Lôi Kình nghiêng người tới trước, cùi chỏ chống lên mặt bàn ngọc Lưu Ly, hai tay đan xen lại đặt dưới cằm, "Chính xác, cô không được coi như là rất đẹp, nhưng mà cô mới mẻ, miệng hay nói ra lời thô tục, so với những người phụ nữ trẻ trung khác, cô là người đầu tiêu dám đá vào nơi này của tôi! Hơn nữa, đá tôi chỗ này, sợ rằng cô về sau phải chịu trách nhiệm, tất cả những gì của cô, đều là tôi muốn khiêu chiến, muốn đem thay đổi." Dứt lời nhếch môi cười, chỉ về phía bên dưới của anh cho cô thấy.
"Thật sự là muốn đau mắt hột rồi !" Tô Lạp khinh thường liếc mắt nhìn phía bên dưới của anh.
"Chịu trách nhiệm? Anh thật sự là rất nhàm chán! Nếu như anh không tìm được, tôi có thể mang anh đến bệnh viện có khoa nam tốt nhất! Còn nữa, tất cả của tôi đều là năng khiếu bẩm sinh, cho dù ai cũng không thay đổi được!" Dứt lời, Tô Lạp đi tới một bên ghế sofa ngồi xuống, một chân cực kỳ bất nhã gác lên trên ghế, cô muốn cho anh nhìn thấy, họ không thích hợp dây dưa, cùng loại đàn ông này phải là phụ nữ hám giàu, thanh lịch,...,mà không phải là cô.
Lôi Kình nhìn dáng vẻ này của cô, cười lên đầy quyến rũ, “Năng khiếu bẩm sinh? Không sao cả! Cô phải tin tưởng, tôi có cái này có thể thay đổi năng lực của cô ngày sau! Như vậy một khi tôi cảm thấy đối mặt với cô rất vô vị tẻ nhạt thì sẽ chúc phúc cho cô….cô vĩnh viễn tự do.”
Lời anh nói là xuất phát từ sâu trong nội tâm, nhưng chân thật, dây dưa với cô, có rất nhiều nguyên nhân. Cô gái này có lẽ đã quên lần gặp thoáng qua ở nước ngoài, bây giờ lại có hứng thú khiêu chiến, hơi thở của cô gái nhỏ ở thành phố này, quả thật thú vị, đột nhiên anh cảm thấy, những lời cô mắng anh cũng rất dễ nghe.
"Tự do?" Tô Lạp nghe được hai chữ “tự do” liền có tinh thần.
"Đúng! Tự do!"
"Nói một chút coi, tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến cho anh cảm thấy vô vị tẻ nhạt" Tô Lạp cảm thấy chuyện này có thể được, nếu không anh sẽ dây dưa làm cuộc sống của cô không thấy được ánh sáng.
"Rất đơn giản!"
"Tôi xã giao rất nhiều, giới kinh tế, chính trị, còn có lén lút gặp gỡ bạn bè, tất cả thói quen sinh hoạt của tôi, cô. . . . . ."
"Ngừng! Những thứ này đều là chuyện của anh, làm phiền anh, mẹ tôi ở bệnh viện chờ tôi, có lẽ hiện tại đang đánh nhau với bác sĩ cũng không chừng, ông anh có thể nói ngắn gọn cho tôi biết phải làm như thế nào không?” Tô Lạp đứng dậy, cắt đứt mấy lời nói nhảm của anh.
"Cô so với những phụ nữ kia thật không giống nhau." Lôi Kình kinh ngạc ôm cánh tay nhìn cô.
"Chớ có so sánh tôi với mấy người đó, bọn họ là do nội tiết tố nữ vượt quá chỉ tiêu trên diện rộng, cho nên đối với giống đực như anh chú ý quá đáng, tôi sẽ không.” Tô Lạp tức giận, anh là đang so sánh cô với cô gái bò lên người anh trong nhà vệ sinh đêm đó?
"Cái miệng nhỏ nhắn này của cô, hình như là luôn nói ra từ ngữ ngoài dự đoán của mọi người? Phụ nữ thẳng thắn tôi mới có thể cảm thấy hứng thú, vốn cho rằng cô được tự do, cô dự định nói tiếp những lời này sao?" Lôi Kình đứng dậy đi tới trước người cô, ngón tay lạnh lẽo đặt lên cánh môi của Tô Lạp, trêu đùa vỗ một cái.
Tô Lạp che miệng lui về phía sau một bước, trừng mắt nhìn anh, "Nói chủ đề chính đi!"
"Cô rất khát vọng muốn thoát khỏi tôi?" Đột nhiên cô gái này tích cực phối hợp khiến cho anh phiền lòng.
"Dĩ nhiên khát vọng! Nếu như tôi không có đi quán bar! Không gặp loại người như anh! Cuộc sống hiện tại của tôi sẽ rất thoải mái. . . Rất thoải mái. . . ." Tô Lạp híp mắt, giọng nói hung hăng.
Lôi Kình hà hơi tiến tới cổ của cô, "Rất thoải mái? Cô rất thoải mái ở đâu? Không có tôi, cô sẽ thoải mái sao? Nói thật đi, đêm đó cô cũng cảm thấy rất thoải mái mà! Lần đầu tiên của cô với một người đàn ông chẳng lẽ không cảm thấy gì sau đó sao, tôi nói đúng không?"