Trước khi rời khỏi phòng, Anh Hiền liếc nhìn Hứa Tiếu một cái, sau đó đi dạo ở vườn hoa phía sau.
Đi dạo hơn mười phút, Hứa Tiếu tìm được cô và mang cho cô một cốc nước.
“Cô ba, nước cô muốn đây.”
“Cảm ơn.” Anh Hiền nhấp vài ngụm, xác nhận không có ai xung quanh mới nhẹ giọng hỏi: “Hứa Tiếu, bố tôi tặng cho cô đều là những thứ gì?”
Hứa Tiếu tâm tư xoay chuyển, thành thật nói: “Lúc trước khi mẹ tôi bị bệnh, lão chủ tịch cho tôi một chi phiếu 30 vạn, ngoài ra còn có một chiếc vòng tay, một sợi dây chuyền kim cương. Thưa cô ba, tôi không biết chúng đáng giá bao nhiêu. Lão chủ tịch nói rằng sau này sẽ chuyển một căn hộ sang tên tôi.” Về phần sau này là bao nhiêu thì cô ta không biết.
Dừng lại một chút, cô ta vội vàng nói thêm: “Lão chủ tịch cũng đã cho tôi một cái thẻ, thường dùng để mua sắm.”
Lời này nghe có vẻ là thoải mái sử dụng, thế nhưng mỗi một khoản tiền cô ta quẹt Tưởng Chấn đều nhận được thông báo, trong lòng Hứa Tiếu hiểu rõ, thẻ phụ cơ bản không được tính là của cô ta, nhưng cô ta không muốn để cho Anh Hiền cảm thấy mình không biết tốt xấu gì.
Ở nhà mọi người vẫn gọi Tưởng Chấn là chủ tịch, nhưng Hứa Tiếu vẫn cẩn thận, cố ý thêm một chữ lão.
Anh Hiền ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vòng tay và vòng cổ cộng lại, đại khái có thể đáng giá hơn sáu mươi vạn.”
Tưởng Chấn còn rất tinh, dù là bạn gái thì cũng phải xem đó là ai. Nếu bạn gái là đối tác, ngôi sao diễn xuất thì ra tay nhất định sẽ rất hào phóng, nhưng nếu là các cô gái nhẹ nhàng dịu dàng, vậy thì sẽ co lại. Hào phóng là một khái niệm tương đối, tình yêu chỉ có thể làm lu mờ đạo đức của ông ta, nhưng không làm loạn kế hoạch của ông ta.
Hứa Tiếu giật mình, mừng thầm vì mình nói sự thật. Vì cô có thể báo giá thì cũng có nghĩa là cô biết Tưởng Chấn đã đưa cho cô ta những cái gì.
Anh Hiền đột nhiên nói: “Bố tôi có một ngôi nhà nghỉ mát ở miền Nam nước Pháp, nơi đó có khí hậu tốt hơn so với Kinh Châu, thích hợp để nghỉ dưỡng. Hứa Tiếu, nếu cô có thể thuyết phục bố tôi đến đó nghỉ ngơi và ở lại bên kia, căn nhà kia chính là của cô. Tôi không biết giá trị thị trường ở đó bây giờ là bao nhiêu, nhưng nó vẫn nhiều hơn vòng tay và vòng cổ.” Cô mỉm cười, dùng giọng điệu trêu chọc nói, “Trước những điều mình thích, phụ nữ luôn ra tay hào phóng hơn đàn ông.”
Hứa Tiếu bị điều kinh hỉ bất thình lình xảy đến làm cho ngây ngốc, chậm lại hai giây, nói: “Cảm ơn cô ba.”
Anh Hiền liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thấy sắp đến giờ thì dặn dò vài câu rồi rời đi, tối nay cô có hẹn với Thẩm Đông Dương.
Sau khi quyết định xử phạt Tưởng Chấn được công bố, Thẩm Đông Dương biến mất một thời gian dài, cuối cùng cũng xuất hiện, gọi điện thoại hẹn gặp cô.
Chọn thời gian vô cùng tinh vi, nếu đổi một người ngây thơ chút thì khả năng là nghĩ hai người còn có ràng buộc hấp dẫn.
Cô đến sớm mười phút, không ngờ Thẩm Đông Dương đã ngồi ở đó sớm hơn cô.
Anh Hiền thả túi xách xuống, chào hỏi như thường lệ: “Đến sớm vậy.”
Thẩm Đông Dương nghe thấy lời này thì cảm thấy có chút mỉa mai. Mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi anh ta mới xuất hiện, tới rất trễ.
Thẩm Đông Dương không giỏi làm bên yếu thế, bởi vậy có vẻ hơi chật vật.
Anh Hiền cười cười: “Gọi món chưa?” “
Thẩm Đông Dương nói: “Gọi combo rồi. “
Anh Hiền gật đầu.
Nơi này là nhà hàng tư nhân ở tứ hợp viện trung tâm thành phố, trong sân trồng không ít tre, gió thổi qua kẽ lá xào xạc, một kiểu lãng mạn theo phong cách trí thức. Anh Hiền nghĩ, thật đáng tiếc, ngồi nơi đây lại là hai nhà đầu cơ bốc đầy mùi tiền đang muốn đàm phán một thương vụ đổ vỡ.
Anh Hiền chủ động đề cập: “Tại sao Phổ Lôi sẵn sàng từ bỏ việc đòi lại tiền vi phạm hợp đồng, hoàn trả đầy đủ các khoản thanh toán trả trước cho chúng tôi, không phải là do anh ra mặt chứ? “
Thẩm Đông Dương ngầm đồng ý.
Anh Hiền nói: “Cảm ơn. “
Lại một hồi yên tĩnh, Trầm Đông Dương nói: “Xin lỗi. “
Anh Hiền bình tĩnh: “Có gì phải xin lỗi, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Cô đổi giọng, nói giúp anh ta, “Yên tâm, bố tôi biết rõ cuộc hôn nhân của chúng ta đã bị hủy bỏ, tôi cũng hiểu.”
Thẩm Đông Dương càng lúng túng, ăn nhạt như nước ốc vậy, không biết mình đang ăn cái gì.
Anh ta hỏi: “Nghe nói chú…Tưởng đang nằm viện à?”
“Ừm, không có vấn đề gì lớn, đã xuất viện rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Đông Dương tìm không ra lời nào để nói, “Gần đây em thế nào? “
“Vẫn như cũ, đi làm, mở họp.”
“Tôi thấy cổ phiếu đang giảm đôi chút, tôi có thể giúp được gì không?”
Anh Hiền liếc nhìn anh ta: “Anh Thẩm, anh định chơi quy tắc ngầm à?”
Thẩm Đông Dương không tự giác bật cười: “Không phải, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức giúp em.” Trước giờ bọn họ không phải là một đôi yêu nhau, nhưng nghe cô gọi mình là anh Thẩm, không hiểu sao lại khiến anh ta sinh ra vài phần lưu luyến.
Anh Hiền chỉ nói: “Cảm ơn.”
Ăn cơm xong, Thẩm Đông Dương kiên quyết muốn đưa cô về, Anh Hiền khéo léo từ chối thất bại, dứt khoát nói rõ: “Bị người ta nhìn thấy chúng ta ở cùng một chỗ, thật sự không hay lắm.”
Thẩm Đông Dương sững người, nhớ tới đúng thật là Thẩm Bình đã dặn dò, muốn anh ta cắt đứt sạch sẽ. Cúi đầu quan sát dáng vẻ bình tĩnh của cô, khoảnh khắc cô sắp lên xe, Thẩm Đông Dương đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, buột miệng nói ra nghi hoặc trong đáy lòng: “Anh Hiền, có phải là em cố ý không?”
“Hả?” Anh Hiền tỏ vẻ không hiểu.
Hai mắt Thẩm Đông Dương tối lại, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu. Anh ta biết lúc này nói những thứ này không có ý nghĩa gì nữa, nhưng thực sự nhịn không được hỏi: “Vì tên vệ sĩ đó?”
Anh Hiền nhìn anh ta vài lần, bật cười hỏi ngược lại: “Tôi điên như vậy sao?”
Thẩm Đông Dương bị cô hỏi nghẹn họng.
Thừa dịp anh ta đang ngây người, Anh Hiền thoát khỏi sự trói buộc, nói lời tạm biệt rồi lập tức lái xe rời đi.
Thẩm Đông Dương vẫn đứng im tại chỗ, nhìn đuôi xe cô dần dần đi xa, từ đầu đến cuối cũng không rõ câu nói cuối cùng của cô là thật hay giả. Nhưng bất kể là thật hay giả cũng không liên quan đến anh ta.
*
Thấy bóng dáng của Thẩm Đông Dương hoàn toàn biến mất trong gương chiếu hậu, Anh Hiền mới coi như hoàn toàn yên tâm.
Cô gọi điện thoại cho Phó Thành, chuông mới đổ hai tiếng thì giọng Phó Thành đã vang vọng khắp xe cô qua Bluetooth: “Alo, Anh Hiền.”
Mỗi lần anh trả lời điện thoại đều nói alo, sau đó gọi thẳng tên cô.
Anh Hiền hỏi: “Đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
”Ôn tập à?”
“Ừm.”
Giọng điệu Anh Hiền lập tức thay đổi, nghiêm túc hỏi: “Phó Thành, anh thật sự có nghiêm túc ôn tập không?”
Phó Thành giật mình, sau đó nghe cô nói: “Sao lần nào anh cũng nghe điện thoại nhanh như vậy.”
Im lặng vài giây, trong xe vang lên giọng nói hơi trầm thấp của anh: “Anh đã cài đặt cho em tiếng chuông đặc biệt.” Cho nên vừa nghe đã lập tức biết là cô.
Một tiếng cười nhẹ nhàng theo dòng điện truyền vào lỗ tai, trong mắt Phó Thành đầy sự dịu dàng mềm mại.
Anh Hiền nói: “Bây giờ em qua đó tìm anh, có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Gặp mặt rồi nói sau, lát nữa gặp.”