Editor: Limoncello
Đội an ninh vẫn không nhận điện thoại, tiếng súng lại vang lên, lúc xa lúc gần.
Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết của Kha Nhụy, thân thể đột nhiên ngã về phía trước.
“Từ Lượng!”
Từ Lượng bị tiếng kêu của Anh Hiền thức tỉnh, nhanh chóng cùng cô đỡ Kha Nhụy trốn ra phía sau một chiếc xe vận tải nhỏ.
Thân thể của Kha Nhụy nghiêng qua một bên, đau đớn rêи ɾỉ hít thở, bắp chân đầm đìa máu.
Anh Hiền nhanh chóng kiểm tra một chút, sau khi chắc chắn cô ấy không bị thương đến động mạch mới dám thở ra một hơi, sau đó bảo Từ Lượng cởϊ áσ sơmi, băng bó đơn giản cho Kha Nhụy.
Tuy vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng kéo dài cũng có khả năng tàn tật, hơn nữa cứ như vậy thì bọn họ cũng không tiện hành động.
Kha Nhụy nghẹn ngào: “Bà chủ, Từ Lượng, hai người đi đi, đừng để ý đến em, em không đi được rồi. Bà chủ, bố mẹ của em chỉ có mình em là con gái, chị xem em cũng được xem như hi sinh vì nhiệm vụ, có thể bồi thường cho họ nhiều tiền một chút hay không? Em ở dưới suối vàng cũng đội ơn chị.”
Vành mắt Từ Lượng phiếm hồng, xém chút nữa là khóc với cô ấy rồi, thế nhưng nghe thấy câu cuối cùng thì cũng nuốt nước mắt vào trong.
Đúng là thư ký của doanh nhân không hề bình thường, đã chết đến nơi còn nhớ đến tiền.
Anh Hiền lau sạch nước mắt của cô ấy: “Chị mang em đến thế nào thì mang em về thế đó, tiền thưởng năm nay cho em thêm một số không, vì tiền thưởng mà cố gắng một chút đi.”
Kha Nhụy cắn môi, gục lên bả vai của Anh Hiền khóc lớn, giọng điệu khi nãy cũng hoàn toàn tản mất.
Thật ra cô ấy chỉ nói cho ngầu mà thôi, cô ấy sợ muốn chết, sợ bọn họ thật sự bỏ rơi cô ấy.
Anh Hiền cũng sợ, ai mà không sợ chết nhưng cô biết mình không thể bộc lộ chút mềm yếu sợ hãi nào, nếu không tinh thần của bọn họ sẽ sụp đổ.
Dường như tiếng súng đã gần hơn một ít, người cầm loa vẫn đang không ngừng kêu gọi đầu hàng.
Từ Lượng bình tĩnh nhìn Anh Hiền, tìm kiếm sự an ủi từ vẻ mặt bình tĩnh của cô. Nào ngờ trái tim của Anh Hiền đã rơi xuống đáy vực, chẳng qua là cô đang khống chế vẻ mặt mà thôi.
Đối phó với đạn thì chỉ có thể là đạn, không có súng thì ngay cả tư cách bàn điều kiện của họ cũng không có.
Bỗng nhiên, tiếng súng trở nên liên hồi.
Anh Hiền và Từ Lượng nằm sấp xuống đất theo bản năng, Kha Nhụy hành động không tiện nên Anh Hiền bò dậy kéo cô ấy.
Thời gian bị nỗi sợ kéo dài ra vô tận, không biết qua bao lâu, cả con đường chìm vào yên tĩnh. Ba người nép ra phía sau xe nên không nhìn rõ tình hình, không dám lộn xộn.
Một đôi giày da màu đen lặng lặng lẽ xuất hiện trước mặt ba người, Kha Nhụy sợ tới mức thét lên: “A!”
Người đi tới để một mái tóc xoăn màu nâu, dáng người Âu Mỹ, mặc đồ rằn ri và áo giáp chống đạn, bên hông treo băng đạn, bộ đàm và súng bắn điện, trang bị hết sức hoàn hảo. Anh ấy giữ nguyên tư thế giơ súng, dừng một giây ngắn ngủ trước mặt bọn họ, sau đó vòng một vòng khắp nơi, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì mới nói một câu với không khí: “Clear.”
Vừa nghe anh ấy nói tiếng Anh, Từ Lượng xém chút nữa phát khóc, bò đến cạnh Anh Hiền rồi nói: “An toàn an toàn, anh ấy nói tiếng Anh, chắc chắn đây là người của bộ đội giữ gìn hòa bình.”
Anh Hiền nhíu mày, không hề lạc quan như anh ấy.
Đồ rằn ri này mới chiến với quân phản loạn, người của bộ đội giữ gìn hòa bình có thể tùy ý nổ súng như vậy sao?
Cô nhớ Phó Thành từng nói, bọn họ chỉ nổ súng khi đang có sinh mạng bị uy hϊếp trực tiếp.
Anh Hiền ngẩn ra một chút, cái tên bị cô chôn giấu lại bất ngờ nhảy ra.
Đồ rằn ri quay trở lại chỗ ba người, hỏi bằng tiếng Anh: “Mấy người là người Trung Quốc sao?”
Anh Hiền đang lưỡng lự, Từ Lượng đã vội vã trả lời: “Đúng đúng, chúng tôi là người Trung Quốc.”
Một tay của người nọ đè lỗ tai, nói: “Tìm được rồi.”
Trái tim của Anh Hiền lại co thành một điểm nhỏ: Anh ta là người nào, vì sao lại tìm bọn họ?
Lyon giơ hai tay tỏ vẻ mình không có ác ý, chậm rãi ngồi xổm xuống gần.
Anh Hiền vẫn không dám thả lỏng như cũ, phòng bị nhìn chằm chằm anh ấy.
Lyon cho rằng cô không hiểu tiếng Anh, nói với Từ Lượng: “Anh phiên dịch đi, tôi không phải người xấu, bây giờ tôi chỉ muốn kiểm tra miệng vết thương của cô gái này một chút.”
Từ Lượng nhìn về phía Anh Hiền, không nói gì. Tiếng Anh của cô tốt hơn anh ấy nhiều, cần gì phải có phiên dịch.
Lyon nghĩ anh ấy bị dọa sợ nên nói với tai nghe: “Hai nữ một nam, một cô gái bị súng bắn bị thương chân, tốt nhất là di chuyển nhẹ nhàng, lái xe đến đây đi.” Tạm dừng một lát, giọng nói của anh ấy nhỏ hơn không ít: “Một người khác nghe không hiểu tiếng Anh, vẻ ngoài rất xinh đẹp nhưng tính tình chẳng ra gì, còn đang trừng tôi nữa.”
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe bọc thép ngừng gần bọn họ. Bóng người cao lớn nhảy xuống, vừa đến gần vừa nói tiếng Trung: “Đừng sợ, tôi cũng là người Trung Quốc, các bạn an toàn rồi, chúng tôi là —”
Giọng nói này…?
Anh Hiền không dám tin mà quay đầu nhìn về phía người đang tới.
Sau khi thấy mặt cô, Phó Thành lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Nhìn nhau hai giây, anh nhanh chóng tiến lên, ngồi xổm xuống vén quần cô lên.
Anh Hiền vội nói: “Không phải tôi, là Kha Nhụy.”
Động tác của Phó Thành cứng đờ, rút tay về, quay đầu nhìn về phía Kha Nhụy.
Kha Nhụy nhìn thấy anh thì cũng khϊếp sợ, nhưng cô ấy đau quá, không có sức phản ứng nhiều.
Phó Thành hỏi Lyon: “Thế nào rồi?”
“Xương cốt không sao hết, tiểu phẫu là được.”
Lyon là quân y, xử lý nhiều trường hợp cụt tay cụt chân, với anh ấy thì mức độ trúng đạn của Kha Nhụy không khác gì té một cái. Anh ấy vừa thành thạo băng bó cho Kha Nhụy vừa vui đùa nói: “Phó, tôi thấy cô nàng xấu tính kia hình như là người đứng đầu trong ba người đó, độ phối hợp rất thấp, cậu —”
“Lyon!”
Cách gọi cô nàng này chói tai khó tả.
Nghe thấy sức sắc bén trong lời nói của anh, Lyon nghi hoặc: “Sao đấy?”
Phó Thành nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Kha Nhụy, hơi dừng lại một chút rồi nói: “Cô ấy có thể nghe hiểu tiếng Anh.”