Mười ngày sau, Tô Lạp vì bị dì út khổ sở van xin mà đồng ý đi xem mắt con trai Bộ trưởng Bộ Thương Mại.
Tô Lạp không biết loại phụ nữ nào sẽ được mấy người đàn ông đi xem mắt nhắm tới, đặc biệt là đàn ông có tiền, cô đây bộ dạng bình thường, từ nhỏ đã là như vậy, mặc gió mặc mưa khỏe mạnh lớn lên, dù sao đi nữa Lâm Khả Phàm rất là chào đón cô.
Kể từ khi quyết định chuyện đi xem mắt như vậy, toàn bộ ba ngày Tô Lạp không hề ra khỏi cửa, ba ngày nhé! Đem mẹ cô dọa sợ, cho là đứa nhỏ này bị dì út ép uất ức rồi.
Tô Lạp ngồi ở trên ghế sa lon cắt móng chân, "Mẹ! Mẹ xem nhẹ con gái của người có đúng không? Con là người dễ bị uất ức sao? Hai chữ này con biết nói, nhưng mà không biết viết, con nói như vậy đơn thuần là muốn làm yên lòng người lớn thôi! Quay đầu lại đừng nói con lãng phí tiền mẹ giao cho đóng học phí nha, hai chữ này té ra con biết viết.”
Mẹ cô nhặt quyển tạp chí, hướng lên đầu Tô Lạp gõ “bộp” một cái.
"Xem một chút! Phía trên này hôm nay cũng đăng, người ta trong thời gian ba ngày thu mua cái khách sạn lớn nhất trong thành phố, đem thành viên hội đồng quản trị ép đến điên rồi! Nhất định là có năng lực, hơn nữa không phải là người xấu gì, con suy nghĩ một chút, người ta mẹ là công nhân viên chức, con trai có thể là người xấu sao? Đồng ý xem mắt với con đó là coi trọng con!”
Tô Lạp nghe những lời này hoàn toàn cười ngất, mẹ cô muốn hình dung như thế nào đây?
Mấy dòng chữ đơn giản viết trên mặt báo, giống như liền đem con trai nhà Bộ trưởng Bộ Thương Mại cho người ta nhìn thấu hết!
Không phải người xấu? Dưới bầu trời này người xấu dường như có nhiều lắm! Người đăng báo viết báo cho thiên hạ? Hơn nữa, trên tạp chí này làm sao không có đăng bộ dáng của người nọ? Đoán chừng là một tên bợm rượu, còn bị hói đầu.
Ngày hôm sau, Tô Lạp kẹp nách túi đồ mấy ngày mới sắp xếp đầy đủ, tư thế như đang chuẩn bị ra chiến trường, vung tay lên không xua đi nét mặt không một tia hy vọng của mẹ, "Mẹ! Bộ dạng như muốn đập tan hy vọng của con gái người hả?”
Giờ hẹn chính là hai giờ chiều, gặp nhau trong quán trà, cô đã đến từ sớm, thật sự là cô tỉ mỉ chuẩn bị áo liền váy quần này không dám để cho mẹ nhìn thấy, nhất định đi tới đây đổi lại.
Vừa đến trước cửa quán trà, cô mạnh mẽ cởi phăng quần áo, khóe miệng giật giật tự nhìn chính mình, mọi thứ đều xong xuôi, Tô Lạp nghênh ngang mở cửa, ngồi trên ghế chờ Đại thiếu gia trong truyền thuyết.
"Cả đêm mưa bay tán loạn."
Tại thời điểm Tô Lạp gục đầu xuống trên bàn, liền có người tiến vào, cô chẳng muốn đi xem mắt người có dáng dấp, đức hạnh gì, trong miệng lải nhải, mơ mơ màng màng nói một câu.
"Một ly cà phê nóng." (Lời này không phải chị nói!)
"Ách."
Tô Lạp dụi đầu quay lại, âm thanh kia tựa như xuất phát từ miệng của vài người là thế nào?
Đây là tình huống gì? Rốt cuộc là nhà Bộ trưởng Bộ Thương Mại có mấy người con trai? Chẳng lẽ nhà họ mang nguyên cái sọt trứng tời cho cô tùy tiện lựa chọn? Làm thế nào mà nhiều người như vậy cùng ra ám hiệu với cô?
Những người này vừa vào trong, có người đi ra ngoài hút thuốc, có người trực tiếp ngồi ở trên bàn, mấy người ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế, còn có đứng thẳng đâu ra đấy, đứng lệch sang một bên cũng có, Tô Lạp nhất thời cười ngất lần nữa.
"Cái đó. . . . Các người, ai có thể trả lời vấn đề của tôi?" Tô Lạp vươn đầu qua hỏi.
"Kẽo kẹt" cô vừa nói ra, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, đám người trên bàn trà chấn động.
Tô Lạp vội vươn tay giữ bộ ấm trà trước mặt, cố định ở trên bàn, cái món đồ này chắc là đắt lắm! Mẹ nó! Người này kéo cả tổ tiên dòng họ tám mươi đời tới đây hay sao? Động tĩnh lớn thế này!
"Lão đại"
"Lão đại tới.”
Tô Lạp vừa nghe, hai cái từ này hợp thành nghe thật tươi mới làm sao!
Chẳng lẽ là anh ta lăn lộn trên đường hay sao? Thảo nào buôn bán làm ăn lớn như vậy? Mẹ là công nhân viên chức, còn mình thì lao ra đường, có thể tốt được không?
Tô Lạp còn chưa xem rõ ràng người vừa đi tới dáng dấp, đức hạnh gì, trăng sao tỏa sáng như thế nào, người nọ liền tháo kính mát xuống ném một cái.
Sự mong đợi liền rơi xuống trước mắt cô.