúc này, những người khác chỉ sợ chẳng thể rút lui kịp.”

Từ Lượng len lén liếc mắt nhìn Anh Hiền một cái, mở miệng nói một cách mơ hồ: “Có chút việc phải làm ở đây.”

David chẳng thể nói nên lời, giơ ngón tay cái về phía anh ấy: “Lợi hại.”

Phó Thành nghe thấy thì buồn bực, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ đóng quân gần trại bộ đội gìn giữ hòa bình, ngăn cách hai bên là một vùng hoang mạc rộng lớn.

Một bên chứa đựng ánh sáng thuần khiết, còn bên còn lại chỉ có một vùng xám xịt mơ hồ.

Từ khi lính đánh thuê đến đảm nhiệm nhiệm vụ, thì họ cần phải đối phó với một số tình huống mà bộ đội gìn giữ hòa bình không tiện tham gia hay tỉ lệ nguy hiểm quá cao.
Chính nghĩa chưa bao giờ miễn phí, cũng không nhất định phải là ánh sáng, cho nên anh mới có nhiều tiền như thế.

Anh Hiền cảm thấy hơi buồn.

Trong doanh trại có mười mấy người, đều là đàn ông, Phó Thành là người Châu Á duy nhất trong đội ngũ. Trong đó có một người đầu trọc có vẻ không hài lòng với sự xuất hiện của bọn họ, gọi Phó Thành vào trong một góc rồi nói nhỏ, không biết Phó Thành đã nói gì, mà vẻ mặt ngay tại hiện trường của tên đầu trọc giống như không cam lòng, giận dữ phất tay bỏ đi.

Lyon đưa Kha Nhụy đến doanh trại của đội gìn giữ hòa bình, nơi đó có đầy đủ trang thiết bị chữa bệnh hơn, ngoài ra còn có các bác sĩ quân y khác có thể hỗ trợ phẫu thuật. Còn Anh Hiền và Từ Lượng lại được sắp xếp ở phòng nghỉ ngơi được lắp ghép tạm thời.
Căn phòng rất đơn giản, thứ gọi là vách tường chỉ là bốn miếng sắt, chẳng khác gì đang sống trong một chiếc container vận chuyển. Bên trong phòng ngoại trừ một cái giường cũng chỉ có một bộ bàn ghế cộng thêm một cái quạt điện, ăn uống tiểu tiện đều phải đi ra ngoài khu vực công cộng để giải quyết.

Anh Hiền ngồi một lúc lâu, mới hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó vén quần áo lên, lấy ra bản hợp đồng đã bị nhàu nát.

Một lát sau, có tiếng đập cửa vang lên từ tấm ván cửa mỏng manh.

“Mời vào.”

Phó Thành đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo hộp y tế.

Anh thờ ơ liếc cô một cái, mặt không chút biểu cảm, đi thẳng đến trước mặt cô: “Tôi đến xử lý miệng vết thương cho em, ở đây không có quân nhân nữ, nếu em có yêu cầu gì thì có thể đến phòng y tế của đội gìn giữ hòa bình để xử lý.”
“Cảm ơn, không cần, tôi không bị thương.”

Phó Thành nhíu mày, ánh mắt rơi lên chân cô.

Anh Hiền cúi đầu theo, lúc này mới nhận ra hai chân của mình đã nhếch nhác đến mức nào: Đôi giày cao gót bị dính một lớp đất, có cả vết máu không biết của ai, mắt cá chân lộ cả ra ngoài, trên mu bàn chân là những vết thương, trông vô cùng thê thảm.

Phó Thành ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng cởi một chiếc giày.

Anh Hiền hít sâu một hơi.

Gót chân bị trầy da chảy máu, vết máu sau khi khô đi đã làm làn da và giày dính lại với nhau, việc cởi giày cũng giống như bóc vảy.

Phó Thành dừng lại ngay lập tức.

Anh Hiền điều chỉnh nhịp thở, cúi đầu nhìn xuống hàng lông mày nhô cao của anh: “Không sao, lúc nãy chưa chuẩn bị tâm lý xong, anh cởi đi.”

Giày nhất định phải cởi, nhưng càng cởi càng đau.
Lông mày Phó Thành khẽ động, hạ giọng nói: “Nhịn một chút.”

“Ừm.”

Dưới chân truyền đến cơn đau buốt, Anh Hiền cắn chặt răng, không rên một tiếng, nhưng ngón chân không nhịn được mà cong lại.

Tình trạng các ngón chân còn tệ hơn cả gót chân, vết rộp tụ máu đã bị vỡ, lộ ra phần thịt non đo đỏ.

Anh vẫn kéo bàn chân cô, cho đến khi cô thả lỏng ra.

“Phải khử trùng vết thương trước.”

“Ừm.”

“Tôi đổ rượu đây.”

“Ừm.”

“Tiếp theo sẽ bôi thuốc.”

“Được.”

Mỗi một bước anh thực hiện sẽ thông báo với cô một tiếng, đợi cô bình thường trở lại thì tiến hành bước tiếp theo.

Chờ đến khi xử lý hết mọi vết thương và vết rộp tụ máu, thì trên người hai người đều toát ra một lớp mồ hôi.

Trên cánh tay và trán của Anh Hiền cũng có vài vết xước, Phó Thành cũng xử lý nốt.
Lúc bôi thuốc, đột nhiên anh lên tiếng: “Em đến đây làm gì.”

“Ký hợp đồng với Saluo.” Anh Hiền cũng chẳng giấu giếm, kể hết mọi chuyện ở mỏ dầu cho anh nghe.

Cô càng là bình tĩnh, thì anh lại càng tức giận.

Rốt cuộc thì cô có biết đây là nơi nào không? Có biết Saluo là ai không?

Phó Thành lạnh giọng hỏi: “Tưởng Anh Hiền, em không muốn sống nữa sao?”

Anh Hiền nhìu mày, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Cầu phú quý trong nguy hiểm.”

Hay cho một câu “cầu phú quý trong nguy hiểm”.

Phó Thành thật sự muốn cười.

Sau khi cất hết mọi thứ vào hộp y tế, Phó Thành đưa lưng về phía cô rồi nói: “Lúc nãy tôi đã liên hệ với đại sứ quán Trung Quốc, ngày mai sẽ có một chuyến bay sơ tán, vẫn có thể chừa ra ba chỗ, sáng mai tôi đưa mấy người qua đấy.”

“Máy bay của Tưởng Thị vẫn còn đậu ở sân bay Frankfort, tôi phải đi Đức.”
“Tất cả các quốc gia đều ưu tiên sơ tán người dân của họ, mấy người không phải là công dân Đức, và sẽ không có chuyến bay sơ tán trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa bây giờ vẫn không biết liệu sân bay có bị tấn công hay không, nhưng ngay cả sân bay không sao, thì cũng có rất ít chuyến bay bay từ Linia đến Châu Âu, chuyến bay đi Đức tiếp theo rất có thể phải đợi thêm một tuần.”

Anh Hiền nói với vẻ không bận tâm: “Tôi có thể đợi.”

Cơn tức đột nhiên giận dâng lên, ánh mắt Phó Thành u ám, rốt cuộc cũng xoay người lại đối diện với cô: “Em đừng tưởng rằng đã ở chỗ này thì sẽ rất an toàn, tháng trước quân phản loạn vừa mới tập kích doanh trại của lượng lượng gìn giữ hòa bình.”

Anh Hiền nhìn anh, nói từng từ rõ ràng: “Tôi tin anh sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì.”
Phó Thành giận quá hóa cười, ánh mắt lạnh đến mức bức người: “Có phải em đã tự tin quá rồi không?”

Anh Hiền nhấp môi, thái độ ôn hòa: “Xin lỗi, tôi đã không nói rõ, ý tôi là tôi tin tưởng vào năng lực và tinh thần trách nhiệm của anh.” Cô nhớ đến cái từ Lyon đã sử dụng, hơi khựng lại, cũng lấy ra dùng: “Tôi tin anh sẽ bảo vệ tốt cho bất kỳ dân tộc nào của mình.”

“Dân tộc” chính là mối quan hệ còn sót lại của bọn họ.

Cô lịch sự, dịu dàng đến thế, cứ như lần đầu hai người gặp nhau.

Phó Thành im lặng một lúc lâu, sau đó đẩy cửa rời đi.