Đôi tay Phó Thành siết chặt lại.
Anh không phủ nhận là mình có nghĩ tới.
Cô nói “Muốn anh” thì anh có thể suy nghĩ như thế nào đây.
Anh bị điên rồi nên lúc ăn cơm mới có thể nghĩ, có lẽ cô chỉ là một cô gái nhỏ bị chiều hư, thích chơi mấy trò đùa xấu xa mà thôi.
Nếu Anh Hiền biết được suy nghĩ này của anh thì chỉ sợ cười đến chết mất.
Bị chiều hư? Cô gái nhỏ? Hai từ này không hề có chút liên hệ nào với cô.
Cô là một người không có thời kỳ phản nghịch, từ ngày bắt đầu hiểu chuyện đã tính toán làm thế nào để trở thành người thừa kế của Tưởng thị.
Cô không hề có dấu hiệu gì báo trước mà cắn anh, hàm răng nhẹ nhàng nghiền làn da của anh, đầu lưỡi phối hợp liếm nhẹ.
Phó Thành cố hết sức xem nhẹ cảm giác vừa ngứa vừa tê ở trên cổ, một chân đạp cửa phòng tắm ra, lập tức buông cô xuống, giống hệt như cô là một củ khoai lang phỏng tay.
Anh Hiền cong mắt cười, hỏi: “Anh sợ tôi à?”
Phó Thành không để ý tới cô, lập tức xoay người đi thì nghe thấy cô nói: “Mở nước đi, lạnh chết mất.”
Bước chân đang rời đi cứng lại, im lặng trở về mở nước.
Anh Hiền khẽ nhướng đuôi mày, cười cười không rõ là ý gì.
Anh sẽ không cho rằng cô lạnh thật đấy chứ?
Áp lực nước của chung cư rất đủ, vừa vặn van nước ra thì nước ấm đã chảy ra ầm ầm, vừa nhanh vừa ồn.
Anh Hiền ngồi trên rìa bồn tắm, hai chân vói vào thử độ ấm, một hồi kêu quá lạnh, một hồi lại kêu quá nóng, cố ý lăn lộn anh rõ như ban ngày.
Mặt Phó Thành căng chặt, mặc kệ cô lăn lộn, trước sau không nói một lời.
Nước đầy, cô cũng chơi đủ rồi, nổi lòng từ bi mà đuổi anh ra ngoài, sau đó cởi váy áo sơ mi trên người ra, thoải mái dễ chịu tắm nước ấm.
Sau khi lau khô người khoảng bảy tám phần thì cô đẩy cửa ra, ra lệnh cho người đàn ông đang ngồi ở trên ghế: “Anh ôm tôi lên giường đi.”
Từ phòng tắm đến giường chỉ cách nhau khoảng năm sáu bước.
Trên người cô chỉ bọc một cái khăn tắm, vừa vặn che khuất phần mông, làn da được nước ấm hong cho vừa trắng vừa hồng, còn có làn khói nóng mơ hồ, giống như một trái cây chín tới, chỉ cần mút nhẹ một chút là tan chảy.
Phó Thành liếc nhìn cô một cái, sau đó dời tầm mắt đi lại ôm cô lên.
Tới giường rồi thì còn nhiều thứ đa dạng khác đang chờ anh, cởi dép lê, xoa tóc…
Khi cô lại vươn chân ra một lần nữa bảo anh lau khô bọt nước trên đó, nhẫn nại của Phó Thành đã hao hết, lập tức nắm lấy mắt cá chân của cô, “Nếu cô chỉ cần một người hầu thì không cần phải đốt nhiều tiền như vậy đâu.”
Gương mặt của anh vốn dĩ đã cứng rắn, tức giận lên thì càng thêm đanh lại.
Nhưng Anh Hiền không sợ mà còn cười.
Cuối cùng thì cũng nhịn không được? Thất bại trong gang tấc.
Cô thấy tiếc thay cho anh.
Cô thử rút chân ra nhưng không thành công.
Tay của anh càng giống còng tay hơn so với cái còng tay màu hồng phấn của cô, xem ra là thật sự tức giận.
Cô phát hiện điểm thú vị nhất của người này chính là, tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng nói chuyện rất kiềm chế. Nếu đổi lại là người khác, lần trước ở bệnh viện đã sớm chửi ầm lên một trận cho hả giận, nhưng mà anh lại không, điều quá mức nhất anh làm chỉ là vứt danh thϊếp của cô xuống.
Anh Hiền từ bỏ giãy dụa, cơ thể ngửa ra sau, nâng một chân khác lên, chậm rãi nói: “Nhưng mà người hầu không làm được cái này.” Vừa nói vừa dẫm lên giữa hai chân anh, nặng một chút rồi nhẹ một chút.
Chân của cô cũng được nước ấm hong đến màu hồng phấn, ngón chân trắng nõn mượt mà, tô sơn rất tươi đẹp. Cảm giác mềm mại xuyên thấu qua vải dệt xâm nhập vào chỗ mẫn cảm nhất của anh, gãi không đúng chỗ ngứa, càng gãi càng ngứa.
Phát hiện cơ thể có phản ứng, Phó Thành dùng sức đẩy cô ra.
Lửa giận cổ vũ lửa dục, lửa dục lại nuôi dưỡng lửa giận, hai luồng lửa thay nhau thiêu đốt làm anh tâm phiền ý loạn.
Cả người Anh Hiền ngã xuống giường. Khăn tắm lỏng lẻo không chịu nổi sức nặng, hoàn toàn tản ra.
Bầu ngực tròn trịa, run run rẩy rẩy, đầṳ ѵú đỏ tươi, thân hình hệt như rắn nước, còn có âm hộ trần trụi hơi nhô lên giữa hai chân, không hề có chút phòng bị mà hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.
Phó Thành hơi ngẩn ra, chợt quay người đi.
Anh Hiền thản nhiên mở miệng: “Có bản lĩnh động tay động chân mà không có bản lĩnh nhìn sao?” Khắc sâu cái gì gọi là trả đũa.
Phó Thành giật giật khóe môi, chỉ nói: “Xin lỗi.”