Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 90




Sau lần đột quỵ nửa năm trước, Hứa Tiếu cùng một hộ lý nam vào nhà họ Tưởng chăm sóc Tưởng Chấn 24/24 giờ. Đừng nói là Đỗ Duyệt, ngay cả Anh Hiền cũng không ngờ một người có tướng mạo bình thường lại ít nói như Hứa Tiếu có thể mê hoặc được Tưởng Chấn.

Có lẽ là sau khi không thể khống chế được cơ thể, Tưởng Chấn đặc biệt cần sự quan tâm, mà Hứa Tiếu sớm chiều làm bạn, vừa vặn lấp đầy khoảng trống này; hoặc cuộc sống trôi qua khiến Tưởng Chấn càng thêm tham luyến thanh xuân, Đỗ Duyệt nhỏ hơn Tưởng Chấn ba mươi tuổi, nhưng Hứa Tiếu càng trẻ hơn; đương nhiên cũng có thể là tình yêu đích thực, tóm lại hiện tại Hứa Tiếu chính là bạn gái mới nhất của Tưởng Chấn.

Ban đầu, Tưởng Chấn chỉ sắp xếp tài xế đưa đón Hứa Tiếu về nhà, cho cô ta nghỉ thêm vài ngày nghỉ, Hứa Tiếu cũng không tuỳ tiện, việc nên làm cũng không làm ít đi chút nào, bởi vậy không ai chú ý tới. Mãi cho đến một ngày, ở trên bàn cơm Tưởng Chấn bảo người giúp việc chuẩn bị dao nĩa cho Hứa Tiếu, hời hợt ném ra một câu “Sau này Hứa Tiếu ăn cùng chúng ta”, mọi người mới tỉnh táo lại.

Lại nhìn vị y tá trẻ tuổi này, vẫn mặc đồng phục mộc mạc nhất, cúi đầu không nói lời nào, nhưng không biết từ khi nào túi xách và giày dép bày ở cửa đã biến thành một bộ đầy đủ của hãng Chanel, còn là loại có logo rõ ràng.

Anh Thận và Anh Hiền kinh ngạc một chút rồi trầm mặc tiếp nhận, Anh Tề thấy hai người như vậy cũng nuốt khiếp sợ vào trong, vùi đầu ăn cơm. Trải qua chuyện của dì Lục, Anh Tề thành thật hơn không ít.

Trong đám con cái chỉ có sắc mặt Tưởng Anh Kiến là khó coi nhất, nhưng anh ta dám giận mà không dám nói gì, hai tuần sau đó liên tục vắng mặt trong các bữa tiệc gia đình để biểu đạt sự bất mãn, nhưng tuần thứ ba lại ngoan ngoãn trở về.

Về phần Đỗ Duyệt, bà ta trực tiếp ném đũa rời đi, sau đó cũng khóc cũng náo loạn, giống như Trần Phong năm đó. Nhưng Đỗ Duyệt không phải Trần Phong, Tưởng Chấn không cần bà ta, ngay cả dỗ dành cũng lười, nhắm mắt giả câm giả điếc, qua vài ngày thấy bà ta còn ‘không biết đủ mà dừng lại’ thì bảo thư ký dừng thẻ tín dụng của Đỗ Duyệt.


Đỗ Duyệt lặng lẽ chấm dứt chiến tranh.

Điều khiến Anh Hiền kinh ngạc hơn chính là, Hứa Tiếu gần như không đặt hy vọng trên người Tưởng Chấn, ngược lại liên tiếp lấy lòng cô. Sau mấy lần tiếp xúc, Anh Hiền không có phản ứng gì, Hứa Tiếu dứt khoát nói rõ mình chưa bao giờ nghĩ đến Tưởng thị, chỉ cầu sau khi Tưởng Chấn qua đời có thể giữ lại tiền mặt và châu báu mà Tưởng Chấn cho cô ta là được. Anh Hiền nghiêm túc nhìn cô ta vài giây rồi mỉm cười. Cô không hứa hẹn gì cả, chỉ nói sẽ không can thiệp vào việc bố mình tặng bạn bè những món quà nhỏ.

Hứa Tiếu thông minh hơn so với cô nghĩ, lập tức hiểu ra trọng điểm có hai cái, một là bạn bè, hai là những món quà nhỏ. Nếu một ngày cô ta không còn là bạn bè nữa, hoặc những món quà này ‘không còn nhỏ’, thì đó lại là một câu chuyện khác.

Hứa Tiếu nói: “Cảm ơn cô ba, tôi biết mình có mấy cân lượng, lễ vật quá lớn, tôi có bản lĩnh cầm nhưng không có bản lĩnh giữ lại, cô yên tâm, lễ vật nhỏ của chủ tịch đối với tôi mà nói đã là lễ vật lớn rồi.”

Được bảo đảm, Hứa Tiếu càng thêm ân cần lấy lòng, tối nay nghe nói cô trở về nên cố ý đợi đến bây giờ, chỉ để thông báo cho cô việc Đỗ Duyệt giở trò, không ngờ cô nói không cần quan tâm.