"Một câu nói đến lần thứ hai thật rất phiền!"
Lôi Kình hung ác vung tay ra, mùi thuốc lá theo đó đánh tới, trong tích tắc, chiếc điện thoại đã rơi vào trong tay anh. Ngay sau đó, “vèo” một cái không thương tiếc, hung hăng ném nó ra ngoài, nhìn áo sơ mi uốn éo nhíu lại có thể đoán được anh đã dùng bao nhiêu sức mạnh.
"Làm sao anh có thể như vậy? Anh đâu phải là gì của tôi? Tại sao lại đi xen vào chuyện của người khác? Anh rất nhàm chán anh biết không?" Tô Lạp nghẹn ngào, cơ thể run rẩy, tại sao lại có loại đàn ông ngang ngược thế này, hơn nữa cô cho rằng, họ thật sự không có chút quan hệ nào .
"Tôi là người đàn ông của cô! Như thế nào cô quên rồi sao? Cô nên nhớ kĩ trong lòng, đêm đó cô cũng là người phụ nữ của tôi rồi, trừ phi tôi không muốn, nếu không thì trung thành với tôi một chút!” Lôi Kình nắm lấy bả vai đang run lên vì khóc của Tô Lạp, quát lớn.
"Không phải. . . Tôi không phải. . . . ." Cô vùi đầu vào đầu gối.
Lôi Kình gắt gao cầm lấy vô lăng, khớp xương bởi vì dùng quá sức mà lõm vào, tức giận nổ máy xe, quẹo thật nhanh.
"Đi nơi nào? " Đôi mắt đẫm lệ của cô liếc nhìn anh.
"Câm miệng ." Anh nhìn chằm chằm phía trước, quát lớn một tiếng.
Tô Lạp dựa vào ghế ngồi, nước mắt vướng trên mi theo đôi gò má lăn xuống, nhìn những chiếc xe bên ngoài cửa kính đang di chuyển trong bóng đêm, đáy lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn, tất cả những gì cô nói đều sẽ bị bác bỏ, bất kỳ phản kháng nào cũng là vô dụng, phải làm sao?
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, bóng cây dưới đêm tối hóa thành tầng tầng trùng điệp.
Xe chậm rãi đi vào bãi đỗ xe ngầm, cởi dây đai an toàn ra, Tô Lạp bị anh kéo xuống xe, mê man nhìn lên tòa Cao ốc trước mắt, có chút bối rối.
"Đang nhìn cái gì? Đi vào!"
Lôi Kình khẽ liếc cô một cái, hất cằm ý bảo cô đi vào, tay cắm vào trong túi quần, giơ chìa khóa xe lên chỉ chỉ vào hướng lối đi.
Tô Lạp thật cẩn thận đi theo phía sau, từng bước từng bước một đạp lên chiếc bóng đen của anh ở trên mặt đất, bước chân có chút chậm, nhưng vẫn còn theo kịp.
Những con số bên trong thang máy thi nhau nhảy lên đều đều, khoảng chừng ba mươi mấy tầng.
Thang máy ngừng lại, Tô Lạp đi theo anh vào trong, thẳng đến lúc bước vào một gian phòng rộng lớn, sang trọng, sau khi anh nhập mật mã mở cửa phòng làm việc ra, cô nhìn thấy dòng chữ "Tổng giám đốc tập đoàn LCS - Lôi Kình”, trong thoáng chốc cảm thấy như mình bị ảo giác, cô lại có thể dính líu với nhân vật lớn như thế.
Lôi Kình quay đầu lại, thấy cô lo lắng, liền kéo cô tiến về phía trước bàn làm việc, một tay giữ chặt cơ thể cô, tay khác từ trong ngăn kéo móc ra một xấp tài liệu, ném cho cô.
Tô Lạp nhìn anh một cái, kinh ngạc nhận lấy, càng xem chân mày càng xoắn chặt lại, cầm xấp tài liệu dầy cộm, nặng trĩu lên chỉ vào mặt anh, bởi vì tức giận kịch liệt mà bộ ngực không ngừng phập phồng, “Anh cư nhiên đang điều tra tôi? Anh là kẻ điên sao?"
"Tôi là đàn ông! Một người đàn ông yêu thích một đứa nhóc con như vậy! Không phải kẻ điên!" Lôi Kình đẩy cô ra, phóng khoáng ngồi lên ghế sofa bằng da, quay một vòng mím môi trả lời.
"Anh đối với tôi? Tại sao lại hứng thú đến như vậy, tôi tự thấy mình chưa tới mức quá xinh đẹp, còn khuyết điểm thì đầy mình, tuyệt đối không phải là loại người anh thích."
"Bốp”
Tô Lạp quẳng một xấp tư liệu lên trên bàn làm việc, bởi vì dùng quá sức, vài tờ rơi xuống đất.