Khô Dã

Chương 2




17/04/2022

- -------------

Dụ Thang sáng sớm ngủ dậy đỡ lấy phần dưới mà chạy vội vào trong phòng vệ sinh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng, anh quay đầu cùng Hạ Tầm bốn mắt nhìn nhau, đối phương giống như hoảng sợ mà nhanh chóng đóng sập cửa lại. Dụ Thang không quan tâm mà tiếp tục giật giật phía dưới rồi mặc quần rửa tay. Cả hai người đều con trai, mà anh cũng không có thói quen khóa cửa khi vào phòng vệ sinh. Trái ngược với anh, Hạ Tầm mỗi khi tắm rửa đều phải khóa cửa lại.

Phòng vệ sinh ở tầng này được xây dựng ở giữa hai phòng ngủ chính, vị trí vừa đúng ở góc 90 độ, mà cánh cửa ở cả hai căn phòng đều có thể đi thông đến phòng vệ sinh. Bố cục ở tầng này cũng vô cùng độc đáo, không gian trên lầu hai tương đối riêng tư, chỉ có hai phòng ngủ chính, bên ngoài được Dụ Thang sắp xếp một phòng chơi nhỏ, cũng có sô pha chuyên dụng của anh. Trên tường có treo một bức tranh có đường nét hỗn độn, đều là những màu cơ bản đen và đỏ. Phòng tắm cũng là phòng vệ sinh lớn nhất trong nhà, mà phải mở cửa ở trong phòng ngủ để đi vào, phòng ngừa khi nhà có khách đến sử dụng. Dụ Thang mở cửa phòng đi vào, có thể nhìn thấy một bồn tắm lớn đang tỏa nhiệt ở phía bên trái, bên phải là tủ quần áo được gắn kèm gương toàn thân, anh tháo khăn tắm xuống thay ra bộ đồ ngủ. Nếu đi sâu hơn vào bên trong, sẽ thấy ở trong góc có một chiếc bàn gỗ được kê sát vào tường, ở trên mặt bàn để nến cùng với dầu thơm, nhà vệ sinh và bồn tắm đặt ở phía sau góc tường, được thông với phòng của Hạ Tầm.

Dụ Thang rất thích thiết kế này, vì có thể ra vào giữa hai bên vô cùng thuận lợi, mà phòng tắm và phòng vệ sinh vốn không chung nhau nên có thể tránh trường hợp khi vừa mở cửa lại thấy sự lúng túng của đối phương. Mà theo thói quen của bạn cùng phòng, nếu anh có việc mà đồng thời muốn đi vệ sinh thì anh vẫn phải chấp nhận mà đi vệ sinh ở trên lầu. Khi Hạ Tầm vừa mới chuyển đến, Dụ Thang vẫn chưa quen với việc này, thời điểm buổi sáng anh đang vội đi vệ sinh nhưng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Anh cũng đã có ý kiến với Hạ Tầm, nói rằng cả hai đều là con trai, cậu tắm là việc của cậu còn anh đi vệ sinh là việc của anh. Kết quả lần sau cậu đi tắm vẫn lén lút khóa cửa. Lúc đó anh đăng bài cho thuê nhà, Hạ Tầm liên hệ anh đến xem, khi đó anh đã coi trọng mà giới thiệu cho cậu lầu ba, có một phòng ngủ nhỏ, phòng vệ sinh và phòng tắm riêng, lại gần với phòng thể dục dụng cụ, ban đầu anh nghĩ Hạ Tầm sẽ chọn chỗ này vì dù sao thoạt nhìn cậu cũng không muốn ở chung cũng như thân mật với người khác, mà ở trên lầu dường như vô cùng độc lập. Không ngờ khi cậu vừa hỏi xong lại đem hành lý vào căn phòng cùng tầng với Dụ Thang, Hạ Tầm cũng nói bản thân vô cùng sạch sẽ lại không bừa bộn. Dụ Thang thấy cậu có chút thận trọng khi nhìn mình, phất phất tay nói không có việc gì, lập tức giúp cậu dọn dẹp hành lý vào trong nhà. Mà thực ra nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng có lý, căn phòng của Dụ Thang vừa được sửa sang lại, mà lầu hai được anh để tâm trang trí như vậy.

Sau khi Dụ Thang tắm rửa sạch sẽ, anh nhanh chóng xuống phòng ăn, đã thấy cậu chuẩn bị xong bữa sáng, kể từ thời điểm anh tình cờ thấy đối phương đang làm bữa sáng và hỏi cậu xem có phần của mình hay không, là cậu luôn chuẩn bị hai phần cho bữa sáng.

"Hôm nay uống sữa đậu nành sao, hôm qua đã ép hết chưa?" Thói quen không có câu trả lời, Dụ Thang đem bánh bao trong lò vi sóng ra rồi mang đến trước Hạ Tầm mà ngồi xuống.

"Sáng sớm."

"Ừ? Gì vậy?" Dụ Thang dừng lại, có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cậu, Hạ Tầm không nói nữa, cúi đầu ăn phần bánh của mình. Dụ Thang lúc này mới phản ứng lại, có chút buồn cười, giống như thể cậu nói thêm vài câu thì sẽ chết vậy, "Ép lúc sáng sao? Cậu dậy sớm như vậy, sao tôi không nghe thấy âm thanh gì nhỉ." Dụ Thang nhìn cậu đang ăn, đột nhiên nở nụ cười: "Này, trông cậu ưa nhìn như vậy nhưng sao không nói chuyện với cười một chút, không biết lúc cậu cười lên sẽ trông như thế nào nhỉ?" Hạ Tầm nghe anh nói xong liền sặc sữa đậu nành, cậu ho sặc sụa khiến Dụ Thang giật mình, anh nhanh chóng đưa khăn giấy cho cậu, đang định đứng dậy giúp cậu vỗ lưng một chút, nhưng lại bị Hạ Tầm ngăn lại, đợi cho cậu thả lỏng mới hỏi, "Cậu không sao chứ?" Dụ Thang nhìn thấy khuôn mặt đỏ cùng đôi mắt đỏ bừng của cậu vì ho, anh lại mỉm cười, "Cuối cùng thì tôi cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt khi cậu ho mà tôi chưa từng thấy."

"Vẻ mặt gì?" Hạ Tầm lập tức trở về dáng vẻ thờ ơ như thường ngày, khi hỏi câu này liền quay sang nhìn anh một cái, vốn là Dụ Thang tùy tiện nói mà thôi, nhưng cậu hỏi như vậy anh đành suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời: "Chỉ là vẻ mặt vô cảm mà thôi, tôi cũng không phải là không vui. Có ai nói cậu vô cùng lạnh lùng hay chưa?" Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Ăn từ từ thôi, tôi lên lớp đây." Anh nói xong liền đem bát đũa của mình bỏ vào trong máy rửa bát rồi đi vào trong nhà, xách cặp đi học.

Hạ Tầm vẫn ngồi tại chỗ mà nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Dụ Thang, nghĩ kỹ xem đã có ai từng nói cậu lạnh lùng hay chưa. Hình như hồi cấp hai cũng có vài người nói với nhau mỗi khi nhìn thấy cậu đều trông vô cùng ủ rũ, còn thời điểm học cấp ba thì có một số người nói cậu trông có chút dữ dằn nếu như không nói gì. Nhưng nói chung, cậu không hề có một người bạn thân nào và tất nhiên cậu không hề có cách nào để biết bản thân ở trong mắt người khác trông như thế nào, mà nếu nghĩ kỹ lại thì bố mẹ cùng với anh trai của cậu lại không nói như vậy, hơn nữa mẹ vẫn thường gọi cậu là em bé mà đùa giỡn. Anh nghĩ cậu lạnh lùng sao? Hạ Tầm cau mày, đột nhiên không ăn nữa. Nhưng mà một lúc sau, Hạ Tầm lại nhớ tới anh lên tiếng khen mình đẹp trai, vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành mà kìm lại nhịp tim đang đập vì hồi hộp của mình.

Khi Hạ Tầm đến đây lần đầu cách đây hai tháng. Khi máy bay vừa mới cất cánh, cậu chợt nhận ra bản thân sắp tới phải quen với cuộc sống một mình, mặc dù mẹ cậu vẫn luôn nói rằng bà sẽ thỉnh thoảng qua thăm anh, nhưng họ lại bận công việc và ngay cả khi họ ở nhà vẫn phải bỏ ra rất nhiều thời gian cho anh trai của cậu. Khi chuẩn bị bước vào khu vực kiểm tra an ninh, cậu lặng lẽ quay đầu nhìn lại nhưng không thể thấy rõ, nhưng cậu biết mẹ mình đang rơm rớm nước mắt. Trên máy bay có cô gái ngồi cạnh khóc nức nở từ đầu đến cuối, Hạ Tầm nghĩ cô cũng đi du học giống như mình. Kỳ lạ thay mọi người luôn khóc vào những dịp tưởng chừng phải xa nhau, nhưng thực tế lại không phải vậy. Thỉ dụ, khi họ tốt nghiệp thời trung học, tất cả học sinh trong lớp đều khóc giống như thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa và ngay cả Hạ Tầm, người thường không biết gì về người khác, lần đầu tiên được bạn học tiếp cận mà ký vào sổ lưu bút của lớp. Có vẻ như mọi đều có thể xảy ra trước khi chia tay, mọi người giống như quên mất Hạ Tầm là một người lạnh lùng lại có chút thiếu hiểu biết. Hạ Tầm khó chịu vì tiếng khóc của cô đến nỗi cậu không thể ngủ ngay cả khi đã đeo bịt mắt. Hơn mười giờ bay khiến cậu kiệt sức, phải đến hơn mười hai giờ đêm địa phương Hạ Tầm mới xuống máy bay. Cuối cùng thì cậu cũng lấy được hành lý của mình, Hạ Tầm liên lạc với người lái xe đón khách tại sân bay đã được thống nhất từ trước, nói với họ là mình đã đến nơi và có đeo khẩu trang. Cậu vốn nghĩ mình sẽ được đón bởi một ông chú lớn tuổi, cho đến khi Dụ Thang bước tới trước mặt khiến cậu phải sững sờ. Hôm đó trời mưa rất to và cậu chỉ có thể nghe Dụ Thang nói loáng thoáng: "Có phải là Hạ Tầm không? Tôi là Dụ Thang, là tài khoản Mênh mông cuồn cuộn đó." Đối phương không nghe được gì, có nghe cũng chỉ có thể nghe được nhịp đập trong lồng ngực của mình mà thôi, trên đời làm sao có thể lại có người đẹp như vậy. Cậu khẽ mở miệng mà thở hổn hến, vừa định đáp lại đã thấy anh xách hành lý mà nói: "Tôi đứng chờ để đón cậu." Sau đó anh bước vào trong màn mưa để cất hành lý vào trong cốp xe, đợi đến khi Hạ Tầm bình tĩnh lại một chút vô thức nhìn chằm chằm vào anh. "Cậu có lạnh không? Trong xe có nước nóng đấy." Dụ Thang bước đến và để cậu ngồi bên chỗ ghế phụ lái. Có thể do anh thấy Hạ Tầm không muốn nói nhiều, nên cũng không nói gì thêm chỉ đưa nước cho cậu, cho đến khi xe nổ máy, Hạ Tầm vờ như vô tình mà quay đầu lại nhìn anh một chút. So với vừa rồi không cười ở trước mặt anh, lúc này trông vô cùng khác hẳn, ở trên đầu môi khẽ giương lên một nụ cười, Hạ Tầm không tự chủ mà xoa xoa ngón tay trên đầu gối của mình. Sau khi xuống xe, Dụ Thang chặn cậu lại, với tay qua ghế phụ lái mà đưa cho cậu một lọ thuốc nhỏ mắt qua cửa kính xe: "Tôi thấy mắt của cậu rất đỏ, cầm cái này về rồi dùng đi." Hạ Tầm nhận lấy và nói một lời cảm ơn, lúc đó cậu mới nhận ra bản thân chưa tháo khẩu trang, mà đối phương đã chào tạm biệt và rời đi. Ngày hôm đó khi cậu còn đang nằm trên giường gọi điện về cho bố mẹ, Hạ Tầm nghĩ bản thân mình vô cùng kỳ lạ, một giây trước cậu còn bực bội muốn rời khỏi nhà nhưng giây tiếp theo cậu đã bị một người lạ khiến bản thân mất tập trung. Hạ Tầm đã để ý đến Wechat của Dụ Thang, cậu xem đi xem lại những gì được anh đăng ở trong nhóm và tìm được một vài người quen biết của anh. Cho đến một ngày, cậu thấy anh đăng bài cho thuê nhà, lại tình cờ là căn hộ mà bố mẹ tìm cho cậu. Căn hộ này vẫn đang được người khác thuê, chỉ cần cậu trả thêm một tháng tiền thuê nhà là người ta có thể dọn ra ngoài. Hạ Tầm lấy hết can đảm mà gọi điện, cậu hoàn toàn có thể gặp được Dụ Thang trước khi anh rời nhà.

Dụ Thang bước vào lớp đã thấy Từ Kiệt ngồi ở hàng ghế sau đang vẫy vẫy tay với mình. Đây là lớp xã hội học cơ bản, cũng là một lớp học vô cùng chán ngắt. Giảng viên của lớp là một người đàn ông trung niên mang quốc tịch Đức với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, để tránh cho sinh viên trốn học và có thể kiểm tra được sự nghiêm túc lắng nghe của mọi người trong lớp, vì thế ông đã bắt mọi người mua Clicker và mỗi ngày đến lớp, mọi người sẽ phải nhập một mã code ngẫu nhiên được ông viết trên bảng đen và trong giờ học, nếu học viên nào muốn trả lời câu hỏi sẽ phải nhấn nút hoàn thành phiếu điều tra của giáo viên bộ môn, nói đi nói lại thì đây là một lớp học vô cùng phức tạp.

"Tiết học này cậu nghe đi, mình muốn làm thay mặt mua sắm một chút." Dụ Thang ném chiếc Clicker của mình cho Từ Kiệt, mở điện thoại ra đọc lại tấm hình do khách trên S.XX gửi cho anh vào ngày hôm qua, là plam angels kiểu mới, sau khi xác nhận giá cả mới gửi lại cho đối phương, "Áo này size M hết rồi, em muốn size nào nhỉ?" Phía bên kia nhanh chóng trả lời, "Size S, màu đen nhé." Sau đó cậu ta nhanh chóng chuyển tiền cho anh. Dụ Thang chuyển sang trang khác để chụp ảnh áo màu đen và sau đó quay trở lại để xác nhận thanh toán, xong mới mới gửi ảnh chụp màn hình cho cậu ta: "Cảm ơn nhé bảo bảo, anh sẽ gửi quy định cũ cho em qua email nhé."

Từ Kiệt nhìn thoáng qua bên cạnh, liền bị anh làm cho chán ghét: "Shawn, cậu ổn cả chứ? Chỉ cần nhìn giọng điệu của cậu là mình cảm thấy buồn nôn rồi." Dụ Thang thậm chí không thèm nhìn mà đá hắn một cái: "Cậu thì biết cái gì? Đại lý thu mua bây giờ là như vậy. Chị em nói nên thân thiết với khách hàng của mình." Dụ Thang ban đầu cũng không thích, nhưng Trần Tuyết đối với anh lại có rất nhiều ý kiến, nói anh làm người thu mua quá lạnh lùng mà xung quanh cô lại toàn là những cô gái nhỏ nên đôi khi người ta muốn tìm anh nhưng không dám hỏi. Sau đó, anh cảm thấy rằng việc bản thân mở miệng khen ngợi những cô nàng này thực sự khiến cho họ vui vẻ mà sẵn sàng đặt hàng, bây giờ anh cũng không cần Trần Tuyết đưa ra vài ví dụ cho mình, sau khi đã quen anh cũng có thể tự thiết lập một vài câu trả lời nhanh cũng như các câu hỏi chung chung được gửi đi chỉ với một cú nhấp chuột. Tất nhiên điều mà Dụ Thang không hề biết chính là em họ của mình đã phát tán những bức ảnh của anh như một người mẫu và những cô gái này đã cố gắng hết sức để có thể lắng nghe anh nói. Mà anh lại không phải ngọt ngào với tất cả mọi người, lại vô cùng hợm hĩnh, những khách cũ đã từng nhiều lần nhờ vả mới có tư cách thưởng thức.

Ở S.XX này, lần đầu tiên có người hỏi anh về vòng tay Cartier, khi đó Dụ Thang liền ném cho một câu không bán hơn 5.000 đô, vì anh không có vốn để mua, chủ yếu là do anh không có trong vòng bạn bè. Sau khi làm đại lý thu mua, anh phát hiện ra có rất nhiều thứ kỳ lạ, đều là những thương hiệu vô cùng nổi tiếng, khi hỏi anh về giá xong sẽ chụp ảnh màn hình của Taobao mà nói đắt và nghe anh nói rằng bản thân sẽ không bán nó, khách hàng trên S.XX lại hỏi quần áo của Supreme được hay không, khiến Dụ Thang có chút mệt mỏi, khi quay trở lại cửa hàng cần mua, anh không có thời gian để xếp hàng, tưởng đã hết nhưng mười phút sau anh lại nhận được một đôi giày Chelsea boots của Acne studio và hỏi khách hàng xem nó có ổn không. Mà Dụ Thang thấy đó là giày nên không muốn bán, dù sao thì việc dọn hàng cũng vô cùng rắc rối nhưng do đã từ chối đối phương nhiều lần nên anh mới đồng ý và báo giá cao hơn một chút. Kết quả là khách hàng lập tức gửi tiền cho anh giống như sợ anh sẽ lập tức hối hận, điều này khiến Dụ Thang có chút xấu hổ nên đã gửi cho anh ta một loại kem dưỡng da. Trong vòng hai ngày, bên phía S.XX đã gửi đến sáu, bảy cái áo ngắn tay của nữ có giá trị tương đương, mặc dù lần này Dụ Thang không hề tăng giá nhưng phí thu mua cộng thêm năm trăm đô, khi thấy khách hàng muốn gửi lại thì Dụ Thang đã vội ngăn lại và nói rằng là đó là hàng tháng sẽ có đợt giảm giá. Về lý do thì tất nhiên là do Dụ Thang nghèo, hàng tháng Trần Tuyết phải đổi tiền nhân dân tệ sang đô la Mỹ để gửi cho anh. Nghĩ đến đây Dụ Thang đột nhiên cảm thấy buồn, bạn bè xung quanh hỏi vì sao anh không bán những mặt hàng xa xỉ để kiếm tiền, vì bán những đồ này sẽ được rất nhiều tiền lại có tiền một cách nhanh chóng, khi đó anh sẽ không trở thành một người keo kiệt như bây giờ. Khi anh không muốn, lại không có tiền mua nó thì anh chỉ có thể nói thật nhàm chán với ánh mắt khinh thường.

Từ Kiệt vẫn đang ở bên cạnh mà phản bác lại rằng, anh sẽ không thể kiếm được nhiều tiền bằng cách thay khách hàng mua sắm như thế này, đồng thời hắn lại vô cùng tò mò: "Dù sao đây cũng là phong cách đàn ông sao cậu vẫn cứ gọi bảo bảo, nếu đổi lại đối phương là một anh chàng to lớn thì làm thế nào." Dụ Thang chế nhạo hắn nói, người ta không thể mua để tặng bạn trai hay sao, hai lần đầu tiên đều là những cô gái nhỏ. Nhưng nói ra thì cũng hơi khó xử nên anh quay lại bấm vào hộp thoại, "Em gái thực sự rất tốt với bạn trai của mình." Nghĩ rằng đều là khách quen sau khi đã mua hai ba lần, anh cũng không cần phải giả vờ để nói vài lời chào với khách hàng của mình.

"Là của tôi."

Nhìn thấy ba chữ được gửi đến, Từ Kiệt nãy giờ nhìn chằm chằm vào màn hình, khịt khịt mũi rồi bảo cứ nói đi, có khả năng thực sự gã đối diện chính là một gã đàn ông to con. Dụ Thang thuận theo dòng chảy: "Ồ, là em trai sao. Nếu trong tương lai em cần điều gì khác cứ đề cập với anh nhé." Và nhấp vào danh sách mua hàng do em gái Trần Tuyết gửi và đều là những mỹ phẩm của cô ấy tìm kiếm đang được giảm giá và gửi cho Trần Tuyết để xác nhận. Dụ Thang một tay cầm bút đỡ mặt, vẻ mặt nghiêm túc đến mức giống như đang vô cùng tập trung lắng nghe cả lớp đang nói. Nếu không, thật khó để có thể nói rằng việc thay mặt khách hàng mua sắm là một công việc khó khăn. Em gái của anh luôn chú ý đến tin tức giảm giá mỗi ngày, kết quả là mỗi ngày có rất nhiều đợt giảm giá khác nhau và anh không thể dừng lại được, vừa làm bài tập và tìm các loại giảm giá. Bây giờ đã khác, giống như Trần Tuyết đã nói, kiếm được một đô la sẽ là một đô la. Khi mới bắt đầu làm đại lý thu mua, anh đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cuộc sống của chính mình. Anh chưa bao giờ nghĩ về vài đô la trong nửa đầu cuộc đời là những con số khiến anh cảm thấy chóng mặt, thực sự là một cô gái vô cùng chăm chỉ.

Sau khi tan học, anh cùng với Từ Kiệt đi ăn ở trong nhà ăn của căn tin dành cho sinh viên, vừa bước vào đã thấy Trần Mặc và một vài người quen của họ đang ngồi đó: "Cô chủ của Mozu, mình thấy lần nào cậu đi cũng mang theo những người khác nhau nhé."

"Đây là Lucas, cậu ấy đến đây để học cao học." Dụ Thang và Từ Kiệt nhìn cậu bé có mái tóc sặc sỡ và gật đầu chào rồi ngồi xuống.

Sau khi Từ Kiệt gọi món xong, hắn liền bưng một đĩa đến và cúi đầu chào cậu: "Này, kia có phải là người thuê nhà của cậu không? Là cậu ta sao." Dụ Thang ngẩng đầu nhìn lên: "Hạ Tầm?", "Ừ, đúng vậy. Cậu ấy tên là Hạ Tầm-" Từ Kiệt quay đầu lại và gào lên. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie màu đen, chắc cậu không mong có người gọi mình. Cậu thậm chí còn không nhớ rõ đó là ai, nhưng cậu lại vô tình nhìn thấy Dụ Thang mà Dụ Thang bắt gặp ánh mắt của cậu và mỉm cười với cậu. Và bất ngờ thay, Hạ Tầm bước thẳng đến chỗ của họ và đứng ở trước bàn mà không hề di chuyển.

"Ngồi xuống và ăn cùng nhau nhé?" Trần Mặc là người giao tiếp nhiều nhất, nói, "Shawn, là bạn cùng phòng của cậu, nên không cần giới thiệu nữa."

Hạ Tầm liếc nhìn anh ta một cái: "Hạ Tầm." Nói xong lại nhìn Dụ Thang.

Thấy anh không nói không nói gì Trần Mặc có chút ngượng ngùng, mọi người không biết cậu có ý tứ gì khi chỉ đứng ở đó mà không lên tiếng. Dụ Thang cũng hơi bối rối đành hỏi cậu: "Cậu còn có lớp buổi chiều đúng không?" Hạ Tầm ừ một tiếng. "Vậy cậu đã ăn cơm chưa?" Hạ Tầm lại ừ một câu. Dụ Thang nhìn sang hai bên một chút: "Vậy là tốt rồi, thế cậu vào lớp đi thôi." Hạ Tầm gật đầu rồi xoay người rời đi.

"Cậu ta bị bệnh à? Lúc cậu ta nhìn mình, mình còn nghĩ bản thân nợ tiền cậu ta cơ. Bạn cùng phòng của cậu có phải là bị tự kỷ hay không mà khi mình hỏi, cậu ta không trả lời vậy." Trần Mặc thấp giọng hỏi sau khi cậu rời đi, "Làm sao cậu có thể sống cùng với cậu ta thế? Cậu cho cậu ta thuê cùng nhà với mình sao? Chẳng phải mình đã nói với cậu là có một người bạn của mình cũng quan tâm đến căn phòng cậu cho thuê còn gì?"

Dụ Thang mở gói gà và gắp mấy cọng hành tây ở bên trong ra: "Trông cậu ấy cũng ổn mà."

Trần Mặc ngả người ra sau nhưng không nói gì, chỉ là ánh mắt vừa rồi của cậu, thậm chí hắn còn nghĩ cậu là một anh chàng đẹp trai.

"Hạ Tầm?" Lucas đang ngồi ở đối diện đột nhiên nói xen vào, "Nhắc mới nhớ, trước đây tôi cũng có nghe nói về một người cũng tên là Hạ Tầm, chắc không phải trùng hợp như vậy chứ? Cậu ta đến từ thành phố S sao?" Dụ Thang lắc đầu nói anh cũng không biết, tuy là bạn cùng phòng nhưng cậu thực sự không hề biết gì về Hạ Tầm ngoại trừ tên và ngành thiết kế kiến trúc của cậu. "Chắc là không phải đâu, nếu là thật thì quả thực là trùng hợp. Nhưng mà Hạ Tầm mà tôi biết, thì cậu ấy không dễ hòa hợp với mọi người." Lucas vừa ăn Burger vừa nói, thấy mọi người đang nhìn mình, cậu ta nói tiếp, "Tôi cũng không biết chính xác là có chuyện gì xảy ra. Tôi và anh trai cậu ta có học cùng lớp, mà mọi người đều nói người tên Hạ Tầm đó luôn thu mình lại và nếu đem so sánh với anh trai thì hoàn toàn khác. Chuyện là, thời điểm chúng tôi đang học cấp ba, còn cậu ta hình như còn học cấp hai, lúc chuẩn bị tốt nghiệp thì người này có xảy ra đánh nhau. Hình như cậu ta đánh người ta suýt chết và phải đưa vào bệnh viện. Nếu như anh trai của cậu ta mà không đến kịp, thì cậu ta giống như tên điên mà có thể đánh người tới chết."

"Oa, thực sự nhìn không ra nhé, vừa mới cảm thấy cậu ta không giống kiểu người sẽ gây gổ đánh nhau."

"Haha. Shawn, từ giờ cậu phải cẩn thận đấy."

"Đúng vậy, thấy cậu nói như thế, tôi đột nhiên cảm thấy vừa rồi cậu ta thực sự ảm đạm."

Nghe bọn họ nói càng lúc càng nhiều, Dụ Thang có chút không vui mà lên tiếng ngắt lời: "Khi nóng tính ai mà chả đánh người, hơn nữa có phải là cũng một người hay không cũng chưa biết." Lucas thấy vậy liền nhíu mày, có chút không vui liền nói: "Cũng có thể có nhiều người trùng tên mà thôi, vừa rồi là tôi tùy tiện nói." Những người khác cũng đã bắt đầu chuyển sang một chủ đề khác, sau khi Dụ Thang ăn xong nhanh chóng dọn rác ở trên bàn: "Mình đi trước, buổi chiều mình còn có lớp."

Trên đường lái xe trở về nhà, anh nghĩ đến những gì mà Lucas đã nói hồi trưa, anh có chút lo lắng mà nghĩ, chẳng lẽ người tên Hạ Tầm kia không thể không quan tâm sao. Với quan điểm của Dụ Thang, thì cậu có chút cô đơn và ảm đạm, cùng lắm là yêu thích sự yên lặng hơn.

Dụ Thang nghĩ đến ngày anh đưa Hạ Tầm đến xem nhà. Khi đó cả hai hẹn ở trạm xe buýt của trường, lúc anh đến đã thấy có mấy người đang đứng ở đó, cuối cùng anh phải chờ quá mười phút vẫn chưa thấy cậu đâu, ngược lại có một người con trai dáng vẻ cao lớn đội mũ đang đứng bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía anh. Dụ Thang gọi điện thoại muốn hỏi cậu đang ở đâu, nhưng chợt nghe thấy tiếng chào ở bên cạnh, cậu bước đến vỗ vai anh: "Này, nhìn anh đến lâu rồi sao không trực tiếp chào hỏi mà đợi nhau lâu vậy..." Dụ Thang cận nhẹ, quay đầu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, có chút ngắc ngứ mà quên mất bản thân muốn nói gì, "Khụ, đi thôi. Tôi là Dụ Thang, cậu là Hạ Tầm đúng không?" Nghe thấy đối phương ừ một tiếng, "Tên của cậu nghe có chút quen, chúng ta đã gặp nhau chưa?" Hạ Tầm vươn tay nâng vành mũ sau khi nghe được những lời này, khẽ xoay vành mũ một chút, mà ừ một câu. Lúc này Dụ Thang có chút sững sờ, anh sẽ không quên được khi đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ như này. Mãi cho đến khi lên xe, Dụ Thang mới có chút cao hứng: "Hai tuần trước là tôi đón cậu sao?" Bây giờ Hạ Tâm phản ứng rất nhanh, Dụ Thang có chút không hiểu khi bên phía đối phương phát ra tiếng cười.

"Lúc nãy nghe cậu nói, tôi nói tên câu sao nghe quen thế. Lúc đó cậu đeo khẩu trang đúng không? Nhưng tôi chẳng thể nhớ mặt nên nếu nhìn thấy cũng dễ quên. Tất nhiên là khi lớn lên, chúng ta sẽ không bao giờ quên được." Sau khi Dụ Thang thấy Hạ Tầm đang chằm chằm nhìn mình, "Sao vậy?", "Không có việc gì." Hạ Tầm lắc đầu và quay người lại.

Hạ Tầm đứng ở cửa mà cởi giày.

"Nhà tôi vừa mới sửa sang lại, đồ đạc cũng đã được sắp đặt xong xuôi, cậu chỉ cần việc mang theo hành lý khi chuyển đến là được. Máy rửa bát, máy giặt và tủ lạnh tôi đều thay mới vào học kỳ trước." Dụ Thang chỉ cho cậu đồ đạc xung quanh nhà, và cuối cùng đưa Hạ Tầm trở lại phòng khách mà ngồi xuống, đưa cho cậu ly nước, "Làm sao vậy, có việc sao?" Hạ Tầm lắc đầu: "Khi nào anh chuyển nhà, ngày mai sao?"

"Tôi chưa soạn hợp đồng, nếu cậu vội vàng tìm chỗ ở cũng không sao, nhưng giá cả ở đây sẽ đắt hơn những nơi khác nên cậu có muốn quay trở về để xem xét kỹ càng hay không?"

Hạ Tầm đưa tay mà xoa cằm nói: "Không cần, ngày mai tôi có thể dọn qua. Bây giờ tôi sẽ trả tiền đặt cọc."

Dụ Thang chưa bao giờ thấy việc thuê nhà nhanh chóng như vậy, trước đây có vài người đến gặp anh xem nhà, cũng có ba, bốn người thương lượng giá thuê nhà với anh nhưng anh lại là kiểu người thích sự thẳng thắn, tùy tiện nói ra vài điểm trong căn nhà liền đưa ra quyết định. Thời điểm đi ngủ, Dụ Thang nhắm mắt lại mà nghĩ, may là bạn cùng phòng của mình trông đẹp trai, nếu không mỗi sáng thức dậy anh sẽ không có tâm trạng.

Dụ Thang bị phía đằng sau bấm còi trước khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến anh rơi vào trạng thái thất thần. Dụ Thang vò nhẹ mái tóc của mình, có chút buồn cười, thật kỳ lạ, cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào.

- -----------

Tác giả: Ngưu Nãi Hạp Tiểu Tỷ.

Editor: _Oddyie.

Nguồn Raw + QT: KTĐM.

Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả. Bản edit chỉ đảm bảo đúng 70 - 80% so với bản gốc. Hy vọng mọi người đừng mang đi đâu. Cảm ơn và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.