Khó Chiều

Chương 9




Im lặng một hồi.

Lúc câu nói này phát ra, trong đầu Ôn Dĩ Phàm nhớ lại chuyện hồi đêm giao thừa.. cô bị người ta động trúng rồi không cẩn thận ngã vào lòng của anh, sau đó cô xin lỗi anh, anh gật đầu ra hiệu “không có gì”

Cả quá trình chẳng khác gì hai người xa lạ đang giao lưu với nhau. Dù Ôn Dĩ Phàm đã đoán đúng có lẽ anh đã nhận ra rồi nhưng họ cũng chỉ để trong lòng mà thôi. Nhưng cô không ngờ rằng anh lại nói thẳng thừng ra như thế.

Dù gì từ đầu, các câu trả lời của Ôn Dĩ Phàm đều phối hợp với mấy chuyện anh làm.

Bởi vậy bây giờ, khi cô cảm thấy vở kịch này có thể được diễn tiếp, bên anh lại thấy mất kiểm soát nên đã giành tỏ vẻ “Làm bộ không quen biết có vui không” trước.

Con người của anh xử lý chuyện hay đối đãi người khác đều vô cùng chân thành, từ trước đến giờ không làm mấy chuyện giả tạo lòng vòng.

Tổng kết lại, chính là câu chuyện giữa “bác nông dân Ôn” và “con rắn Tang”

Câu chuyện Bác nông dân và con rắn là một câu chuyện ngụ ngôn, Bác nông dân đại diện cho bên thiện, con rắn đại diện cho bên ác. Một ngày đông nọ bác nông dân thấy con rắn nằm co ro trên mặt đường, sợ nó lạnh nên bác đã mang nó vào nhà sưởi ấm, kết quả con rắn cắn bác nông dân tử vong tại chỗ.

Ôn Dĩ Phàm im lặng một hồi, cô cũng không muốn giữ mặt mũi cho anh nữa: “Cũng không phải, tôi tưởng anh không nhận ra tôi.”.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||

Tang Diên mím môi.

“Suy cho cùng đêm đó tôi có mang khẩu trang, che gần hết cái mặt mà.” Cô can đảm nhìn vào mắt anh rồi từ từ nói: “Không ngờ anh có mắt nhìn như vậy.”

Tang Diên nhướng mày: “Có mắt nhìn?”

Rất nhanh sau đó anh lại dây dưa nói: “À, xin lỗi, khiến cô hiểu lầm rồi.”

Ôn Dĩ Phàm: “Hiểu lầm cái gì chứ?”

“Tôi đâu có thấy cô, là do em gái tôi nhận ra cô ấy.” Trông Tang Diên rất bình tĩnh chẳng sốt ruột chút nào: “Còn nói với tôi cô cứ nhìn chằm chằm tôi ấy.”

“...”

Vẻ mặt của Ôn Dĩ Phàm cũng không thay đổi, cô tiếp lời: “Đúng là như thế.”

Tang Diên nhìn cô: “Bởi vì lúc tôi nhìn thấy anh.” Ôn Dĩ Phàm quyết định dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cô bắt đầu bịa chuyện: “Anh chưa có kéo khóa quần.”

“...”

Sợ câu nói này sẽ gây ra hiểu lầm, Ôn Dĩ Phàm còn bổ sung thêm một câu: “Tôi thấy xung quanh có rất nhiều người đang bàn tán đó.”

Tang Diên: “...”

“Anh cũng không cần để ý chuyện này quá đâu, chuyện cũng trôi qua mấy ngày rồi mà.” Ôn Dĩ Phàm cười cười rồi làm bộ an ủi: “Thôi không nói chuyện nữa, tôi còn có chút chuyện phải làm, tôi về trước nhé.”

Cô còn chưa đi thì đột nhiên Tang Diên lại gọi: “Này.”

Ôn Dĩ Phàm: “?”

Tang Diên: “Có nhớ khi nãy Tô Khiết An đỗ xe ở đâu hay không?”

Cô gật đầu theo quán tính.

“Được.” Tang Diên ngẩng mặt lên: “Dẫn đường.”

...

Ôn Dĩ Phàm vẫn rất bất ngờ.

Cô cứ nghĩ khi cô dẫn anh đi tìm thấy xe rồi thì thế nào anh cũng phải nói một câu: “Có cần tôi đưa cô về hay không.” Kết quả khi tìm thấy xe rồi thì trừ câu tạm biệt ra, Tang Diên chẳng nói thêm chữ nào với cô.

Anh không hề có ý về cùng cô. Vốn dĩ cô cũng nghĩ đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Nhưng Ôn Dĩ Phàm quan sát thấy nhà hàng này nằm trên một con phố rất hẻo lánh. Cô dùng bản đồ điện thoại để tra trạm điện ngầm gần nhất cũng phải cách đây mấy cây số.

Xung quanh cũng không thấy có xe qua lại, nhìn ra ngoài chỉ thấy một mảng tối đen như mực.

Ôn Dĩ Phàm do dự một hồi, cô thấy Tang Diên nãy giờ vẫn chưa nổ máy xe nên chỉ đành gắng gượng gõ cửa ghế phụ.

Mấy giây sau, Tang Diên hạ cửa sổ xe xuống lạnh lùng nhìn cô.

Ôn Dĩ Phàm khẽ lên tiếng nói: “Anh có thể đưa tôi về hay không? Ở đây có hơi hẻo lánh.”

Tang Diên lạnh lùng nói: “Cô ở đâu?”

Ôn Dĩ Phàm: “Thành Thị Gia Uyển.”

“Ỏ” Tang Diên thu hồi ánh nhìn: “Không tiện đường.”

“...”

Cả đời này Tang Diên chưa gặp người nào hẹp hòi như vậy. Cô nở nụ cười xin lỗi rồi lại nói: “Tôi đâu có bảo anh đưa về nhà, đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất là được, làm phiền anh quá rồi.”

Tang Diên nhìn chằm chằm cô, sau đó mới gắng gượng nói một câu: “Lên xe đi.”

Ôn Dĩ Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô leo lên ghế phụ rồi cúi đầu thắt dây an toàn.

Tang Diên khởi động xe.

Trong xe yên lặng đến quá đáng, không gian và kín mít vừa chật chội.

Thấy mình ngồi trên xe chẳng nói câu nào, có hơi giống đang xem Tang Diên là tài xế, Ôn Dĩ Phàm đã tự động tìm chủ đề nói chuyện: “Sao đột nhiên anh lại muốn rời đi vậy? Không phải họp mặt bạn bè sao?”

Tang Diên trả lời cụt lủn: “Ồn.”

“...”

Ôn Dĩ Phàm không biết anh nói buổi tiệc ồn hay nói cô ồn nữa.

Khóe môi cô khẽ cử động, cô cũng không nói gì thêm.

Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cảnh vật vụt qua nhanh về phía sau ở bên ngoài, đèn đường tạo thành những dải sáng chói mắt. Cô dần dần ngẩn người ra.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện với Tô Khiết An ở trên xe. Thật sự thì bảy tám năm rồi Tô Khiết An và Ôn Dĩ Phàm chưa gặp mặt nhau. Nhưng Tang Diên thì không như thế. Ôn Dĩ Phàm chưa từng nói cho ai nghe chuyện này. Theo phản ứng của Tô Khiết An thì hình như Tang Diên cũng không nói cho người khác biết.

Hình như đây là chuyện chỉ hai người họ biết.

Học kỳ hai năm mười một, vì công việc bác của Ôn Dĩ Phàm có sự thay đổi nên cô đã chuyển nhà theo bọn họ đến thành phố Bắc Du. Sau đó ngoài bạn từ nhỏ là Chung Tư Kiều và Hướng Lãng ra thì cô không hề liên hệ với bất kỳ bạn học ở trường cũ nào.

Trừ Tang Diên ra.

Vốn dĩ Ôn Dĩ Phàm vẫn nghĩ bọn họ sẽ mất liên lạc từ đó.

Nhưng cô cùng quên là bắt đầu từ ngày nào, cách một khoảng thời gian Ôn Dĩ Phàm sẽ nhận được tin nhắn của Tang Diên. Anh không nói với cô bất kỳ chuyện gì, cũng không chủ động hỏi cô câu nào, anh chỉ gửi cho cô thành tích và thứ hạng của mình trong các cuộc thi lớn nhỏ.

Cứ như vậy cho đến hết năm mười một.

Sau khi có thành tích cuối năm mười một, Ôn Dĩ Phàm lại nhận được tin nhắn của Tang Diên. Lúc đó cô do dự rất lâu, cuối cùng cô cũng lấy bảng điểm ra, từ từ nhập điểm số của mình vào khung chat, sau đó ấn gửi đi.

Có lẽ bên đó không ngờ rằng cô sẽ trả lời.

Qua một lúc sau anh mới trả lời một câu.

[Thành tích của chúng ta cũng ngang ngang nhau, hay là thi vào cùng một trường đại học đi.]

Một lúc sau anh lại gửi thêm hai chữ.

[Được không?]

...

Ôn Dĩ Phàm thở nhẹ một hơi.

Thấy xe đã lái qua trạm tàu điện ngầm ở phía bên ngoài, cô ngẩn người, nhắc nhở nói: “Hình như đã lái qua rồi, tôi nhớ ở đằng trước một chút vẫn còn một trạm tàu điện ngầm nữa, anh bỏ tôi ở phía trước được không?”

Tang Diên lạnh lùng nói: “Tôi là tài xế hả?”

“...”

Không phải đã nói ngay từ đầu rồi hay sao?

Hình như thấy không thoải mái với mấy lời cô nói, Tang Diên không dừng xe lại mà tiếp tục lái về phía trước.

Ôn Dĩ Phàm không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh muốn lái tới đâu đây?”

“Nhà cô.” Giọng nói của Tang Diên có hơi châm chọc: “Nếu không còn đi đâu được nữa?”

“...”

Ôn Dĩ Phàm thấy giữa hai người bọn họ không thể nói chuyện đàng hoàng được. Lúc anh nói chuyện toàn không tỏ rõ ý muốn chọc giận cô, có như không có, làm cuộc nói chuyện cứ sai sai.

Ôn Dĩ Phàm muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng cô lại thấy hình như hai người họ không cần nói chuyện, thấm thoát đã tới Thành Thị Gia Uyển rồi.

Chung cư này được xây gần mười năm rồi, kiến trúc và thiết bị đều đã lỗi thời, không gian cũng không lớn lắm. Bên trong toàn là phòng thang, ban quản lý không hề quan tâm chuyện gì mà lúc này cũng không có bảo vệ đứng ở cửa.

Thanh chặn xe cũng không hạ xuống.

Tang Diên không lái xe vào trong mà đỗ ngay ở trước xe của chung cư.

Ôn Dĩ Phàm mở dây an toàn ra rồi khách sáo nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, đợi khi nào rảnh sẽ mời anh ăn cơm.”

“Hả?” Tang Diên tựa lưng vào ghế xe rồi nghiêng đầu, trông anh không đàng hoàng chút nào: “Mới đây mà nghĩ tới lần gặp mặt tới rồi hay sao?”

“..”

Ôn Dĩ Phàm vẫn rất thắc mắc. Mấy nay anh đứng top đầu, rốt cuộc anh đã nổi tiếng đến mức độ nào. Anh nghe người ta nói đại một câu thì liền nghĩ người ta có ý đồ khác. Hay là vì những lời nói của cô ở quán rượu lúc trước nên đã khiến anh hiểu lầm cô.

Ôn Dĩ Phàm quyết định giải thích một chút: “Lúc trước ở quán bar, tôi đã không cẩn thận lỡ miệng...”

Cô còn chưa nói xong thì Tang Diên đã ngắt ngang: “Câu nào?”

Tang Diên: “Câu vậy thì tiếc quá hả?”

“...”

Ôn Dĩ Phàm đã bỏ cuộc, cô lập tức bỏ qua chủ đề này, giơ tay mở cửa xe ra.

“Anh lái xe về cẩn thận.”

Ôn Dĩ Phàm đi vào trong chung cư.

Cô sống ở tòa nhà ở gần cửa chung cư nhất, đi vào rẽ trái mấy bước là đến.

Ôn Dĩ Phàm lấy chìa khóa mở cửa lầu dưới ra rồi từ từ bước lên. Một tầng tòa nhà này có sáu hộ, đi bộ lên đến tầng ba rồi lại đi đến căn ở cuối hành lang thì chính là nhà cô.

Ôn Dĩ Phàm đang định đi qua thì liền chú ý thấy có ba người đàn ông đang đứng trước cửa nhà cô, trên người họ có mùi rượu nồng nặc. Lúc này bọn họ đang đứng đó hút thuốc cười hi hi ha ha nói mấy chuyện nhảm nhí và tục tĩu.

Cũng không biết họ vừa mới về hay đã đứng đợi một lúc rồi.

Đèn ở hành lang hỏng rồi, rất ít ánh sáng, không nhìn rõ người của bọn họ. Nhưng với ánh sáng của bên ngoài, Ôn Dĩ Phàm có thể nhìn ra ngoại hình của một người trong số đó, chính là người đàn ông ở cạnh nhà cô.

Ôn Dĩ Phàm đột nhiên nhận ra. Tính từ ngày cô báo cảnh sát đến nay thì hình như đã năm ngày trôi qua rồi. Động tác của cô ngưng bặt lại, chìa khóa trong tay cô phát ra tiếng rất nhỏ. Đám đàn ông đột nhiên nhìn qua.

Người đàn ông có hình xăm bật cười: “Chị gái xinh đẹp, cô về rồi sao?”

Không biết sao tự nhiên bọn họ lại đứng đây khiến Ôn Dĩ Phàm thấy bất an.

“Anh em, chính là cô gái đẹp này nói tao đã làm phiền cô ta.” Người đàn ông có hình xăm thở dài một hơi, giọng nói của anh ta khàn đặc: “Tao bất hạnh quá, chỉ gõ cửa cũng bị coi là làm phiền nữa sao?”

“Em gái, có phải em chưa từng thấy hay không?” Một người đàn ông khác cười nói: “Em có muốn biết thế nào mới là làm phiền thật sự hay không?”

Ôn Dĩ Phàm không nói câu nào mà quay đầu đi xuống lầu.

“Sao nó chạy rồi.”

“Sao tao biết sao nói chạy chứ? Em gái! Tụi anh đâu có muốn làm gì đâu! Nói chuyện chút được không em?”

“Anh không trách em đâu em gái xinh đẹp! Anh chỉ muốn xây dựng mối quan hệ của chúng ta, là hàng xóm với nhau mà cần gì làm căng vậy.”

Lúc nói mấy câu này, bọn họ cũng chạy theo Ôn Dĩ Phàm xuống lầu.

Bước chân của mấy người đàn ông lớn, miệng họ còn không ngừng cười phấn khích cứ như đang đùa giỡn, nhìn họ trở nên u ám hơn trong chốn tối tăm này.

Đến thời gian thò tay vào túi móc điện thoại ra còn không có, Ôn Dĩ Phàm chạy đến lầu một, mở cửa lớn lầu ra rồi chạy ra ngoài chung cư. Cô muốn cầu cứu bảo vệ, nhưng lại đột nhiên nhớ ra lúc cô về thấy phòng bảo vệ không có người.

Chung cư này cũng không hẻo lánh lắm. Đi ra ngoài rồi đi thêm một đoạn nữa sẽ đến phố ẩm thực.

Ôn Dĩ Phàm nghĩ chạy đến chỗ đông người là được rồi.

Mấy bước chân sau lưng càng lúc càng gần.

Chính vào lúc này, Ôn Dĩ Phàm thấy xe của Tang Diên vẫn đỗ ở trước cửa chung cư. Anh đang tựa lưng vào cửa xe thoải mái, hình như đang gọi điện thoại cho ai đó.

Khi thấy có động tĩnh, Tang Diên ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ôn Dĩ Phàm hơi chần chừ một chút, trong tích tắc trong đầu cô lóe lên ý nghĩ muốn tìm anh giúp đỡ. Nhưng trong lòng cô lại suy nghĩ thêm một lần, thế là cô vẫn chọn chạy về hướng phố ẩm thực.

Tang Diên cúp máy rồi lên tiếng gọi cô: “Ôn Dĩ Phàm.”

Cô nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt của anh.

Thấy vẻ mặt của cô lúc này, rồi nhìn ba người đang ông vừa nhìn là biết không tốt lành gì ở sau lưng cô.

Vẻ mặt của Tang Diên thờ ơ và bình tĩnh đến quá đáng.

“Qua đây.”