"Tôi muốn xem tiếp, bái bai, ngày mai gặp!" Dứt lời Tô Lạp khép điện thoại lại, nằm ngả người trên ghế sofa, tiếp tục ăn đến mấy món khác mà nhân viên phục vụ đã bưng lên, mề vịt tê cay, món cô thích nhất! Đi cùng với tên nhóc Thân Triết Huân này ra ngoài thật là tốt, khẩu phục!
Lôi Kình nhìn điện thoại của mình bị cắt đứt, không thể nhịn được nữa, đóng sầm cửa xe đi về phía nhà trọ, anh muốn chứng thực xem cô nhóc này nói láo thế nào! Khi thẻ mở cửa phòng vừa được cắm vào, đẩy cửa ra, nhìn thấy một khoảng không gian yên tĩnh, căn phòng trống rỗng, nào có phim khủng long gì đâu?
Lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực, nhưng đây là lửa giận không có chỗ để phát tiết.
Lại lừa anh!
Lại dùng loại tiểu xảo này để lừa anh!
Vậy thì hiện trường ầm ỹ vừa nãy là ở đâu? Người nào giả giọng khủng long cho anh nghe?
Xoay người xuống lầu, một chiếc Bentley màu nâu đỗ cách xe của anh một khoảng không xa, kính xe đen nhánh đóng chặt lại, hình như bên trong có bóng người, Lôi Kình cau mày chăm chú nhìn một hồi lâu, chẳng lẽ bọn họ vừa mới trở lại sao? Hoặc là chỉ ngồi trong xe mà thôi, không đi đâu cả? Nhưng mà căn bản trong xe không thể phát ra cái tiếng ầm ỹ như trong điện thoại được?
Tay cắm vào túi quần, hầu kết vừa động, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vô cùng không thoải mái, cất bước đi về phía chiếc xe kia, bên trong ấy chẳng có một tiếng động, anh không nghe thấy âm thanh gì cả.
"Cốc cốc cốc."
Lôi Kình dựa vào trước cửa xe Bentley, một tay cho vào trong túi quần, một tay nhẹ nhàng gõ cửa xe, ánh mắt độc địa, nhưng sắc mặt của anh lại rất chi là bình tĩnh, bỗng nhiên trong đầu liền tái hiện lại mấy cảnh phim tình cảm, nam nữ cuồng nhiệt hôn nhau trong xe, họ sẽ thế sao?
Lâm Khả Phàm mở mắt, nhìn ra chiếc bóng phía bên ngoài, là một người đàn ông, nhưng mà dáng dấp khá cao, từ trong xe nhìn ra chỉ có thể thấy đến thắt lưng của anh ta, còn lại chẳng nhìn thấy gì.
"Có việc gì thế?" Lâm Khả Phàm mở cửa bước xuống xe, nhìn lên người đàn ông trước mặt.
"Lâm công tử! Đã lâu không gặp! Không nhớ tôi ư?" Lôi Kình tựa vào trước xe Lâm Khả Phàm, lấy ra một điếu thuốc đốt, khói mù tỏa ra, nương theo đốm lửa nhỏ Lâm Khả Phàm mới nhìn rõ người vừa tới.
"Thì ra là thiếu gia nhà Lôi bộ trưởng, ngại quá! Đêm tối nhìn không rõ!” Lâm Khả Phàm cười nói, chỉ vào trời đêm đen kịt, sau đó cũng tự mình rút ra một điếu thuốc đốt lên.
"Lâm công tử đang chờ người nào sao? Hoặc là. . . . . . ?" Lôi Kình do dự nhìn vào trong xe, cô nhóc kia cũng chẳng có ở đây, vậy thì đang ở nơi nào, không phải hẹn gặp anh ta sao? Tại sao giờ này chỉ một mình anh ta ở đây.
"Đúng vậy! Người ta lỡ hẹn rồi! Tôi vẫn đang chờ, thế nào lại vô duyên vô cớ lỡ hẹn, chẳng cho biết nguyên nhân!" Lâm Khả Phàm dùng sức hít một hơi khói.
"Tôi cũng đang chờ người! Đi cùng đi!" Dứt lời, Lôi Kình chỉ vào trong xe của anh ta: “Không ngại tôi đi cùng chứ?” Đối với người đàn ông có quan hệ thân mật với cô nhóc kia, anh tất yếu nên tìm hiểu một chút về quá trình của bọn họ, còn có……..
"Làm sao có thể? Lên xe!" Dứt lời, hai người cứng nhắc trao nhau nụ cười giả dối.
Bên này sao Hoả và Địa Cầu lặng lẽ gặp nhau, bên kia cũng nhiệt tình như lửa, vui vẻ muốn nổ tung trời!
". A nha ôi
A khàn đắc khạc oanh đắc khạc oanh đắc khạc oanh
Đắc khạc oanh đắc đắc khạc oanh đắc khạc a nha u
A khàn đắc khạc oanh đắc khạc oanh đắc khạc oanh
Đắc khạc oanh đắc đắc khạc oanh đắc khạc." (QA: đơn giản đây là một bài hát gì gì đó mà mình không biết =))
Tiếng gào khóc thảm thiết tràn ngập khắp phòng, bởi vì từ khi Thân Triết Huân cất tiếng hát, mặc dù đã tận tình gào lên, nhưng đảm bảo không ai dám nói đây là tạp âm, thế nên Tô Lạp không khỏi nghi ngờ, hát cái gì mà khó nghe vậy.
Cả thể xác và tinh thần của cô đều bị người ta chơi rồi, hôm nay cũng phải ra sức hành hạ người khác thật tốt, mặc kệ đối tượng trả thù không có ở đây, dẫu sao thì ăn hiếp người khác cũng làm cô thỏa mãn!
Tô Lạp đứng trên mặt đất vừa hát vừa nhảy, hát sung đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, vô cùng nhuần nhuyễn, quả thật như đang lột xác.
"Chị gái này không tầm thường đâu nhé! So với chị gái trước kia của anh Triết Huân không giống nhau!” Nói xong, một cậu oắt con đứng lên, choàng tay qua cổ Tô Lạp, thân thiết tựa như cô là bạn thân lâu năm của cậu ta vậy.
‘"Ai uiii” Tô Lạp thấy có người dám đụng chạm lên bả vai của mình, hét to rồi hướng về phía lỗ tai của cậu nhóc kia gào lên một tiếng.
"Chị gái, lỗ tai của em.” Vốn đang kề vai sát cánh, đột nhiên bị tiếng hét của Tô Lạp làm cho hoảng sợ đụng phải hộc tủ bên dưới màn hình.
"Ha ha." Tô Lạp chán ngán cười khẩy hai tiếng, biểu cảm tựa như vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ về, chỉ sợ cười đến tiếng thứ ba liền bị rách mặt.
"Đừng có không phân biết phân biệt được trường hợp nào nên kề vai sát cánh biết không? Tôi là người đứng đắn, cậu đừng đến gần ô nhiễm tôi!” Tô Lạp quẹt miệng, tránh né cậu ta tựa như đang tránh né con vi khuẩn lớn từ châu Úc.
"Ha ha! Chị gái hát dễ nghe!" Thân Triết Huân đứng lên, đi đến trước mặt Tô Lạp, dựa người vào bàn rượu nhìn cô.
"Cậu uống sữa từ ngực ong mật mà lớn lên sao? Miệng lưỡi ngọt như vậy?” Tô Lạp nhìn cậu ta, lần đầu tiên đụng phải trong nhà vệ sinh, tên nhóc này bổ nhào đến cắn như điên, hiện giờ lại thấy chơi chung thế này cũng tốt.
"Ong mật? Từ trước đến nay em không biết bộ ngực của ong mật nó nằm ở đâu, chi bằng chị gái chỉ cho Triết Huân đi, em đi nếm thử một chút!”
"Đúng vậy! Dài ngắn thế nào?”
“Em cũng muốn biết!”
ThânTriết Huân vừa thốt lên xong, mọi người liền phụ họa theo, ngay sau đó mấy cô bé học sinh cũng đi theo gào thét, Tô lạp thủ thế dừng tay, hung dữ chỉ vào bọn họ: “Không phải là thanh niên nghiêm túc, không xứng! Triết Huân này! Em đem nhóm người của em cưỡng chế cạo đầu đi tu hết đi! Ha!”
"Được.” Thân Triết Huân nhìn Tô Lạp khẳng định, chẳng thèm nhìn đến ai cả.
"Anh Triết Huân!” Bọn họ biết đây là đùa giỡn, nhưng mà cô chị gái này hình như có hơi quá quắt rồi: “Chúng em không nhìn bộ ngực ong mật nữa, chỉ biết ong mật có một cái mông to là được! Thật là, tai họa chui từ miệng mà ra."
"Ơ kìa, đừng nha!" Tô Lạp khoanh tay nhìn mấy người bọn họ: “Chị trở về xử con heo mẹ xong! Cái ngực lớn đó, từng mảng từng mảng, đem chia ra tặng cho mỗi em một khúc, về nhà đặt lên bàn ăn mà từ từ nghiên cứu đi.”
Dứt lời, Tô Lạp cười ha ha.
"Buồn nôn."
"Đừng! Cái gì cũng không muốn!" ,
Mọi người đồng thanh hô to.
"Ghê tởm thành đống! Triết Huân này! Sáng mai chị còn có việc, tối nay các em cứ ở đây chơi, chị đi trước! Nếu không sẽ xảy ra án mạng!” Trong lòng Tô Lạp vẫn đang nghĩ không biết cái tên Lôi Kình kia có hoài nghi gì không, ngược lại Khả Phàm dễ giải quyết hơn, nhắn tin cho anh một phát, mặc dù sẽ không trở về, nhưng cũng không quá tức giận.
"Em đưa chị về! Một mình chị đi ra ngoài em không yên tâm! Vả lại, lúc này khó bắt xe.” Thân Triết Huân đi trước Tô Lạp một bước ra khỏi phòng, Tô Lạp vừa đi tới ngưỡng cửa, rất không khách khí dùng chân đá một phát vào cửa, khiến mấy người trong phòng đang nói lời chào tạm biệt bị dọa sợ đến nghẹn họng.
“Chị gái này anh Triết Huân không cầu đâu! Sẽ làm phai mờ đi khí phách đàn ông của anh Triết Huân mất!” Mấy người kia kinh ngạc trừng to đôi mắt, dõi theo bóng lưng của hai người bọn họ.
~Hết Chương 120~