Khó Bảo Gặp Khó Tính

Chương 6: Phụ huynh.




Do tội chống đối lại giáo viên nên Tống Á Hiên đã bị cô giáo cho ra ngoài đứng nguyên cả tiết học.

Tống Á Hiên giờ ra chơi liền trở vào lớp ,chẳng cảm thấy mệt cũng chẳng cảm thấy mỏi chân ,cậu vẫn bình thản vào chỗ ngồi học.

Mấy cái bàn học trong lớp đều đẹp ,đều sạch ngoại trừ bàn của Á Hiên là bị tô đen trông rất bẩn .

Bạn bè trong lớp chắc chắn không ai muốn kết thân với Tống Á Hiên.

Cậu rời lớp đi đến lớp của Tống Hiền để xem thử tình hình ,Á Hiên có chút hài lòng khi chị của cậu không bị ai kiếm chuyện nữa cả.

Tống Hiền đang nói chuyện hăng say với cô gái hôm qua đã chạy đến báo tin cho cậu .

Tống Á Hiên cười nhẹ ,chị cậu vui như thế thật sự quá tốt rồi.

Đang đứng nhìn ,bàn tay to lớn từ đâu nắm tóc Á Hiên kéo mạnh ,cậu nhăn nhó ngước lên thì gương mặt cậu không muốn thấy cuối cùng lại hiện diện ngay tại đây.

- Anh bỏ ra !

- Nghe nói mày và thằng Hâm hẹn nhau giải quyết mâu thuẫn ?

- Không phải việc của anh.

- NÓI !!

Hạ Tuấn Lâm gằn giọng ,tay nắm tóc Á Hiên càng kéo mạnh hơn ,Tống Á Hiên lì lợm một hai không chịu mở miệng.

Cậu không muốn mình chịu thiệt ,ánh mắt đảo xung quanh tìm xem điểm yếu của Tuấn Lâm ,cuối cùng Tống Á Hiên quyết định vung tay đấm vào bụng Hạ Tuấn Lâm khiến hắn đau đớn mà bỏ cậu ra.

Đám đông nãy giờ theo dõi càng bu lại đông hơn.

Chẳng ai ngăn cản, chẳng ai giúp đỡ ,tất cả chỉ đứng đó nhìn và cổ vũ ,cổ vũ một cách nhiệt tình dù biết đây là bạo lực.

Tống Á Hiên chưa từng nghĩ khi lên cấp ba lại khó khăn như thế cũng chưa từng nghĩ chị mình đã cố gắng chịu đựng như thế nào khi học ở đây.



Tống Á Hiên hiện tại đang đứng trên khối của đàn anh đàn chị vì thế nên chẳng ai có thể che chở cho cậu mà nếu ở dưới khối của mình thì Á Hiên nghĩ cũng sẽ chẳng ai nhân từ đến nỗi giúp đỡ mình đâu.

- Để tao coi mày giỏi tới đâu.

Hạ Tuấn Lâm lạnh giọng nói với cậu ,hắn bẻ bẻ khớp tay vài cái xong liền chạy lại túm chặt áo Á Hiên lôi đi.

Tống Á Hiên không hiểu sao bản thân lại không chống cự ,chắc có lẽ cậu quá mệt mỏi để phản kháng lại rồi.

Hạ Tuấn Lâm lôi Tống Á Hiên tới phòng dụng cụ của trường .

Căn phòng này Á Hiên không hề biết đến nhưng cậu biết trong đây hoàn toàn không có cửa sổ ,nó y như là một cái nhà kho thu hẹp vậy.

Hạ Tuấn Lâm khóa trái cửa ,Tống Á Hiên tranh thủ thời cơ liền chạy lại xô mạnh khiêng đầu Tuấn Lâm đập vào cánh cửa.

Hạ Tuấn Lâm như phát điên lên ,hắn nhào tới tấn công Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ngã lên cái bàn gần đó ,Tuấn Lâm thấy thề thì cướp lấy thời cơ chèn ép cậu.

- BỎ TAY RA KHỎI TAY TÔI !!!

- MÀY BỎ TAY RA KHỎI ĐẦU TAO !!!

Tống Á Hiên cùng Hạ Tuấn Lâm hét vào mặt nhau ,Tống Á Hiên hiếm lắm mới túm được tóc Tuấn Lâm ,hà cớ gì cậu phải bỏ ra ?

Hạ Tuấn Lâm do bị nắm tóc nên tầm nhìn hạn hẹp ,hắn chỉ có thể cố gắng ra sức kìm chặt tay cậu mà thôi.

Tống Á Hiên sau một lúc thấy Tuấn Lâm buông lỏng cảnh giác cũng liền tận dụng thời cơ đẩy hắn ra rồi ngồi đè lên hắn.

Á Hiên đấm mạnh hai ba cái vào hai bên má của Hạ Tuấn Lâm khiến cho miệng hắn bật máu .

Đang đánh ,cánh cửa đột nhiên được mở ra ,là thầy hiệu trưởng mở cửa đi vào.



Cậu nhìn thấy ,Á Hiên bắt đầu rời khỏi người Tuấn Lâm mặc cho hắn đang nằm dưới đất.

Tống Á Hiên khi đứng dậy liền nhìn sơ sơ qua nét mặt của Hạ Tuấn Lâm ,trên mặt hắn có ý cười ,Tống Á Hiên chợt nhận ra điều gì đó.

Cậu không nghĩ bản thân đã bị Tuấn Lâm chơi xỏ, hắn kiếm chuyện để dụ dỗ cậu đánh nhau ,giả bộ buông lỏng để cho cậu đánh ,cuối cùng thì lại cho người gọi thầy hiệu trưởng đến bắt.

Hạ Tuấn Lâm này thật quá mưu mô ! Tống Á Hiên thật sự xem thường hắn rồi.

- Tống Á Hiên em đánh người sao ? Hai em mau lên gặp tôi !!!

Tống Á Hiên cùng Hạ Tuấn Lâm có mặt trên phòng hiệu trưởng ,Tuấn Lâm không ngồi một mình mà ngồi với ba mẹ hắn.

Thầy hiệu trưởng đã cho gọi phụ huynh đến làm việc nhưng ba của cậu lại chẳng thấy đâu .

Tống Á Hiên đương nhiên sẽ không bao giờ gọi điện nhờ vả ba mình nhưng chắc có lẽ sự việc hiện tại nghiêm trọng nên thầy hiệu trưởng đã đích thân dò tìm số ba cậu rồi gọi.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên ghế đắc chí khoanh tay ,ánh mắt vui vẻ ,tràn trề sự chiến thắng nhìn thẳng vào Á Hiên .

Dường như Tuấn Lâm đang muốn cho cậu thấy hắn mới là người làm chủ trong cuộc chơi.

Cánh cửa được mở ra ,không phải ba mà là người mẹ kế của Tống Á Hiên đi vào ,bà ấy ăn mặc sang trọng ,thời trang đẹp đến hút mắt.

Bà ấy nhìn cậu rồi cười nhẹ nhưng Tống Á Hiên biết nụ cười ấy chỉ là nụ cười cho có lệ mà thôi ,căn bản chẳng ai coi cậu ra cái gì cả.

- Cô là phụ huynh của em Tống Á Hiên ?

- Dạ phải.

- Cô xem con cô đã làm gì con tôi này !!

Mẹ của Hạ Tuấn Lâm tức giận chỉ vào vết thương trên miệng hắn ,chỉ là một vết trầy nhỏ nhưng mẹ của hắn lại phản ứng gắt gao như thế chứng tỏ rằng Tuấn Lâm từ xưa đến giờ được chăm sóc rất kĩ lưỡng.

- Xin lỗi chị tại con tôi được giáo dục kém nên vậy đó mà ,con có sao không con ? Sao không phản kháng lại ? Tống Á Hiên thật hư hỏng khi đánh con mà.