Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 43: Đồ bánh xe đe tiện!




"Đúng vậy! Nhưng mà tại sao cô gái kia còn chưa trở lại, chán anh ta rồi à? Lúc trở lại ôm chân anh ta, như vậy tớ liền được giải thoát! Trời ạ! Về sau mồng một mười lăm tớ muốn đi chùa, kiên trì thắp hương. Cửa Phật Tổ, người nhất định phải chúc phúc con sớm ngày thoát khỏi thiên tai vạn kiếp này nhé!" Tô Lạp chắp tay lại, hướng ra ngoài cửa xe cầu nguyện.

"Ha ha! Đến thế cơ à? Đem Kình nói thành bộ dạng như vậy? Ngược lại tôi cảm thấy cô so với cậu ấy còn ác hơn!" Duẫn Trạch mím môi lắc đầu một cái, tay cầm lấy vô lăng tập trung lái xe.

"Anh biết cái gì? Anh có mà nói tốt cho anh ta, khi không ở trước mặt anh ta tôi rất dịu dàng." Tô Lạp khinh thường bĩu môi.

"Kétttttttt"

"Xuống xe đi!" Duẫn Trạch mở cửa xe nói.

Cửa quán bar Bạch Kim Cung chậm rãi hiện lên, Tô Lạp xuống xe theo sát Duẫn Trạch đi vào.

Mặt đá cẩm thạch màu đen được khắc vài ngôi sao nhỏ, nhất thời mang đến một cảm giác dễ chịu lên đến đỉnh đầu, trang hoàng cũng rất là xa xỉ, nhưng lại cực kì yên lặng, trừ một ít tiếng nhạc xập xình truyền ra bên ngoài, không nghe thấy những tiếng ầm ĩ không nên có.

Vừa vào tới, Tô Lạp cảm thấy chỗ này cũng không tệ, tối thiểu không có cái mùi rượu, thuốc lá nồng nặc như ở quán rượu “Sản xuất người tình” bí mật kia.

Đi theo sau lưng Duẫn Trạch, Duẫn Miên đột nhiên dừng lại, "Anh trai! Em không vào được rồi! Đi loanh quanh dạo mát một chút, em chịu không nổi không khí ở trong đó, các người cứ chơi đi. Lạp Lạp, cậu đừng chọc anh Kình, bằng không anh ấy độc ác lắm, chiếm tiện nghi của cậu." Nói xong không nhìn hai người bọn họ liền chạy ra ngoài.

"Ai! Tiểu Miên!"

"Cậu ấy làm sao thế? Đột nhiên lại như vậy?"

"Không có việc gì! Con nhóc này hận nhất chính là nhìn bọn anh chơi! Vi Luân cố tình yêu cầu tới chỗ này, đi vào thôi!"

Tô Lạp nghiêng đầu một chút, cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi theo vào bên trong.

Âm nhạc này không tục tĩu, tuyệt đối không tục tĩu, giai điệu chậm rãi nhưng chứa đựng sức thẩm thấu mạnh mẽ, có thể làm cho người nghe hòa theo nhịp điệu rất nhanh, khiến cho nam nữ trong phòng không tự chủ được mà đung đưa theo.

Tô Lạp liếc mắt, hướng đến từng cái bàn, nhưng không thấy bóng dáng phách lối của Lôi Kình, ngay cả cái bánh xe giương nanh múa vuốt kia cũng không nhìn thấy.

*”bánh xe” đang ám chỉ Vi Luân á, Vi Luân hình như mang nghĩa giống bánh xe, hay đọc giống vậy!

Lướt qua sàn nhảy, đi theo Duẫn Trạch đến một căn phòng riêng gần nhất.

Người nào đó đã từng nói? Cái nào bề ngoài càng rạng rỡ chói lọi, thì thật ra bên trong không nhất định mới mẻ!

Này sao! Đi qua cái lớp da tươi sáng rồi, hôm nay xem như thấy được cái nhân bánh thối nát bên trong!

"Thế nào? Không tiến vào? Dự định canh giữ ở cửa? Dáng dấp thật sự… xin lỗi cô cũng không cần đứng ở đó cho người ta xem, làm cản trở việc làm ăn buôn bán nơi này, tôi không đảm bảo là có đủ tiền đền bù!" Lôi Kình nằm nghiêng người trên ghế sa lon, nhìn Tô Lạp đứng ở cửa kia không biết là đang có cái biểu cảm gì trên mặt.

"Cắt ~~ thật sự là rất đáng ghét! ~" Tô Lạp nói nhỏ, không để anh nghe thấy, đoán chừng vào lúc này lỗ tai của anh cũng không nghe được gì, đầu lưỡi của người đàn ông này so với cô còn độc hơn!

Nghe ngóng một chút trong cái phòng này, để xem kia là thể loại âm nhạc gì? Nhưng mà cô còn nhớ rõ, hình như khi còn bé, cô ở trong phòng ba mẹ có nghe qua ở trong máy phát cái tiếng này, cô còn cố ý đi hỏi, tiếng rầm rì này là cái gì, ba mẹ nhìn cô nhất thời đỏ mặt xấu hổ.

"U a! Cô gái này cũng biết xấu hổ? Không bằng để Vi Luân tôi gắng gượng dìu cô đi vào?" Vi Luân bộ dạng ngạo nghễ, đến gần người Tô Lạp, nhếch khóe miệng cười, nhìn gương mặt của cô.

"Cút ngay! Đồ bánh xe đê tiện! Ghét nhất chính là anh."

Tô Lạp chán ghét né tránh thật xa, cái vẻ mặt của bánh xe này là có ý gì, nói chuyện văn Trâu Trâu tựa như côn đồ trên đường phố thời cổ đại?

*Trâu: nước Trâu, tên một quốc gia thời Chu.

Trong nháy mắt đầu óc mường tượng ra hình ảnh mình đang ở trên đường lớn cổ kính, một tên cà lơ phất phơ, trong miệng ngậm xác hột dưa, chính là không phun ra, một tay ôm vợ bé, tay kia cầm cây quạt nâng cằm của một cô gái nhà lành lên, một tên lưu manh đi trêu ghẹo chị em phụ nữ.