"Thả tôi đi. . . . . . . ?" Tô Lạp kinh ngạc, cả người cứng đơ, đứng yên một chỗ.
"Nếu không cô muốn ở lại chỗ này qua đêm?" Lôi Kình nhìn cô, đột nhiên cơ thể ngã về phía sau, đưa một chân thon dài ra, dáng vẻ cợt nhã ý bảo cô ngồi lên.
"Qua đêm? Trên trán anh có dán một trăm ngôi sao, tôi cũng khinh thường.” Cô nói qua, tiện thể xoay người thăm dò.
"Cái đó. . Tôi đi nha. . . Đi thật. . . ." Cô nói qua, đi từng bước một hướng ra cửa, vẫn không quên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lôi Kình một chút, hình như thật sự không có đuổi theo cô?
Tô Lạp như con mèo nhỏ chạy trốn khỏi phòng làm việc, thấy cửa thật sự đã đóng, hơn nữa còn có tiếng vang, đầu óc bỗng chốc giống như bắt được tia hy vọng to lớn, đạp lên bậc thang sâu hun hút, khí thế hùng dũng oai vệ chạy xuống lầu.
Đêm đen như mực, nhưng ở trung tâm thành phố này rõ ràng có sự khác biệt, phía trước cửa các công ty lớn đều có những đài phun nước lớn nhỏ, hơn nữa còn có bảng hiệu sáng chói đó nha!
"A ư!"
Tô Lạp giơ cao hai ngón tay, chịu đựng đau đớn nhảy lên, cô được giải thoát.
Rốt cuộc anh ta làm sao mà sảng khoái thả cô đi như vậy?
Chẳng lẽ liên quan đến việc đổi sang bộ quần áo màu trắng? Ừm! Quần áo màu trắng cũng giống da con người, trái tim anh cũng hóa thành màu đỏ!
"Tắc xi. . . . Ai ai. . . . Tắc xi. . . . ."
"Mẹ nó! Bà đây rất đáng sợ sao? Thế nào cũng không ngừng xe?" Dứt miếng băng gạc ra khỏi cánh tay, phỉ nhổ mấy ông tài xế tắc xi này, chẳng lẽ bọn họ một chút tính khí đàn ông cũng không có sao, lại đi sợ cô như vậy? Chính cô còn chưa có lo lắng bọn họ không phải là người tốt!
Tòa cao ốc phía sau, trước cửa sổ tầng thứ ba mươi ba, Lôi Kình mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, kéo ống tay áo, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ da rất đẹp mắt, cầm lên chiếc ly cao cổ trên bàn đưa đến bên miệng, nhàn nhạt nếm thử một chút, mím môi để xuống.
Móc chiếc điện thoại trong túi quần ra, "A Quyền, giúp tôi xử lý chuyện cô nhóc.”
Khép điện thoại lại, chống tay lên trên cửa sổ sát đất to lớn, nhìn về phía dưới lầu một chút, thấy bóng dáng của cô nhóc thoáng chút giơ chân, thoáng chút buồn bực ngồi chồm hổm trên mặt đất, đôi môi khẽ nhúc nhích, "Cô gái, tôi rất mong chờ lần gặp mặt sau, hy vọng cô chính là bình thản ung dung như vậy, không nên bị hù dọa mới phải, đột nhiên cảm thấy, cô rất thú vị."
Nghĩ đến đây, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên cửa sổ sát đất, nhìn xuống bóng dáng bên dưới.
Tô Lạp nhìn bốn phía, đây là khu thương mại, giờ này chắc hẳn vẫn còn vài người đang làm việc chứ?
Làm sao một chiếc tắc xi cũng không thấy đâu? Mẹ! Khả Phàm! Các người ở nơi nào vậy?
Đang rầu rĩ! “Két” một tiếng, tiếng thắng xe gấp làm cô hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Cô ơi! Lên xe đi!"
Tô Lạp ngẩng đầu, đang xác định là không phải nhìn thấy quỷ, sau đó đứng dậy, một chiếc xe sang trọng dành cho doanh nhân, bên trong là mấy người đàn ông mặc vest đen, với đầu ra gọi cô.
"Cái đó. . . . Các người là. . ." Tô Lạp âm thầm suy đoán thân phận của những người này, chẳng lẽ cô bị miếng băng gạc kia bao bọc lấy đức hạnh, mà vẫn còn có thể làm đàn ông để mắt tới? Đây là cô xui xẻo gặp người xấu, nhưng mà dáng dấp của cô căn bản cũng thật tốt, dường như miếng băng gạc không thể ngăn cản được sự xinh đẹp.
"Cô không cần phải lo lắng, điện thoại của cô." Người nọ nói qua rồi từ trong xe đưa điện thoại ra.
Tô Lạp do dự nhận lấy, run rẩy để lên bên tai, "Cái đó. . . . Này này…. " một bên vừa lắp bắp nói qua, một bên vừa nhìn người trong xe.
"Này..này cái gì? Lên xe." Một tiếng trách mắng đầy từ tính của đàn ông vang lên bên tai.
Cô rõ ràng nghe được tiếng của một người đàn ông, thanh âm không phải rất quen thuộc, nhưng mà ngữ điệu cực kì quen thuộc.
"Hey…hey…hey….anh là người đó?”
"Nếu không lên xe, gọi bọn họ đưa cô lên đây, tối nay dứt khoát qua đêm ở chỗ này thôi!" Lôi Kình cầm điện thoại cau mày, cô nhóc này nói nhảm nhiều quá.
Tô Lạp chợt ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc, ném điện thoại đi, chui lên xe, "Mấy anh em, khẩn trương lái xe.”