Anh Hiền ở lại Morocco bốn ngày mới trở lại sân bay Frankfurt. Kha Nhụy chỉ một lòng muốn về nhà, việc đầu tiên sau khi khởi động lại điện thoại là liên lạc với phi hành đoàn xin về nước.
Từ Lượng ở đại sảnh chờ chia tay hai người, lúc nói lời tạm biệt có chút nghẹn ngào. Chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua mà giống như mấy đời, bọn họ vậy mà đã trở thành bạn đồng hành sống chết có nhau.
Tạm biệt Từ Lượng, trước tiên Anh Hiền đưa Kha Nhụy đến bệnh viện kiểm tra và băng bó lại, sau đó trở về khách sạn ngủ suốt hai ngày. Sáng sớm ngày thứ ba, Anh Hiền đẩy Kha Nhụy ngồi trên xe lăn lên máy bay của Tưởng thị.
Hai người nói dối là bị cướp bóc, tiếp viên hàng không nghe xong vô cùng kinh ngạc, hỏi thẳng có muốn báo cảnh sát hay không. Anh Hiền cười nói bỏ đi, chỉ mất một ít đồng hồ cùng tiền mặt, không đáng để chậm trễ thời gian.
Máy bay cất cánh, vành mắt Kha Nhụy đỏ đỏ nhìn Anh Hiền: “Sếp, chúng ta sắp về nhà rồi.”
Anh Hiền dịch đến gần, ôm lấy bả vai cô ấy, “Vất vả rồi.” Dừng một chút, cô cười nói, “Yên tâm, tôi chưa quên, tiền thưởng cuối năm cộng thêm một số 0.”
Nước mắt Kha Nhụy vừa mới trượt ra khỏi hốc mắt lại phụt cười một tiếng, biểu cảm có thể nói là đặc sắc.
Lúc ăn trưa, Kha Nhụy đột nhiên cảm khái: “Không ngờ lại gặp anh Phó ở đó, duyên phận thật sự quá kỳ diệu.”
Anh Hiền nhai kỹ nuốt chậm miếng cá tuyết trong miệng, buông dao nĩa xuống, nhìn tầng tầng lớp lớp đám mây ngoài cửa sổ, cách lâu sau mới cong môi nói: “Đúng vậy.”
Lúc hai người chia tay ở sân bay, trước mắt mọi người nên không nói được gì nhiều. Thừa dịp anh đưa vé máy bay, Anh Hiền lẳng lặng nói trở về sớm một chút, Phó Thành không hé răng nhưng nắm lấy vé máy bay không buông tay, cuối cùng ngón cái nhẹ nhàng cọ qua ngón tay cô, giống như lơ đãng đụng phải.
Xúc cảm ấm áp dường như vẫn còn, Anh Hiền sờ ngón cái tay phải của mình.
Máy bay hạ cánh, Anh Hiền đưa Kha Nhụy vào bệnh viện trước. Bác sĩ liếc mắt một cái đã nhận ra vết thương do súng bắn, cũng may không nghi ngờ gì, chỉ cảm khái vài câu gần đây châu Âu không yên ổn, sau đó lại bắt đầu phàn nàn chỉ khâu không đẹp.
Sắp xếp cho Kha Nhụy xong, Anh Hiền lê tấm thân mệt mỏi trở lại nhà chính họ Tưởng, lúc vào cửa đã là một giờ sáng.
Nhận được tin tức từ miệng quản gia, Anh Thận đợi ở sảnh nhỏ cả đêm, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì đứng bật dậy đi ra nghênh đón, “Chị ba, chị về rồi.”
Anh Hiền cười yếu ớt: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ à.”
“Vâng, bận làm luận văn.”
Chờ cô thay giày xong, Anh Thận khom lưng muốn cầm, Anh Hiền không muốn bị Anh Thận giành trước một bước nên tự bỏ giày cao gót vừa thay ra vào tủ giày. Anh Hiền vừa đi vào bên trong vừa nói, “Tôi lên thăm bố trước, cậu cũng ngủ sớm đi.”
Anh Thận đứng ở cửa một lúc rồi chậm rãi đuổi theo, dừng lại ở đầu cầu thang nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Anh Hiền hỏi.
“Không có gì, chỉ là đã lâu không gặp chị ba, cảm giác hình như chị có chút không giống trước kia.”
“Phải không, có lẽ là ảo giác đấy, tôi mới rời đi vài ngày chứ mấy.”
Anh Thận khẽ cười: “Chắc là như vậy, chị ba ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đợi đến khi bóng dáng cô biến mất ở đầu cầu thang, Anh Thận quay đầu nhìn tủ giày.
Vừa nãy cô không muốn cậu ta chạm vào giày của mình. Nửa năm qua cô vẫn giữ thái độ này, không nhạt không mặn… Anh Thận phiền não nghĩ, có phải mình đã làm sai không?
Sau khi lên lầu, Anh Hiền không trở về phòng mình mà gõ cửa phòng ở cuối hành lang trước.
Bên trong cánh cửa không đáp lại, đợi thêm vài giây, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn mở cửa, tầm mắt chạm phải mặt cô thì lộ ra nụ cười đầy ngạc nhiên mừng rỡ: “Cô ba, cô về rồi.”
Hứa Tiếu bước ra, rón rén khép cửa phòng mới lên tiếng: “Chủ tịch đã ngủ rồi.”
“Mấy ngày nay bố tôi thế nào?”
“Không có gì thay đổi, rất tốt.”
Anh Hiền gật đầu, nhìn lướt qua chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô ta, lại hỏi:
“Còn cô thì sao.”