Khó Chiều

Chương 10




Từ khi gặp lại nhau đến giờ, hình như đây là lần đầu tiên Tang Diên gọi tên cô.

Lúc đó tâm trạng Ôn Dĩ Phàm sụp đổ đến tột cùng, lúc đang vội vã cô còn tưởng mình nghe nhầm nữa. Cô không có thời gian dừng lại để xác nhận, cô không kìm chế được lại chạy về phía trước thêm mấy bước.

Giây tiếp theo, cổ tay của Ôn Dĩ Phàm đã bị Tang Diên nắm lấy.

Tang Diên kéo cô về phía mình, anh dùng lực cũng khá mạnh. Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu lên, ánh nhìn của cô bị nửa gương mặt góc cạnh của anh chặn lại. Anh mím môi dùng một tay mở cửa, trông anh có hơi tức giận.

“Còn ngây ra đó làm gì?”

Vì không thể khống chế được nỗi sợ cộng thêm việc chạy cả đường tới đây, Ôn Dĩ Phàm thở gấp. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không nói tiếng nào, cô ngồi vào trong xe theo những gì anh nói.

Tang Diên đóng cửa xe lại.

Thông qua cửa sổ của xe, Ôn Dĩ Phàm thấy anh đã ấn khóa cửa xe.

Ba người đàn ông kia đã đuổi đến, nhìn thấy cảnh này, người đàn ông có hình xăm trên người liếc nhìn vào xe một cái, sau khi xác nhận không còn có ai khác thì anh ta giở giọng lưu manh nói: “Anh chàng đẹp trai, đây là bạn gái của anh hả? Trông cũng đẹp gái lắm đó chứ.”

Tang Diên ngẩng đầu lên nói ra từng chữ một: “Liên quan gì đến mày.”

Thái độ của anh khiến người đàn ông xăm mình lập tức không vui, anh ta bước lên đẩy vai anh: “Mày có thái độ gì vậy hả? Tao có nói liên quan đến tao hay sao? Nói chuyện đàng hoàng mày không muốn nghe đúng không?”

Tang Diên nhanh chóng nắm lấy cánh tay của anh ta, anh dùng lực mạnh, anh phủi tay anh ta xuống cứ như động phải thứ gì dơ bẩn lắm vậy.

Trong mắt anh chẳng có chút ấm áp nào, giọng nói của anh như dậy sóng rồi: “Có đi hay không?”

“Được thôi, tao cũng không phải người không nói lý.” Người đàn ông xăm mình cứ tưởng là anh đã nhún nhường nên chỉ tay về phía Ôn Dĩ Phàm: “Bảo con nhỏ lẳng lơ ngồi trên xe mày xin lỗi tao một tiếng, nhìn không có miếng phẩm hạnh nữ...”

Dây thần kinh của Tang Diên như đã bị đánh trúng rồi vậy, anh đột nhiên đá vào bụng người đàn ông xăm mình không hề do dự.

Lúc này anh dồn hết sức mình, không hề tiết chế lại, Ôn Dĩ Phàm ngồi trong xe mà cũng nghe thấy tiếng động cực lớn.

Lời nói của người đàn ông xăm mình bị ngắt ngang, anh ta lùi về sau vài bước, anh ta cong lưng đau đớn nói ra mấy lời tục tĩu: “Má nó mẹ mày...”

Hai người đàn ông đứng sau lưng anh ta cũng sững sờ.

Hình như sau khi nghe thấy người đàn ông xăm mình chửi bậy họ mới phản ứng lại kịp, nhanh chóng chạy lên giúp đỡ.

Ôn Dĩ Phàm nhắm mắt lại, cô nén sự run rẩy móc điện thoại ra báo cảnh sát.

Trước giờ con người của Tang Diên rất lười biếng, anh không quan tâm chuyện gì cả. Lúc nhìn người ta cứ như anh đang chê cười châm chọc người ta vậy, hình như lần này anh tức giận thật rồi, gương mặt anh không có chút cảm xúc nào.

Đôi mắt đen tuyền của anh có hơi tức giận nhìn người trước mặt như một cục thịt thối rữa.

Hai người đó xông về phía anh cùng lúc, họ muốn khống chế anh. Tang Diên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tóc của một người trong đó rồi dùng sức kéo lên, quăng về phía cây cột đèn bên đường. Người bên cạnh nhân lúc này đấm vào mặt anh một cái thật mạnh.

Anh không né kịp, đầu anh ngã sang một bên.

Dừng lại một hồi, hình như Tang Diên không còn lý trí và cũng không thấy đau, anh sờ vào vết thương rồi nở nụ cười. Ôn Dĩ Phàm biết cô có đi ra cũng không giúp ích được gì, ngược lại chỉ liên lụy Tang Diên thêm nên cô khép hờ mắt. Cô không muốn nhìn thấy cảnh Tang Diên bị đánh, nhưng trong lòng cô lại lo lắng không biết có người nào trong số họ có mang theo vũ khí hay không.

Cô mở trừng mắt nhìn chằm chằm về phía ngoài.

Nếu như không phải hai người kia làm vướng víu tay chân thì các động tác của Tang Diên đều rất chính xác, anh dồn hết sức đánh vào người đàn ông xăm mình. Ở một khoảnh khắc nào đó, Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy môi anh mấp máy nói một câu ngắn. Nhưng ở cách anh một khoảng, Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.

Cũng may cảnh sát tuần tra ở gần đó đến nhanh chóng, anh ta hét lớn: “Này! Làm cái gì đó!”

Thấy vậy thì Ôn Dĩ Phàm lập tức xuống xe, đi về phía của Tang Diên, sợ cảnh sát cũng nghĩ anh là một trong số những người gây rối, cô kéo Tang Diên ra sau lưng rồi cố gắng bình tĩnh nói: “Anh cảnh sát, khi nãy là tôi đã báo cảnh sát, đây là bạn của tôi...”

Vết thương trên mặt Tang Diên rất rõ ràng, khóe môi còn có vết máu, có mấy chỗ bị rách da, mặt anh có hơi trắng bệch. Cảm xúc trong mắt anh dịu xuống một chút, anh cúi đầu nhìn cái gáy trắng nõn của Ôn Dĩ Phàm rồi không nói gì cả.

...

Mấy người họ bị dẫn đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Theo tình hình bị thương của hai bên thì chuyện này cũng không được tính là phòng vệ chính đáng, mà giống hai bên thay phiên đánh nhau hơn. Nhưng mà người đàn ông xăm mình có tiền án, với lại vừa được thả thì anh ta đã đi tìm người bị hại trước đó gây phiền phức nên bị tội nặng hơn một tí.

Ngoài người đàn ông xăm mình, mấy người còn lại bị dạy dỗ cho một trận, bị phạt mấy trăm nghìn rồi thả đi.

Sau khi đi khỏi cục cảnh sát, Ôn Dĩ Phàm lén lút nhìn gương mặt của Tang Diên, cô mím mím môi: “Anh có muốn đi bệnh viện hay không?”

Vẻ mặt của Tang Diên không được tốt, anh không để tâm đến cô.

“Trên người anh còn có chỗ nào bị thương hay không?” Vì chuyện của cô đã liên lụy tới anh, Ôn Dĩ Phàm vừa thấy áy náy vừa không yên tâm: “Hay chúng ta đi bệnh viện đi, có lẽ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu...”

Tang Diên ngắt ngang lời cô nói: “Ôn Dĩ Phàm.”

Ôn Dĩ Phàm ngước nhìn: “Sao vậy?”

Tang Diên nhìn cô rồi nói ra một câu: “Tôi đứng ngay đó cô không nhìn thấy hay sao?”

Ôn Dĩ Phàm nghe không hiểu: “Cái gì chứ?”

“Cô không bảo tôi giúp, cô chạy cái gì chứ?”

“...”

“Tôi bảo cô đi qua cô cũng không nghe hả?” Giọng nói của Tang Diên không hề khách sáo mà đầy mùi châm chọc: “Vừa mù vừa điếc vừa câm chỉ còn lại hai cái chân biết chạy thôi đúng không?”

Ôn Dĩ Phàm không tính toán với sự độc mồm của anh. Anh đã cứu cô, còn bị thương nữa, bất luận như thế nào thì trước mặt anh bây giờ, cô vẫn cảm thấy có lỗi: “Tôi cũng muốn nhờ anh giúp lắm, nhưng tôi không biết bọn họ có ra tay hay không, tôi không muốn liên lụy đến anh.”

Ánh mắt của Tang Diên sâu thẳm lắng nghe lời giải thích của cô.

“Vả lại.” Ôn Dĩ Phàm thật thà nói: “Chủ yếu là do bọn họ có ba người lận, tôi nghĩ anh đánh không lại.”

“...”

Tang Diên tức giận đến bật cười, anh bị lời nói này của cô làm cho cạn lời.

Vừa hay đi ngang một tiệm thuốc,

Ôn Dĩ Phàm dừng bước lại, cô nhìn mặt anh một cái, sau đó nói: “Anh đứng đây đợi một chút.”

Nói xong cũng không đợi Tang Diên trả lời, Ôn Dĩ Phàm bước vào tiệm thuocs mua tí thuốc trị thương. Sau khi bước ra ngoài, cô liếc nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn thấy một cái ghế dài. Hai người họ liền đi qua đó.

“Thoa tí thuốc nhé.” Ôn Dĩ Phàm đưa túi thuốc cho anh, chân thành nói: “Anh cứ vậy mà đi ra ngoài thì không gặp mặt ai được đâu.”

“...”

Hơi thở của Tang Diên không đều, anh nhìn cô một hồi rồi không nói gì thêm, anh xé túi thuốc ra.

Ôn Dĩ Phàm cũng không nói gì, cô ngồi cạnh nhìn anh xắn tay áo lên, rồi thoa thuốc lên chỗ xanh xanh tím tím trên cánh tay. Càng nhìn cô càng thấy tội lỗi hơn nữa.

Cách thoa thuốc của Tang Diên rất thô bạo, anh chỉ muốn thoa cho nhanh thôi, Ôn Dĩ Phàm thấy anh thoa rồi cũng không khác gì chưa thoa cả.

Sau đó thoa tới đầu gối rồi mới tới mặt.

Quá trình này trở nên khó khăn từ bây giờ.

Bởi vì anh không nhìn thấy mặt mình, cộng thêm việc xung quanh không có gương, Tang Diên chỉ có thể không nhìn mà thoa đại. Anh cũng không tiết chế dùng lực gì cả, toàn thoa nhầm chỗ thôi, lông mày của anh cứ cau lại mãi.

Ôn Dĩ Phàm không nhìn tiếp được nữa: “Để tôi giúp anh.”

Tang Diên nhìn cô, anh ngừng thoa một hồi rồi mới đưa đồ trên tay cho cô. Lúc Ôn Dĩ Phàm định ghé sát lại gần liền nghe anh nói một câu: “Đừng có nhân lúc này lợi dụng tôi đấy nhé.”

“...”

Ôn Dĩ Phàm sững sờ một hồi rồi nhịn nổi nóng nói: “Được thôi, tôi sẽ chú ý.”

Cô cầm miếng bông gòn tẩm thuốc, nhìn lên vết thương trên mặt anh rồi cẩn thận lau lau. Nhưng khi vừa chạm vào vết thương, Tang Diên cứ như bị cô lấy kim đâm vào vậy, anh xùy một tiếng.

Ôn Dĩ Phàm sững sờ.

Cứ như muốn gây hấn vậy, Tang Diên khó chịu nói: “Cô có thể chú ý nhẹ nhàng chút được không?”

Ôn Dĩ Phàm: “...”

Thậm chí cô còn nghĩ mình còn chưa động vào anh nữa.

Ôn Dĩ Phàm tốt bụng nói: “Được thôi, để tôi nhẹ chút nữa.”

Khoảng cách của hai người họ ngày một gần nhau.

Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn vào vết thương của anh, cô dùng lực rất nhẹ, sợ lại khiến anh bực mình. Cô từ từ lau xuống dưới, chấm thuốc vào vị trí môi, cô lấy một cái tăm bông tẩm thuốc mới, bẻ ra rồi chấm nhẹ lên trên.

Sau khi xử lý xong xuôi, Ôn Dĩ Phàm đưa mắt nhìn lên, thấy anh cũng đang nhìn mình.

Không gian dừng lại một hồi.

“Chỉ thoa thuốc có tí thôi.” Ánh mắt Tang Diên rất mờ ám, giọng nói cũng khàn hơn tí: “Cô có cần ngồi gần tới vậy hay không?”

“...” Ôn Dĩ Phàm ngồi thẳng lại: “Xin lỗi nha, ở đây hơi tối, tôi nhìn không được rõ lắm.”

Nói xong cô còn nói thêm một câu: “Thoa thuốc xong rồi.”

Sau đó cũng không còn chuyện gì nữa.

Tang Diên tựa lưng vào thành ghế rồi tiện miệng hỏi: “Cô đang bị gì vậy?”

Ôn Dĩ Phàm cúi đầu thua dọn đồ đạc trên ghế rồi từ từ giải thích: “Cũng coi như có xích mích đi. Người to lớn nhất khi nãy ở cạnh nhà tôi, thường gõ cửa nhà tôi, lúc trước tôi báo cảnh sát khiến anh ta bị giam năm ngày, có lẽ anh ta đã ghi thù tôi rồi.”

Nghe vậy thì vẻ mặt của Tang Diên không dễ chịu lắm: “Tối nay cô vẫn còn ở trong cái nhà nát đó nữa hả?”

“Tôi đã tìm thấy chỗ ở mới rồi, nhưng còn chưa kịp dọn nữa. Đêm nay tôi cứ tìm đại một cái khách...” nói đến đây cô liền ngẩn người rồi đổi giọng: “Đi nhà bạn tôi ở.”

Tang Diên không nói gì thêm, rất lâu sau anh mới ừ một tiếng.

Ôn Dĩ Phàm nhìn đồng hồ rồi đứng dậy trước: “Chúng ta đi thôi, cũng tối lắm rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi. Xe của tô khiết an còn đang đỗ trước chung cư nhà tôi, anh cũng phải đi đến đó chuyến nữa.”

Tang Diên chỉ gật gật đầu mà không nói gì.

Hai người họ gọi taxi quay về Thành Thị Gia Uyển.

Sau khi xuống xe, Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp nói tạm biệt anh thì Tang Diên đã ngước mặt đi vào trong chung cư. Không biết anh muốn làm gì, cô nhanh chóng chạy theo: “Anh còn có chuyện gì khác sao?”

Tang Diên nghiêng đầu: “Đi lên dọn đồ.”

Ôn Dĩ Phàm ngây người: “Hả?”

Anh chê bai cái chung cư này đỉ kiểu: “Cô còn định quay về cái chỗ rách nát này hay sao?”

“?”

“...”

Hình như ý của câu nói này là muốn cùng cô lên đó thu dọn đồ đạc.

Vốn dĩ Ôn Dĩ Phàm vẫn đang đau đầu về chuyện này, suy cho cùng trong khoảng thời gian này cô cũng không dám tự mình lên lầu, công thêm việc nhất thời cô cũng không tìm được người đi lên cùng cô nữa, cũng không tiện bảo Tang Diên giúp.

Nhưng nếu như anh đã nói vậy rồi thì cô liền thở phào nhẹ nhõm, Ôn Dĩ Phàm nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Tang Diên lười để tâm đến cô.

Trang thiết bị của chung cư này đúng là rất kém.

Trong tòa mà Ôn Dĩ Phàm ở, có mấy tầng lầu bị hỏng đèn, tôi tới mức người ta không thấy đường, nhưng mãi cũng chẳng có ai đến thay. Ở chỗ rẽ của hành lang còn có rất nhiều rác chưa vứt đi, mùi vừa ẩm vừa khó ngửi.

Lúc trước Ôn Dĩ Phàm cũng cảm thấy chẳng có chuyện gì, nhưng khi có cậu ấm này ở đây, tự nhiên cô thấy hơi có xấu hổ về cảnh ngộ của mình. Nhưng lần này Tang Diên lại không hề nói gì cả.

Khi đến trước cửa nhà mình, Ôn Dĩ Phàm lấy chìa khóa mở cửa. Tang Diên cũng không tự nhiên đi vào nhà con gái người ta, anh chỉ đút tay vào túi đứng ở phía bên ngoài: “Tôi đứng ngoài này đợi cô.”

Ôn Dĩ Phàm gật đầu.

Cô đi vào trong kéo vai li dưới gầm giường ra.

Cô mới tới Nam Vu chưa được ba tháng, trước khi đến đây cô đã đem đồ của mình bán hết hoặc bỏ bớt rồi, cộng thêm việc cô vẫn không có thời gian mua đồ mới, nên lúc thu dọn đồ cũng chẳng khác lúc mới tới Nam Vu là bao.

Một vali với một giỏ đồ là xong rồi.

Sau khi chắc chắn không để quên thứ gì thì Ôn Dĩ Phàm đẩy cửa đi ra. Tang Diên liếc nhìn hành lý của cô: “Có nhiêu đây thôi hả?”

Ôn Dĩ Phàm: “Ừm.”

Anh không nói gì thêm, giúp cô kéo hai cục hành lý xuống lầm. Sau khi đi khỏi chung cư, Tang Diên bỏ hành lý vào trong cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái: “Nhà của bạn cô ở đâu?”

Ôn Dĩ Phàm đang suy nghĩ xem rốt cuộc cô nên tìm một cái khách sạn để ở hay là thương lượng với Vương Lâm Lâm để cô dọn qua ngay hôm nay luôn.

Tang Diên không có kiên nhẫn: “Có nghe thấy hay không hả?”

Ôn Dĩ Phàm chỉ đành nói: “Thượng Đô Hoa Thành.”

Tang Diên cau mày nhìn cô rồi khởi động xe.

Từ đây đến Thượng Đô Hoa Thành rất gần, lái xe chưa tới năm phút là tới.

Lúc gần đến nơi, Tang Diên tiện miệng hỏi một câu: “Bạn của cô ở tòa nào?”

“...” Ôn Dĩ Phàm nhớ vị trí, nhưng cô chưa từng quan sát xem là tòa nào, cô thành thật nói: “Tôi không nhớ nữa.”

Tang Diên cũng không gấp: “Cô hỏi thử xem.”

Ôn Dĩ Phàm đã gửi tin nhắn Wechat cho Vương Lâm Lâm rồi, nhưng có lẽ cô ta không cầm điện thoại, nên vẫn chưa trả lời cô. Cô cũng không muốn làm phiền Tang Diên quá lâu, cô nói: “Chị ấy chưa trả lời tôi. Không sau đâu, anh cứ bỏ tôi ngay cửa là được rồi.”

Im lặng.

Không nghe ra cảm xúc từ giọng nói của Tang Diên: “Cô có bạn ở đây thật hả?”

“...” Ôn Dĩ Phàm nghe không hiểu ý của anh: “Cái gì?”

Tang Diên không nói gì thêm.

Khi đến cửa Thượng Đô Hoa Thành, Tang Diên xuống xe giúp cô đem hành lý xuống.

Ôn Dĩ Phàm lại khách sáo nói tiếng cảm ơn: “Hôm nay thật sự đã làm phiền anh quá rồi, anh xem khi nào anh rảnh thì tôi sẽ mời anh ăn bữa cơm.”

“Khỏi ăn cơm đi.” Tang Diên lạnh lùng nói, anh nói chuyện vừa sắc bén vừa kiên quyết: “Nếu như hôm nay cô có là một người không quen thì tôi vẫn sẽ làm như thế.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn mấy vết xanh tím trên mặt anh, không kìm chế được nói: “Anh hành hiệp trượng nghĩa như vậy, để coi năm nay có lúc nào gương mặt anh lành lặn coi được hay không?”

“...”