Vi Luân sững sờ, có chút không phục, khiêu khích, "Cô và tôi gặp qua mấy lần? Thế nào lại đặc biệt chán ghét tôi? Tại sao không thấy cô ghét Trạch vậy? Hai chúng ta đều là anh em tốt của chồng cô, vì sao không được đối đãi ngang hàng như nhau? Nói xem.”
"Không thèm nói với anh! Ai là chồng tôi hả? Chồng tôi vào lúc này sẽ không đứng xuỵt xuỵt đâu!" Tô Lạp né tránh thân thể cao lớn đang hướng tới, nhe răng trợn mắt nhìn anh chằm chằm, hận không thể cắn chết anh.
"Aha?"
Vi Luân bị một câu nói của cô làm kinh ngạc, miệng mở to, tay chỉ vào Tô Lạp nửa ngày không động đậy, quay đầu nhìn về phía Lôi Kình, "Kình! Cậu không phải là vẫn đứng xuỵt xuỵt sao? Rất hoàn hảo đó! Cô ấy nói cậu sẽ không đứng xuỵt xuỵt đâu kìa, ngược lại cậu nên cho ra một chút thái độ đi!”
"A! Cút đi! Cái miệng này thật sự là giống với tên anh, tựa như bánh xe chuyển động không ngừng!" Tô Lạp nhảy lên thật cao che miệng Vi Luân lại, đề phòng nhìn Lôi Kình đang nằm trên ghế sa lon nhìn ra.
Chỉ thấy Lôi Kình thả cái đồ khui rượu đang ngắm nghía trong tay ra, thái độ hơi lạnh nhạt, hờ hững làm cô sợ!
Lôi Kình vặn lông mày, tay cắm vào túi quần đi đến, đứng ở bên ngoài, “ầm,” đưa tay nhẹ nhàng đẩy Vi Luân vào phòng lớn, sau đó đóng cửa lại, bên ngoài chỉ còn lại Tô Lạp và anh.
"Làm gì?" Tô Lạp nhìn anh từ trên xuống dưới, từ đầu nhìn đến chân.
"Cô nói tôi sẽ không đứng. . . . . . ?" Lôi Kình im lặng hoặc là nói không ra hai chữ kia, đứng ở trước mắt Tô Lạp, rút một tay từ trong túi quần ra, chống lên trước người cô, ở khoảng cách gần nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó của cô.
"Thế nào? Hối hận?" Dứt lời, môi mỏng mấp máy, hướng lên tóc cô thổi một luồng khí lạnh.
Tô Lạp giật mình một cái, "Tôi không có chỉ mặt gọi tên nói Lôi Kình anh sẽ không đứng xuỵt xuỵt đâu! Tôi nói chồng tương lai của tôi, với anh không có quan hệ xu nào!"
"Chồng cô tại sao lại không có quan hệ với tôi! Cô đã nói như vậy! Về sau chồng cô có bị bất lực đứng xuỵt xuỵt! Yên tâm! Tìm khắp thế giới, tôi cũng sẽ tìm một người hoàn toàn tàn tật cho cô, nếu như cô đơn lạnh lẽo, tới tìm tôi an ủi …an ủi cái cơ thể bé nhỏ đáng thương của cô! Dù sao tôi cũng là người nếm đầu tiên!" Lôi Kình nâng cằm cô lên trêu chọc.
"Tôi nhổ vào! Đừng tự coi mình là số một! Cơ thể bé nhỏ! Anh an ủi tôi không chịu nổi! Còn có! Đêm đó là ngoài ý muốn, liền xem dáng dấp xinh đẹp hơn người của tôi thu hút anh! Cũng quên đi!" Tô Lạp cúi đầu nhìn giày anh phỉ nhổ một trận, cô rất muốn giẫm lên, nếu như không phải là sợ anh biến chứng bắt cô bồi thường, cô thật muốn hung hăng đạp.
"Thật là rất tự tin! Xinh đẹp thu hút tôi? Ha ha! Đừng nói tôi không tốt! Tôi cho là cô đang nói thân thể tôi có chướng ngại không thể đứng làm cái gì kia? Như vậy, hôm nay tôi cần thiết phải chứng minh một chút, tôi không có vấn đề!" Lôi Kình trên mặt kéo ra nụ cười.
"Đồng chí Lôi Kình! Tôi nghiêm túc hỏi cậu, các người cái này là đang làm gì thế?"
Thân thể Tô Lạp đã dựa thật sát vào trên tường rồi, anh còn gắt gao ấn xuống, chặt chẽ không rời cố định cô lại, cái khóa cài đai lưng da trâu của anh mắc kẹt ở trên bụng cô rồi, thật là đau, cái này cũng chưa tính làm gì, chủ yếu nhất là vật phía dưới cái đai lưng kia, chỉa vào cô là có ý tứ gì?
"Chứng minh một chút tôi không có vấn đề! Không có gì!" Lôi Kình dùng sức hướng giải đất bên dưới cơ thể cô va chạm mãnh liệt hai cái, Tô Lạp nhất thời sửng sốt.
Lúc này căn phòng sát vách có một đôi nam nữ đi ra, ôm rõ ràng là một cô gái bán hoa, phanh ngực hở chân, vừa nhìn thì không phải là người tốt lành gì, người đàn ông kia trông có vẻ sang trọng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá trong chốc lát nói, "Người anh em! Cứ tiếp tục đi, cách quần áo có thể thoải mái sao?"