Khoá Tơ Ngỗng

Chương 105




Từ hôm bà xã biểu đạt sự bất mãn, ngoài miệng Thẩm Bình không đề cập tới, nhưng thật ra cũng đang suy tính lại hôn sự với nhà họ Tưởng.

Ông ấy tự thấy mình nhìn người chính xác, vẫn cho rằng đứa nhỏ Anh Hiền này biết nhìn đại cục, thế nhưng trải qua một hồi giày vò như thế, Thẩm Bình đột nhiên không dám xác định.

Sau khi buổi họp ngày hôm đó kết thúc, Liễu Thường Minh gọi ông ấy lại, mời ông ấy vào phòng làm việc uống ly trà.

Hai người đều là quan chức kiểu học giả, lại là bạn học chung trường đại học Kinh Châu, mặc dù kém tám khóa, nhưng tình cờ đều thích Hải Tử, vì thế thỉnh thoảng sẽ trao đổi mấy câu.

Thời đó phần lớn những sinh viên như bọn họ đều có mộng làm nhà thơ. Lúc Thẩm Bình nhậm chức tại địa phương, từng có người nịnh bợ sẽ giúp ông ấy xuất bản tập thơ, ông ấy luôn cẩn thận từ chối khéo léo.

Thẩm Bình biết Liễu Thường Minh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mời ông ấy đi uống trà. Vì thế ông ấy kiên nhẫn chờ, sau khi tán gẫu mấy câu về nội dung buổi họp, Liễu Thường Minh đột nhiên hỏi: “Nghe nói về chuyện Trương Bằng chưa?”

Thẩm Bình nghiêm mặt: “Nghe nói rồi.”

Giấu ba trăm triệu, tuần trước bị xử tù chung thân, Trương Bằng lên tòa nhận tội, tin tức cũng đăng, sao có thể không nghe nói được.

Liễu Thường Minh cảm thán: “Đáng tiếc, hai mươi năm trước khi tôi còn làm thư ký ở địa phương, ông ta làm thư ký cho tôi. Khi ấy tôi đã phát hiện người trẻ tuổi này thông minh, hiếu học, duy chỉ hỏng ở chỗ mềm lòng, đối với ai cũng không lạnh mặt nổi. Thẩm Bình, ông biết tại sao ông ta bị bắt không?”

Thẩm Bình biết cũng giả vờ không biết, lắc đầu im lặng.

Liễu Thường Minh nói: “Mười mấy năm trước ông ta ly dị vợ, vì lo nghĩ đến con, hai người ly dị không chia nhà, vợ trước mượn danh nghĩa ông ta làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Cho dù ông biết, ông ta vẫn tới tìm tôi, người hơn năm mươi tuổi khóc chảy nước mắt nước mũi, chỉ lên trời thề thật sự không biết những chuyện kia của vợ trước.”

“Thề thì có ích lợi gì? Mọi việc phải có chứng cứ.” Liễu Thường Minh thở dài, dừng một chút rồi nói, “Người ta nói hậu viện cháy, tiền viện gặp họa, tôi thấy chưa chắc. Tại sao hậu viện có thể cháy, nguyên nhân là vì tiền viện lơ là, không thể đảo lộn quan hệ nhân quả được.”

Trực giác nói cho Thẩm Bình biết, Liễu Thường Minh đang châm biếm ông ấy, nhưng mà ông ấy thật sự không nghĩ ra mình làm ra chuyện gì đáng để ông ta châm biếm.

Suy đi nghĩ lại, ông ấy cắn răng, quyết định nói thẳng: “Lão Liễu, xin ông hãy nói rõ.”

Liễu Thường Minh không nói lời nào, ung dung thong thả uống trà xong, lấy một tập văn kiện từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra, đưa cho ông ấy.

Thẩm Bình nhận lấy, nhìn qua thì thấy là tài liệu khoản vay thương mại của ngân hàng Kinh Châu, còn hơi nghi ngờ, khi lật xong mấy tờ thì trong lòng nổi lên sóng gió kinh hoàng.

Tưởng Chấn vay hơn 400 vạn để tiến hành thu mua, tự bỏ ra chỉ 16 vạn, tỷ lệ đòn bẩy vượt quá 20 lần, không khác nào tay không kéo chó sói.

Mùa thu năm ngoái, bộ Công An mới đưa ra ý kiến, phải giữ vững tư thế nghiêm trị với tội phạm tài chính, ngay sau đó chủ tịch hội chứng nhận lại nhấn mạnh một lần nữa chính sách “quy định chặt chẽ, xóa bỏ thăng bằng”.

Tưởng Chấn chơi trò này vào thời điểm này, cơ bản chính là gây án ngược gió.

Đúng lúc này Liễu Thường Minh mở miệng: “Thẩm Bình, khoản mục này có phải do ông phê không?”

“Không thể, cho dù là thế nào thì cũng không thể. Lão Liễu, nếu như tôi biết thì tuyệt đối sẽ không…” Ông ấy không nói được, không phải Trương Bằng cũng giải thích vậy sao, ai tin?

Lần này ông ấy kích động, một nửa là thật, một nửa là diễn cho Liễu Thường Minh xem. Nếu như Liễu Thường Minh âm thầm hẹn ông ấy, có ý nghĩa là không có ý định làm gì ông ấy.

Liễu Thường Minh nói: “Thẩm Bình, tiền viện muốn xen vào, hậu viện cũng phải coi chừng. Trương Bằng đã ly dị vợ mười mấy năm, còn ông thì có con dâu sắp qua cửa.”

Thẩm Bình thật sự toát mồ hôi lạnh.

Về đến nhà, Thẩm Bình lập tức kêu thư ký cho ông ấy kết nối với ngân hàng thương mại Kinh Châu. Có vẻ giám đốc ngân hàng cũng không bất ngờ về cuộc gọi của ông ấy, tâng bốc đôi câu rồi nhắc tới khoản vay của Tưởng Chấn, khó xử bày tỏ hơi khó làm. Thẩm Bình nói thẳng muốn ông ấy làm gì thì làm cái đó, làm việc nghiêm khắc dựa theo quy định.

Để điện thoại xuống, ông ấy lại gọi cho Thẩm Đông Dương. Tối nay Thẩm Đông Dương có hẹn, lấy lệ đôi câu, Thẩm Bình trực tiếp gọi anh ta chạy về.

Tống Uẩn bị sắc mặt của ông ấy dọa cho sợ không nhẹ, thử dò hỏi: “Lão Bình, xảy ra chuyện gì vậy?” Đã bao năm rồi bà ấy chưa từng thấy chồng lộ vẻ lo lắng ra bên ngoài.

Thẩm Bình yên lặng hồi lâu chỉ nói: “Cô giáo Tống, vẫn là bà nhìn xa trông rộng, lần này tôi không bằng bà.”

Chuyện cho tới nước này, làm việc theo khoản mục đã không đủ, ông ấy phải “đại nghĩa diệt thân” mới được.

*

Tưởng Chấn tung hoành thương trường ba mươi mấy năm, chưa bao giờ chật vật giống như bây giờ.

Đầu tiên là tin tức của giám đốc ngân hàng thương mại, nói ngân hàng bác bỏ khoản vay của họ, còn ám chỉ với ông ta rằng chuyện này đã truyền đi, ngân hàng khác cũng không có khả năng ký. Ngay sau đó, ông ta lại nhận được lời gọi, yêu cầu ông ta mang theo thẻ căn cước tự mình tới hội chứng nhận Kinh Châu giúp cục Kiểm tra điều tra trong vòng một tuần lễ.

Trước tiên ông ta kêu Anh Hiền liên lạc với Thẩm Đông Dương, Anh Hiền tự gọi hai cuộc điện thoại, Tưởng Chấn lại gọi ba lần bảy lượt nữa, Thẩm Đông Dương không nhận.

Tưởng Chấn giận dữ gạt vỡ cốc, hai tay không ngừng run rẩy.

Nếu như chuyện xảy ra ở ba mươi năm trước, phản ứng của ông ta sẽ không lớn như thế, xua lợi tránh hại là bản tính bình thường của con người, ông ta đã gặp nhiều rồi. Nhưng mà ông ta đứng ở đỉnh núi quá lâu, cũng đã được người ta thổi phồng quá lâu, đã quên mất loại cảm nhận đó, chợt nhớ lại tư vị, chỉ cảm thấy giận không kìm được.

Trừ vấn đề đòn bẩy, Tưởng Chấn còn phải đối mặt với đơn kiện nhiễu loạn trật tự thị trường. Bởi vì lúc ông ta truyền kế hoạch thu mua Phổ Lôi ra ngoài, cũng không đề cập rằng nguồn tài chính đang chờ phê duyệt, có ý cố gắng giấu giếm.

Tiến triển điều tra vô cùng thuận lợi, một tháng sau, quan chức hội chứng nhận ban bố “Đơn quyết định xử phạt hành chính”, Tưởng Chấn bị xử 40 vạn tiền phạt, cùng với lệnh cấm góp vốn thị trường trong vòng hai năm.

Ngay đêm đó, Tưởng Chấn nhập viện khẩn cấp.

Lần này, ông ta thật sự sụp đổ, ngay cả cái thìa cũng không cầm nổi, tất cả cơm nước đều cần người đưa tới bên miệng mới được.

“Để tôi.” Anh Hiền nhận lấy thìa từ trong tay Hứa Tiếu, đưa cháo đã ninh nhừ đến bên miệng Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nhìn chằm chằm Anh Hiền, phun ra hai chữ: “Phổ Lôi.”

Anh Hiền nhẹ giọng nói ra tin tức tốt: “Bố, Phổ Lôi nói sẽ không đòi tiền vi phạm hợp đồng với chúng ta, số tiền giai đoạn trước cũng sẽ trả lại hoàn toàn. Cổ phiếu công ty giảm xuống một chút, nhưng mà vấn đề không lớn, doanh thu quý này vượt qua kế hoạch, đến khi công bố báo cáo quý, chắc chắn sẽ nổi lên một lần nữa.”

“Được, được.” Tưởng Chấn gật đầu liên tục: “Anh Hiền, con làm rất tốt, vất vả rồi…”

“Không vất vả, đều là chuyện con nên làm.” Anh Hiền nắm lấy bàn tay khô gầy của ông ta, nói, “Bố, bố mới là người cực khổ cả đời, hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.”

Tưởng Chấn nhìn gương mặt trẻ tuổi tinh xảo của cô, đột nhiên có một loại cảm giác không rét mà run.

Có phải, có phải là cô làm không?!

Phổ Lôi là do cô tìm tới, ngân hàng cũng là cô liên lạc, cũng là cô nói cần ông ta ra mặt…

Nhưng mà, tại sao? Muốn hoàn toàn thay thế ông ta? Sẽ không! Tưởng Chấn lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình, cô cũng vì thế mà mất đi nhà họ Thẩm, cái mất nhiều hơn cái được.

Nếu như không phải cô, thì sẽ là ai? Chẳng lẽ là vận may của ông ta đã hết nên đụng phải họng súng?

Dường như Anh Hiền không để ý tới sự biến hóa trên vẻ mặt của ông ta, tiếp tục hỏi: “Bố có muốn ăn thêm một chút không?”

Con ngươi già nua đục ngầu kia tra xét tới lui trên mặt cô, cuối cùng vẫn ảm đạm xuống: “Không ăn, bố muốn ngủ một chút, con đi làm việc của con đi.” Tưởng Chấn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cho dù là cô thì sao chứ.

Ông ta già rồi, mà cô còn trẻ như thế.