Khố Hạ Chi Thần

Chương 5




Người đàn ông úp người trên lưng thở dốc dồn dập, côn thịt trong cơ thể anh không những không trượt ra mà trái lại còn từng chút thong thả ra vào, khuấy đảo đến dịch thể bên trong cũng chảy ra.

-Ưm…

Diệp Phong mở mắt, vẫn chưa hoàn hồn sau cao trào.

Võ Chí Dũng rút côn thịt xoay người Diệp Phong lại, Diệp Phong mê man nhìn hắn, ngón tay không còn chút sức lực cầm lấy tay hắn khẽ vuốt ve mu bàn tay, đôi chân mềm mại càng câu chặt lấy hắn, thong thả nâng eo dùng phân thân mềm nhũn của mình ma sát côn thịt đang nửa đứng thẳng của hắn.

Tư thái câu nhân này trong mắt Võ Chí Dũng quả thực là tìm đường chết, côn thịt thô to cọ cọ phân thân cùng tinh hoàn của Diệp Phong, sụt một cái lấp kín lỗ nhỏ đang chảy ra dịch thể đặc dính.

-Hư…

Diệp Phong phản ứng kịch liệt ngẩng cao cổ, môi dưới hơi cắn chặt ẩn nhẫn hoàn toàn không giống như *** đãng, móng tay gần như cắm cả vào da thịt Võ Chí Dũng.

Võ Chí Dũng cúi đầu cắn một cái vào hầu kết đang nhô lên, hầu kết yếu đuối phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề của Võ Chí Dũng phun lên da thịt mẫn cảm nơi cổ, thương tiếc gặm cắn cần cổ thon dài của Diệp Phong khiến con thiên nga trắng ưu nhã tôn quý này *** đãng rên rỉ, co rút dũng đạo lấy lòng người đàn ông giữ lấy mình.

-A…

Đã không còn cuồng phong bạo vũ như lúc đầu, Võ Chí Dũng nhẹ nhàng ra vào, Diệp Phong cũng vô cùng hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, hai chân quấn quanh eo hắn dần buông ra mở rộng để hắn va chạm, chỉ có phân thân run rẩy ngóc đầu bộc lộ Diệp Phong đã động tình.

-Ưm…

-Thoải mái chứ?

Võ Chí Dũng hôn lên đầu vai Diệp Phong, hỏi.

-Thoải mái…

Giọng Diệp Phong từ lâu đã khàn khàn, gần như vang lên sát bên tai Võ Chí Dũng, từ tính mà đầy ***, vô cùng dễ nghe.

-Tôi cũng rất thoải mái.

Võ Chí Dũng vừa đong đưa eo, vừa vén lên tóc mai đã ướt mồ hôi của Diệp Phong, Diệp Phong khẽ mở mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười hoặc nhân như muốn câu ra cả linh hồn Võ Chí Dũng, thâm tình động lòng người.

Võ Chí Dũng bị mê hoặc, từng chút từng chút đâm chọc điểm mẫn cảm của Diệp Phong, va chạm quá mức dịu dàng làm sâu bên trong trỏ nên tê dại, Diệp Phong hưởng thụ luật động nhẹ nhàng trong cơ thể, khoái cảm khi côn thịt ma sát tràng bích khiến anh liên tục rên rỉ, đặc biệt là sung sướng mỗi khi côn thịt đâm vào điểm mẫn cảm khiến nước bọt trong suốt chảy xuôi theo khóe miệng. Võ Chí Dũng hôn lên môi anh, hai tay kẹp lấy một bên đầu nhũ của anh nhào nặn, vân vê đầu nhũ đến tận khi nó dựng thẳng.

Ngậm lấy đầu nhũ kia, Võ Chí Dũng mút thật mạnh, đầu lưỡi đảo vòng quanh lặp đi lặp lại động tác gảy gảy đầu nhũ, đầu nhũ cứng rắn dưới thế tiến công của hắn lại trở nên mềm mại, khoái cảm sắc bén khiến Diệp Phong khó nhịn giãy giụa.

-Mau… Mau động một chút…

Hai chân lần thứ hai quắp lấy eo Võ Chí Dũng, Diệp Phong sốt ruột giục:

-Tôi không chịu nổi nữa… A…

-Để tôi mút em lớn thêm một chút đã.

Giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm, Võ Chí Dũng vừa hôn lên đầu nhũ bên kia của Diệp Phong vừa nói.

Diệp Phong lắc lắc đầu.

-Động trước…

-Mút trước, không thì tôi sẽ không động.

Dứt lời, Võ Chí Dũng dừng lại động tác, cảm giác côn thịt thô to lẳng lặng dừng lại khiến Diệp Phong khó chịu không ngớt, giãy giụa mông kẹp chặt côn thịt cũng chẳng thèm động đậy, cứ ở trong gây rối.

Diệp Phong dừng giãy giụa vô vị, nằm trên giường để Võ Chí Dũng mút mát đùa bỡn đầu nhũ, khuôn ngực trắng nõn đầy ánh nước khi người đàn ông hôn lên, xung quanh quầng vú cũng bị hắn cắn đỏ bừng, đầu nhũ non mềm bị mút đỏ ửng.

Diệp Phong cắn môi không chịu được mút vào liên tục của Võ Chí Dũng, từng đợt cảm giác trướng bụng khi bị mút vào hướng thẳng đến cột sống, tản mạn tiến tận vào cốt tủy, phân thân chảy ra dịch thể, dũng đạo bao lấy côn thịt vì khoái cảm mà mấp máy.

Thấy Diệp Phong đã cắn môi đến chảy máu, Võ Chí Dũng nắm lấy cằm anh bá đạo cạy mở hàm răng cắn chặt, đầu lưỡi thẳng tiến đi vào, hạ thân đồng thời cũng mạnh mẽ va chạm.

-Ưm… A…

Diệp Phong ôm chặt người yêu nhất.

-Lại mạnh nữa… Ưm a…

Lửa nóng sâu trong dũng đạo chật căng khiến Võ Chí Dũng phải khuếch trương bên trong anh, dùng những gân xanh dữ tợn ma sát tràng bích mẫn cảm, đầu đỉnh to lớn mở rộng tràng bích nhỏ hẹp.

-Sâu quá rồi… Đừng…

Diệp Phong bất lực nắm lấy ra giường, các đốt ngón tay tái nhợt nói rõ sợ hãi của anh, Võ Chí Dũng kéo tay anh đặt lên lưng mình.

-Đừng sợ, ôm chặt tôi, tôi sẽ cho em càng thoải mái hơn nữa.

Võ Chí Dũng dịu dàng dỗ dành nhưng hạ thân lại bá đạo xâm chiếm lãnh thổ của Diệp Phong, khiến anh không còn chỗ nào không thuộc về hắn.

Có lẽ an ủi của hắn có tác dụng, thần kinh thả lỏng làm Diệp Phong quen với bá đạo của hắn, quen với việc theo đuổi khoái cảm Võ Chí Dũng dành cho.

Võ Chí Dũng cuồng loạn cắm rút, một giọt mồ hôi lăn xuống cằm rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong, theo đó lăn xuống. Diệp Phong không theo kịp tốc độ của hắn, thân thể nhiễm đầy *** theo va chạm của hắn mà lay động.

Diệp Phong như vậy mê hoặc tầm mắt Võ Chí Dũng, hắn hôn lên khuôn mặt ướt mồ hôi, lên khóe mắt ửng đỏ của anh

-Diệp Phong… Diệp Phong… Thích không?

-Th… Thích… Chậm… Chậm một chút…

Sức mạnh đang xuyên thấu thân thể khiến Diệp Phong cầu xin, nhưng van nài của anh chỉ càng tăng thú tính của Võ Chí Dũng, để cầu xin của anh biến thành khóc lóc nỉ non, bao phủ trong nụ hôn, hóa thành xâm phạm hung ác, khiến anh nâng mông kẹp chặt eo mình co quắp lên tới đỉnh cực lạc.

-A Dũng… A Dũng…

Mười ngón hung hăng bấu lấy lưng người đàn ông, người nọ liên tục xâm phạm tràng bích nóng bỏng ướt át đang cao trào cắn chặt côn thịt, tràng bích co chặt áp bách đầu đỉnh mẫn cảm, sảng khoái đến mức Võ Chí Dũng gầm nhẹ nâng mông Diệp Phong lên ấn chặt vào háng, càng cường thế mãnh liệt đâm vào.

-Không… Từ bỏ…

Diệp Phong bị tư thế cưỡng ép lộ ra một tia yếu đuối, khóe mắt chậm rãi trượt xuống giọt nước mắt kích tình, Võ Chí Dũng cúi xuống hôn lên khóe mắt anh.

-Bên trong em quá thoải mái, tôi không nỡ nhanh như vậy đã bắn ra.

Nói đoạn càng cắm rút nhanh hơn, dũng đạo nóng bỏng bị côn thịt ma sát tạo ra từng đợt khoái cảm, Diệp Phong vô ý co chặt lại mông, phân thân đong đưa theo thân thể, ma sát nơi giữa bụng dính đầy dịch thể vừa mới bắn ra của hai người, côn thịt tím hồng dính đầy dịch thể quấy đảo trong lỗ nhỏ sưng đỏ, tiếng ra vào xì xì *** loạn quẩn quanh.

-A ha… Thật thoải mái…

Võ Chí Dũng tán thán, nâng Diệp Phong dậy để anh ngồi trên côn thịt, chưa đợi anh phản ứng gì đã đưa tay tách hai cánh mông nâng lên, khi lỗ nhỏ rời khỏi côn thịt, Võ Chí Dũng lại mạnh mẽ nhấn nó lên côn thịt của mình, côn thịt cùng mông va chạm mãnh liệt, đâm vào tận sâu bên trong nơi chưa có ai chạm tới, ma sát sinh ra khoái cảm bén nhọn, vô tình tập kích thần kinh toàn thân.

Tư thế cưỡi ngựa mà cả bên thụ cũng có thể chủ động cũng bị người đàn ông cướp quyền chủ động, còn bị triệt để xâm chiếm như vậy, thế nhưng Diệp Phong bi ai phát hiện mình lại thích cường thế lúc này của Võ Chí Dũng, cùng với cảm giác từ trong ra ngoài đều bị người ta nắm trong tay.

Thật thấp hèn!

Trong đầu bỗng vang lên âm thanh chói tai, nhưng anh không phản bác, mặt không biểu cảm để âm thanh kia lên án chính mình.

Ngoại trừ dứt khoát xoay người bước đi, anh không còn con đường nào để chọn nữa.

Tâm hồn xuất hiện vết nứt tan vỡ, nước mắt đã ràn rụa từ khi nào, bàn tay thô ráp tách hai cánh mông trắng bóc khiến côn thịt dữ tợn càng dễ dàng xâm phạm lỗ nhỏ *** loạn kia.

-Diệp Phong, em tuyệt quá, tôi rất yêu em!

Võ Chí Dũng lung tung hôn lên nước mắt trên mặt Diệp Phong.

Diệp Phong nâng mặt hắn lên, hôn thật sâu

-Em cũng yêu anh… A…

Lời còn chưa dứt, Võ Chí Dũng đã như muốn hòa anh vào thân thể mình, mỗi lần ra vào đều kéo theo một chút mị thịt. Thân thể thon dài của Diệp Phong cũng theo đó lên xuống xóc nảy, bàn tay Võ Chí Dũng không kiềm chế được bóp chặt lấy mông thịt, ngược đãi cái mông trắng nõn đã đầy vết xanh tím.

-A a… Em không được… Lại muốn… Lại muốn…

Hai chữ “bắn tinh” còn chưa nói ra, Diệp Phong đã bóp chặt cánh tay Võ Chí Dũng, bụng dưới co giật một hồi, ngửa đầu bắn tinh. Võ Chí Dũng không kiềm chế nổi, điên cuồng đâm chọc mấy cái, ấn chặt Diệp Phong lên côn thịt rồi cũng gầm nhẹ bắn ra.

Diệp Phong đang trong cao trào bản năng kẹp chặt thắt lưng hắn, tràng bích vô cùng mẫn cảm làm sao chống lại kích thích của dịch thể, cả người mềm nhũn co quắp ngồi phịch trước ngực Võ Chí Dũng thở dốc.

Ngực hai người dán chặt vào nhau, tiếng tim đập trong ngực rõ ràng truyền đến cho đối phương, không ai nói gì, chỉ an tĩnh cảm thụ tiếng tim đập của đối phương.

Diệp Phong thất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt gần ngay trước mắt, đường mày đậm nét, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi dày không tỏ bạc tình, đường viền khuôn mặt tràn ngập khí khái đàn ông.

Người đàn ông anh tuấn như vậy vô cùng thu hút phụ nữ, đối với người đồng tính luyến như anh cũng tràn ngập hấp dẫn, không nhịn được mà muốn tiếp cận.

Tới giờ anh cũng chưa từng nghĩ mình có thể có ngày cùng Võ Chí Dũng ôm ấp, vậy mà giờ phút này thân thể cường tráng của Võ Chí Dũng đang đè nặng lên anh, hơi thở nồng đậm gần ngay bên tai, phân thân vẫn còn cắm trong thân thể anh, cũng không vì đã bắn tinh mà mềm nhũn trượt ra.

Võ Chí Dũng chậm rãi rút côn thịt, lượng lớn dịch thể theo đó chảy ra khỏi lỗ nhỏ sưng đỏ, thuận tay cầm lấy đồ lót bị vứt qua một bên giúp Diệp Phong lau lau một chút rồi ôm lấy anh, để anh nằm úp sấp trên ngực.

Diệp Phong lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ dưới ***g ngực, rõ ràng họ chỉ cùng nhau ăn, cùng nhau tắm, sau đó lại làm tình, đều chỉ là những chuyện thật bình thường, nhưng anh lại cảm thấy không thực cứ như đang nằm mơ.

-Em nghỉ ngơi trước một chút đã rồi tôi sẽ bế đi tắm.

Võ Chí Dũng kéo chăn phủ lên Diệp Phong, săn sóc nói.

-Ừm.

Đi làm cả ngày, lại làm tình một hồi kịch liệt như vậy, tinh lực Diệp Phong đã tới cực hạn, cơn buồn ngủ dần kéo tới.

Võ Chí Dũng vô cùng thích thú thưởng thức khuôn mặt lúc ngủ của Diệp Phong, còn lấy tay nhéo nhéo, Diệp Phong khẽ hừ, sau đó quay mặt đi né tránh bàn tay quấy rầy giấc ngủ.

Võ Chí Dũng cười, ngón tay thuận thế xoa xoa cổ Diệp Phong, ở đây đã bị hắn hôn ra từng dấu từng dấu hôn màu hồng, biểu thị quyền chiếm hữu của hắn.

Khi Diệp Phong tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Võ Chí Dũng không chỉ đã đổi ra giường sạch sẽ, còn giúp anh tắm rửa, trên người anh còn mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình.

Đồ ngủ vừa nhìn đã biết là của Võ Chí Dũng, Diệp Phong thích thú sờ sờ bộ đồ.

Từ bên ngoài truyền vào mùi thức ăn, Diệp Phong quay sang đã thấy Võ Chí Dũng đang cầm muôi múc cháo.

Nhận thấy ánh mắt Diệp Phong, Võ Chí Dũng cười thật tươi.

-Dậy rồi à! Vừa lúc đánh răng rửa mặt ăn thôi.

Buông bát cháo đã múc, Võ Chí Dũng sải bước vào phòng ngủ, không đợi Diệp Phong cự tuyệt đã bế anh lên.

Diệp Phong da mặt mỏng giãy giụa nói:

-Thả tôi xuống!

Võ Chí Dũng lại trừng phạt bắt lấy mông anh, cười híp mắt uy hiếp:

-Lại cựa quậy nữa sẽ đánh mông đấy.

Diệp Phong nhất thời không lên tiếng, tối qua phóng túng, hậu quả trực tiếp nhất là cả người vô lực. Hơn nữa, sức anh so với Võ Chí Dũng đã không bằng, nếu hắn thực sự đánh mông anh cũng không cách nào phản kháng.

Diệp Phong sợ hắn nói được thì làm được, cũng không dám giãy giụa nữa, theo thói quen thu lại biểu tình, khôi phục sắc mặt xa cách lúc thường.

Võ Chí Dũng sung sướng bế Diệp Phong đi đánh răng rửa mặt, sau đó lại ôm anh ngồi trước bàn ăn, trên bàn chỉ có một cái bát, một đôi đũa cùng một chiếc thìa nhỏ.

Trứng tráng bao vàng óng ánh, cải bẹ giòn giòn, còn có cháo gạo thơm nức, Võ Chí Dũng đặt trứng tráng bao trên mặt cháo, lại xen kẽ chút cải bẹ, cầm thìa đút Diệp Phong.

Diệp Phong vô cùng không quen được người khác đút cho ăn, Võ Chí Dũng đưa cháo đến trước miệng anh cũng không chịu há.

-Há miệng.

-Tôi tự làm.

Diệp Phong đưa tay muốn cầm cháo và thìa, Võ Chí Dũng lại dễ dàng tránh được, còn hôn anh một cái.

-Không há tôi sẽ dùng miệng đút cho em.

Võ Chí Dũng uy hiếp nói, giả bộ muốn đưa cháo vào miệng.

Lúc này Diệp Phong mới chịu hé miệng, không được tự nhiên để cho hắn đút.

Võ Chí Dũng vừa nhìn biểu tình gắng gượng của anh, vừa thổi nguội cháo, cẩn thận tỉ mỉ săn sóc khiến Diệp Phong không biết phải làm sao.

Võ Chí Dũng cảm thấy Diệp Phong như vậy thật đáng yêu, đến tận khi Diệp Phong chịu không nổi bị đút ăn như vậy mới buông thìa đưa cho anh.

Nhìn Diệp Phong buồn bực không lên tiếng uống cháo, tâm trạng Võ Chí Dũng càng vui vẻ.

Tuy không thích được người khác chiếu cố, nhưng được người mình yêu săn sóc, cảm giác này không thể dùng từ ngữ đơn giản mà biểu đạt được, Diệp Phong hạnh phúc dựa sát vào ***g ngực vững chãi của người đàn ông, không còn phản kháng khi được hắn bế vào phòng ngủ nữa.

Chính quan tâm bình thường đơn giản nhất này chiếm lấy tất cả tình cảm cùng hô hấp của Diệp Phong, khiến anh cam tâm tình nguyện rơi vào lưới tình (ọe =))~)

Tóc vàng hoe, khuyên tai hồng ngọc, thần sắc trên khuôn mặt non nớt đầy vui tươi phấn chấn, thiếu niên hai tay tùy ý đút trong túi quần jeans rách, miệng ngâm nga ca khúc đang được yêu thích nghênh ngang đi vào tầng lầu mười hai.

Thiếu niên giống như đi vào nhà mình, liếc cũng chẳng thèm liếc bất luận người nào trong tầng mười hai, mấy nhân viên cũ dường như đã biết cậu ta, ra hiệu mọi người đừng ngăn cản, cậu trai thì cứ như con gà trống choai cao ngạo, nghênh ngang đá văng cửa văn phòng Diệp Phong, sau đó đóng cửa lại.

-Cậu ta là ai thế?

Cậu trai xa lạ khiến mọi người hiếu kì.

-Em trai của quản lý, bởi vì không hay đến nên đương nhiên mọi người không nhận ra rồi.

Hác Đạt thế nào cũng là nhân viên trong công ty bốn năm năm, cũng đã gặp em trai Diệp Phong vài lần.

-Không nghĩ tới quản lý lại có em trai, chẳng giống quản lý chút nào.

Cũng khó trách mọi người thấy không giống, Diệp Phong luôn luôn nghiêm chỉnh lễ độ, mà cậu nhóc kia tạo hình lại chính xác theo trường phái phi chủ lưu đang thịnh hành, khiến người ta không thể nghĩ đến cậu ta sẽ là em trai Diệp Phong.

(phi chủ lưu: không theo dòng chảy chính, chắc là kiểu ăn mặc rách rưới tùm lum của các bạn chẻ bây giờ, hờ hờ)

Võ Chí Dũng chăm chú nhìn về phía văn phòng Diệp Phong, thủy tinh trong suốt không thấy được tình hình bên trong, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, càng như vậy càng muốn biết hai anh em họ bên trong đang làm gì.

Võ Chí Dũng định viện cớ mang cà phê để vào trong, vừa lúc đó, thư kí đưa văn kiện cũng từ văn phòng đi ra, trong tay còn cầm cốc của Diệp Phong. Võ Chí Dũng vồn vã đón đầu, thư kí cũng nhân cơ hội bắt chẹt.

-Bữa trưa mai anh trả đấy.

Vì Diệp Phong, Võ Chí Dũng từng bị bắt chẹt mấy lần, cũng chẳng quan tâm lại thêm một lần nữa.

-Không thiếu của cô đâu.”

Nàng thư kí cười hì hì đưa cốc cho hắn, Võ Chí Dũng nhận lấy cốc vội vã thành thạo pha cà phê.

Mượn cớ vào đưa cà phê, Võ Chí Dũng quang minh chính đại gõ cửa, sau đó đẩy cánh cửa đang khép hờ.

Vẻ mặt Diệp Phong không chút thay đổi, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thằng nhóc kia lại đang ngồi nhàm chán trên sô pha, bầu không khí giữa hai anh em chẳng có chút linh hoạt.

Diệp Phong đang bận rộn cả ngày, hội nghị lớn hội nghị nhỏ liên tiếp năm cái không ngớt, đã sớm lộ vẻ mỏi mệt, Võ Chí Dũng nhìn nét uể oải giữa trán anh, lúc đặt cà phê xuống, đè thấp giọng quan tâm nói:

-Cẩn thận thân thể, đừng để quá mệt mỏi đến suy sụp.

-Ừm.

Diệp Phong nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại nhẹ gần như không thể nghe thấy.

Rất muốn sờ mái tóc mềm mại của Diệp Phong một chút, nhưng còn vướng thằng nhóc ở đây Võ Chí Dũng cũng không tiện ở lại lâu, vẻ mặt tự nhiên rời đi.

Diệp Phong đỡ trán thở dài, mỗi ngày đều đặn đưa đến ba bữa cơm, ân cần qua lại văn phòng của anh, không phải đưa văn kiện cũng là giúp thư kí pha cà phê đem đến cho anh.

Ai, đây là may mắn hay bất hạnh đây?

Thế nhưng…

Diệp Phong bưng tách cà phê, không khỏi mỉm cười, ánh mắt  dịu dàng nhìn tách cà phê chính tay Võ Chí Dũng pha.

Vậy nhưng, cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ, anh thích.

Uống một ngụm cà phê lấy lại tinh thần, lúc này Diệp Phong mới nhìn thẳng em trai, nghiêm khắc trách cứ:

-Thằng bé này, xem cậu đem tóc tai nhuộm thành cái dạng gì rồi?

Diệp Lam cười tỉnh bơ, cào cào mái tóc hơi dài có chút rối loạn, vẻ mặt đắc ý.

-Đây chính là kiểu tóc Hàn Quốc mới nhất đấy, anh hai à, nhìn em có đệp giai hông.

Nói xong liền bày ra dáng pose nó tự cho là đẹp giai nhất.

Diệp Phong lạnh lùng ngắm nghía tóc nó, mãi cũng chẳng thấy có chỗ nào đẹp.

-Cứ như là thằng côn đồ phố chợ.

Diệp Lam sớm biết từ miệng anh hai mà ra nhất định chẳng có được câu khen nào, nhưng nó cũng không tức giận. Nó là bé út trong nhà, là bảo bối ba mẹ yêu muốn chết, kém hai anh trai hơn mười tuổi, thế nên từ nhỏ ba mẹ và các anh luôn yêu thương nó hơn.

-Anh hai, người vừa rồi có ý với anh nha.

Quan tâm rõ ràng, hơn nữa nó cũng biết tính hướng anh trai, cũng không khó đoán được.

-Ừ.

Diệp Phong không nóng không lạnh khiến Diệp Lam đoán không ra anh có ý tứ với người đàn ông kia hay không.

-Anh hai, anh ta có thật lòng với anh không?

-Không biết.

-Anh hai, em là quan tâm anh, anh đừng có cái gì cũng giấu em mà.

Anh hai mặt không biểu cảm khiến Diệp Lam tủi thân bĩu môi.

-Nếu cậu quan tâm anh thì đừng có chạy đến chỗ anh nữa.

Diệp Phong lạnh giọng phá tan mục đích sau vẻ quan tâm của em trai.

-Lần này lại gây họa gì rồi?

-Không có.

Diệp Lam đứng lên, chạy đến bên người anh trai, ôm lấy cánh tay anh làm nũng:

-Em chỉ đến xem anh hai thế nào thôi, nhân tiện giúp anh hai báo thù.

Diệp Phong rút tay về, ra lệnh:

-Ngồi sô pha, không cho qua đây.

-Được rồi! Ngồi yên đây.

Diệp Lam ngoan ngoãn về ngồi sô pha, Diệp Phong cũng không thèm để ý nó nữa.

Diệp Lam hiếu động, chỉ một lát sau đã thấy thật buồn chán, thế nhưng ở trong địa bàn của Diệp Phong nó cũng không dám làm càn. Hai anh trai, anh hai là khó nói chuyện nhất, nhưng cũng là người hiểu rõ nó nhất, mỗi lần gây họa, người đầu tiên nó nghĩ đến chính là anh hai.

-Cậu không có chuyện gì thì để anh gọi tài xế chở về nhà.

Diệp Phong vừa làm việc vừa sắp xếp.

-Anh hai, đừng đưa em về nhà! Cho em ở vài ngày rồi về!

Diệp Phong hoàn toàn không để ý em trai đang kêu gào, trừng mắt nhìn phía nó, hai tay cũng không có ý dừng gõ bàn phím chút nào.

-Không muốn thì nói xem cậu lại gây họa gì rồi.

-Hức…

Đối mặt với anh trai cường thế, Diệp Lam suy xét phải trả lời thế nào.

-Không có lý do gì thì về nhà, đừng ở đây cản trở công việc của tôi.

-Anh hai —

Diệp Lam dài giọng làm nũng, Diệp Phong bỏ qua, vẫn mặc kệ cánh tay bị ôm tiếp tục đánh chữ.

Diệp Lam không thể trốn tránh, đành phải nói thật:

-Papa muốn đưa em ra nước ngoài du học, em không muốn cô đơn một mình ở nước ngoài đâu, ở nhà làm đại thiếu gia rất tốt mà.

-Không tiền đồ.

Diệp Phong lạnh lùng ném ra ba chữ.

-Anh cả anh hai giỏi như vậy, công ty có các anh quản lý là được rồi, em thay các anh làm công việc hưởng thụ vậy.

Diệp Lam ngụy biện chẳng có tí xấu hổ nào, thậm chí còn thật hùng hồn.

-Vậy sao?

Diệp Phong quay sang, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm khiến Diệp Lam phát sợ.

-Vừa lúc hôm nay tôi muốn đến gay bar tìm một người đàn ông hưởng thụ tư vị làm tình, cậu thay tôi hưởng thụ cả đêm đi.

Diệp Lam sợ hãi buông cánh tay anh ra, vội vã lắc đầu, mặt như đưa đám nói:

-Anh hai, nhất định không được đâu!

-Vậy lại sô pha ngồi cho tôi, không cho phát ra âm thanh quấy rầy tôi làm việc.

Diệp Lam vừa bước đi, vừa nhỏ giọng oán giận:

-Anh hai vẫn là cái đồ cuồng làm việc như trước, em hiếm khi đến được một lần cũng không chịu bỏ công việc tiếp em, đợi papa bỏ ý định muốn đưa em xuất ngoại, em trở về sẽ mách ba mẹ với anh cả anh không có tình anh em, một chút cũng không quan tâm đứa em trai này.

-Vậy lần sau cậu cũng đừng tới chỗ tôi tị nạn nữa.

Nói xong, Diệp Phong cũng mặc kệ nó.

Những lời này quả nhiên hiệu quả, Diệp Lam không dám quấy rầy anh. Diệp Lam trời sinh hiếu động mà ngồi yên không làm gì, so với khổ hình còn khó chịu hơn, cái mông ngồi thế nào cũng khó chịu, mỗi phút đồng hồ đều phải dịch chuyển mấy lần.

Qua nửa tiếng đồng hồ, Diệp Phong rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn em trai đang ngồi không nổi nữa, mắt nhìn loạn khắp nơi, lòng cảm thấy hơi buồn cười nhưng mặt ngoài vẫn bình thản nói:

-Đừng có ở chỗ tôi đây rước phiền phức, không là tôi lập tức tống về nhà đấy.

Diệp Lam hiểu được anh hai đã đồng ý cho nó ở lại, hoan hô nhảy lại chỗ Diệp Phong.

-Em biết anh hai đối với em tốt nhất mà!

Đứa em trai này nha, tuy bướng bỉnh một chút nhưng bởi tuổi tác chênh nhau quá nhiều, anh đã sớm quen chăm sóc nó, chỉ cần nó không làm ra chuyện quá đáng anh sẽ không giống ba cưỡng chế quản giáo như vậy.

Mọi người đều hiếu kì khi em trai quản lý Diệp rốt cuộc đẩy cửa thủy tinh đi ra, thiếu niên vẫn mang theo dáng cười kiêu ngạo của công tử nhà có tiền. Nó từ nhỏ đã quen bị nhiều người nhìn chằm chằm nên cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt Võ Chí Dũng, quan sát hắn từ đầu tới chân, cuối cùng khinh thường nhếch mép.

-Anh.

Diệp Lam vẻ mặt khiêu khích.

-Đi ra.

Nhất thời, những ánh mắt hiếu kì của mọi người lại đồng loạt chuyển hướng Võ Chí Dũng, Võ Chí Dũng lần đầu tiên trong đời thu được nhiều ánh mắt “quan ái” như vậy, đây đương nhiên chẳng phải chuyện vinh hạnh gì, càng không phải chuyện đáng vui mừng.

Võ Chí Dũng âm thầm tự hỏi mình lúc nào đã đắc tội vị đại thiếu gia lần đầu gặp mặt này, dư quang nơi khóe mắt đảo qua văn phòng thủy tinh, nếu như là vì Diệp Phong. Hắn trong lòng bằng phẳng, đuổi kịp Diệp Lam.

Thang máy vẫn leo thẳng hướng tầng thượng, Diệp Lam kiêu ngạo ngửa đầu nhìn Võ Chí Dũng. Diệp Lam hơi thấp hơn Võ Chí Dũng một chút, nhưng nó hơn ở chỗ tuổi còn nhỏ, vẫn còn có thể cao lên, cũng không lo vấn đề chiều cao sau này. Thế nhưng đối mặt với Võ Chí Dũng to cao ngời ngời, biểu tình kiêu ngạo của nó lại biến thành trò cười trẻ con.

Võ Chí Dũng bởi góc nhìn bao quát cũng phát hiện ra điểm tương tự của Diệp Lam cùng Diệp Phong, đôi mắt hai người rất giống nhau, đều là khóe mắt xếch lên toát ra vê mị hoặc. Diệp Phong từ trước đến nay công tư phân minh, trong lúc làm việc cũng không lộ ra mị hoặc với người yêu, Diệp Lam còn đang trẻ tuổi, ánh mắt luôn là khiêu khích nên có vẻ mị hoặc bí ẩn.

-Này, tôi cảnh cáo, không cho phép anh có lỗi với anh hai tôi đâu đấy!

Diệp Lam hung ác cảnh cáo.

-Đàn ông vừa đẹp trai vừa lắm tiền như anh trai tôi không ít đàn bà theo đuổi đâu. Nếu như không phải bởi vì anh hai thích đàn ông, làm sao có thể để anh vớ bở chứ!

Nói rồi, Diệp Lam quan sát Võ Chí Dũng từ đầu đén chân, dùng mấy câu hỏi đang thịnh hành nhất hỏi:

-Anh có nhà không?

Võ Chí Dũng bị vấn đề này làm sửng sốt một hồi, sau đó trả lời:

-Ở quê có.

Ý là không có.

-Anh có xe không?

-Xe đạp.

Võ Chí Dũng từng vọng tưởng dùng xe đạp đưa đón Diệp Phong, nhưng khi thấy chiếc BMW mới tinh của Diệp Phong liền quay mặt, yên lặng đẩy xe đạp vào góc bãi đỗ xe của công ty, trong lòng hiện lên một từ tự đánh giá: khó coi.

May là tâm tính hắn rất tốt, không để chuyện này trong lòng.

-Hừ hừ.

Diệp Lam hừ mũi khinh rẻ, ánh mắt xem thường rõ ràng.

-Anh nếu như dám lừa anh hai tôi một đồng, vọng tưởng anh hai tôi bao dưỡng anh, tôi sẽ tìm người chụp ảnh khiến anh cả đời sống không bằng chết.

Diệp Lam dùng giọng điệu lạnh lùng dữ tợn không hợp tuổi, Võ Chí Dũng nhíu mày, giọng cũng lạnh xuống, cứng rắn nói:

-Đây là chuyện riêng của tôi với quản lý, cho dù cậu là em trai quản lý cũng không đến lượt cậu quản chuyện của chúng tôi.

Diệp Lam giận dữ, không chút nghĩ ngợi vung nắm tay lên, ra tay rất nhanh hơn nữa lại dùng hết sức, nhưng cánh tay Võ Chí Dũng lập tức giơ lên, vững vàng cầm lấy nắm tay của nó, đôi mắt lợi hại kia thẳng tắp theo dõi nó, lộ ra vài tia hung ác mờ nhạt khiến kẻ khác kinh hãi.

-Về nhà luyện vài năm nữa đi!

Dứt lời, cánh tay kia dùng chút lực, đẩy Diệp Lam ra xa vài bước.

Dáng vẻ bệ vệ của Diệp Lam nhất thời bị đánh tan phân nửa, nhưng vẫn cố chấp thua người không thua trận, lớn tiếng cảnh cáo:

-Sau này nếu anh dám có lỗi với anh trai tôi, tôi tuyệt đối không buông tha đâu!

Võ Chí Dũng cười cười, nhướng mày nói:

-Không cần cậu nói, tôi cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với anh ấy.

-Tốt nhất là như vậy.

Cuộc nói chuyện giương cung bạt kiếm của hai người kết thúc. Nhìn theo bóng Diệp Lam rời khỏi tầng thượng, Võ Chí Dũng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cả người được làn gió mát thổi qua vô cùng thoải mái khiến hắn không muốn trở lại văn phòng đón nhận những ánh mắt hiếu kì của mọi người nữa, nhưng đang là giờ làm việc, hắn không muốn cũng phải trở lại.

Võ Chí Dũng vừa quay đầu lại liền thấy một người lúc này không nên xuất hiện ở đây.

Dường như nhận thấy ánh mắt Võ Chí Dũng, Diệp Phong dời tầm mắt từ phía tòa nhà đối diện sang Võ Chí Dũng, động tác ưu nhã như nuốt mây nhả khói, gương mặt ôn nhã nhưng không một biểu tình bởi vậy trở nên mê ly thêm vài phần.

Diệp Phong đi từng bước một đến gần Võ Chí Dũng, không hề để ý một thân âu phục hàng hiệu, sắc mặt ung dung tựa vào lan can nhìn ra khu phố trung tâm phồn hoa, nói:

-Đúng là nơi thật tốt để hút thuốc.

Vừa nói vừa hít một hơi thuốc, Võ Chí Dũng duỗi tay lấy đi điếu thuốc trên miệng anh, Diệp Phong trong nháy mắt sửng sốt, sững sờ nhìn chằm chằm Võ Chí Dũng ngậm lấy điếu thuốc còn phân nửa.

-Hút ít một chút, điếu này tôi giúp em giải quyết, đừng ép tôi bắt em cai thuốc.

Võ Chí Dũng cau mày, hiển nhiên không thích hút thuốc, không quen kích thích khi khói thuốc ào vào buồng phổi.

Diệp Phong giống như chưa nghe thấy, ánh mắt luôn thâm trầm bỏ xuống ngụy trang, ngơ ngẩn nhìn Võ Chí Dũng đang nhả ra từng vòng khói. Võ Chí Dũng dựa người trước vào lan can, đường cong nơi sườn mặt rắn rỏi như điêu khắc, dáng vẻ khi ngậm thuốc lá càng toát lên nét nam tính đàn ông, cà vạt hơi buông lỏng, liếc mắt có thể thấy một chút khuôn ngực màu đồng cổ rắn chắc.

Làn gió tươi mát trên tầng thượng không làm tiêu tan bầu không khí ái muội giữa hai người, Võ Chí Dũng ngắm anh một chút rồi nhấc cánh tay ôm lấy cổ Diệp Phong, kéo anh vào lòng.

Diệp Phong không hề nhúc nhích, ngửi ngửi mùi của Võ Chí Dũng cùng mùi khói thuốc nhàn hạt còn quanh quẩn bên hai người. Không biết qua bao lâu, anh vươn tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc của Võ Chí Dũng, an ổn nhắm hai mắt.

Võ Chí Dũng vô cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp khi người yêu ở trong lòng mình, nhịn không được tựa cằm trên đỉnh đầu Diệp Phong, còn thỏa mãn dụi dụi mấy cái, cuối cùng nhả một vòng khói thuốc rồi vỗ vỗ lên cái mông rất vểnh của Diệp Phong.