"Tôi không đợi ai cả!” Tô Lạp bịt kín miệng, cảm giác nói láo thật sự chẳng dễ chịu chút nào, đặc biệt là nói láo với anh, áp lực rất lớn! Giống như anh đang đứng ngay trước mắt, có thể dễ dàng vạch trần cô!
"Như vậy là tốt rồi! Mặc kệ là em nói thật hay nói láo, anh nghe xong cảm thấy rất vui, tối thiểu em còn biết sợ anh sẽ tức giận, đây là biểu hiện suy nghĩ dùm cho anh, không nói nhiều nữa, em nhớ, tối nay ngoan ngoãn ngồi đợi trong nhà trọ, nếu như anh biết em đi gặp người khác, vậy thì sự trừng phạt còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, hy vọng em xem qua cơ thể của mình rồi, sẽ biết nên làm như thế nào, nghe không?” Lôi Kình ngồi trong xe, nhìn ra phía bên ngoài phun khói thuốc.
"Tôi không có nghĩ cho anh, còn nữa, tại sao lúc nào cũng bảo tôi phải nghe lời anh! Anh nghĩ anh là ai?” Vốn dĩ cô vẫn còn cảm thấy không thoải mái về việc nói láo với anh, nhưng mà hình như cái loại người ngông cuồng này không xứng!
"Anh không là ai cả! Nhưng anh lại thích xem vào việc của người khác, như thế nào? Không cho phép em đi gặp đấy, thì sao? Nhớ, đừng để cho anh biết em đi gặp người khác!” Dứt lời, đầu dây bên kìa liền dập máy.
Tô Lạp nhìn chiếc điện thoại đang kêu ‘bíp bíp’, thầm nghĩ, tại sao anh ta lại biết mình muốn đi ra ngoài? Hơn nữa gọi đến cũng vừa lúc?
Bấm nút thang máy lần nữa, mang theo sự giận dỗi đi xuống lầu, đứng dưới bóng đêm mờ tối, Tô lạp nhìn chỗ ngoặt ở góc đường, không tồi, xe của Lâm Khả Phàm chưa tới.
Đột nhiên âm thanh của một chiếc mô tô chậm rãi đến gần, Tô Lạp ngẩng đầu lên, chiếc xe dừng lại, người nọ chống một chân lên đất, vỗ vỗ vào yên xe sau ý bảo cô leo lên.
"Ách! Có thể nói cho tôi biết cậu là ai không?” Tô Lạp nhìn lên nhìn xuống chiếc mô tô một vòng, nhìn người đàn ông đang mang mũ bảo hiểm, quan sát vóc dáng thật sự không biết là ai! Bất quá, so với Lôi Kình đức hạnh của chúng ta cũng không kém nhiều đâu?
Thân Triết Huân mở kiếng trên mũ bảo hiểm ra, để lộ một hàng hàm răng trắng noãn, tinh thần có vẻ cực kỳ phấn chấn, nhìn Tô Lạp: “Là em! Thật sự bất ngờ vậy sao? Hôm nay nhàm chán, tới tìm chị ra ngoài uống một ly, như thế nào? Không biết chị gái có thể cho em vinh hạnh được ở chung một chỗ không đây? Em rất cô đơn đó……”
"Đừng có õng ẹo nữa!” Tô Lạp im lặng nhìn thằng nhóc lớn đầu này làm nũng, thật đúng là không quen, rõ ràng đang là mùa hè, tự dưng cô lại cảm thấy rất lạnh.
"Chị gái kia, có đi hay là không?" Thân Triết Huân lấy mũ bảo hiểm xuống, chỉnh chỉnh chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.
"Em chính là một quái thai! Chị phục you!" Đối với dáng vẻ khác người của cậu ta, Tô Lạp đã thấy nhưng không thể trách, mười chín tuổi, hít thuốc phiện! Thằng nhỏ này thích ăn đòn có phải không? Có ai thấy một người mang mũ bảo hiểm mà bên trong còn đội thêm chiếc mũ lưỡi trai hay không?
"Chị gái nói gì?" Thân Triết Huân tò mò.
"Không có gì! Đi thôi! Đi theo em uống một ly! Vừa lúc tâm tình của chị cũng không tốt!” Tô Lạp nhảy lên xe mô tô, Thân Triết Huân xoay người đội mũ bảo hiểm giúp cô, khóe miệng cười lên thật to: “Cái này mang vào cho chị! An toàn.”
"Đừng nha! Em mang đi!" Tô Lạp đẩy, việc này hình như không tốt chút nào?
"Vừa nãy em mang nó lên chị gái không biết em…em đẹp trai như vậy, hình như không cần phải mang cái này!” Dứt lời, Thân Triết Huân dứt khoát mang mũ bảo hiểm vào giúp Tô Lạp, ‘ong ong’ khởi động xe mô tô.
Cách tấm kiếng trước mũ bảo hiểm, Tô Lạp nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa đang lao về phía này, cô không biết đó có phải là Lâm Khả Phàm hay không, bất quá, có phải hay không cũng chẳng sao cả, tóm lại anh phải quay về, nói tóm lại, cô không có tâm trạng để gặp anh, càng không có tâm trạng ngồi ngây ngốc ở nhà, tên nhóc Thân Triết Huân này xuất hiện thật đúng thời điểm.
"Chị gái ôm chặt em!” Dứt lời, xe mô tô phóng đi như bay.
Tại quán bar.
Tô Lạp đi theo sau lưng Thân Triết Huân vào trong một gian phòng bao sẵn, bầu không khí vẩn đục là cảm nhận đầu tiên của Tô Lạp, tất cả đều là mùi khói thuốc, Tô Lạp ngừng thở, bên trong đám khói này cũng đừng có mấy cái thành phần ma túy gì hết nha, bằng không cô nhất định sẽ cắn chết cái tên Thân Triết Huân này đấy!
"Thế nào chị gái? Không thoải mái sao?" Thân Triết Huân quay đầu, nhìn Tô Lạp đang bịt mũi, hỏi.
"Mùi thuốc lá nồng nặc! Ở đây mở xưởng thuốc lá sao? Hút thuốc không tốn tiền, coi như ăn cơm bữa à? Đạo luật này ở đâu ra?" Tô Lạp toét miệng, mắt cũng không dám mở, quá lớn.
"Chị gái dạy chí phải!” Thân Triết Huân hé miệng, xoay người lại đá một phát vào cửa phòng: “Nghe chưa, chị gái đây nói rồi, những đồng chí hút thuốc đều không phải là những đồng chí tốt, lập tức dập tắt hết đi, không khí cần được tinh lọc ngay bây giờ! Hoan nghênh chị gái xinh đẹp của tôi!”
"U a! Anh Triết Huân! Chị gái! Ngồi bên này!"
Tô Lạp suýt chút nữa co quắp, nếu như cô có cậu em trai cái bang này mà nói, tất cả đày đi biên cương làm cu li luôn đi, bà ngoại ơi, mấy người ở đây là ai vậy? Thằng nhóc Thân Triết Huân gọi mẹ thì bọn họ cũng đi theo gọi mẹ là thế nào?
Mấy người vừa nói xong liền đứng dậy, nhanh chóng vứt bỏ mấy đầu thuốc lá trong tay, cung kính nhìn Tô Lạp, nhường ra một hàng lớn ghế ngồi.
"Em gái, đi vào chỉnh đốn một chút, làm sạch bầu không khí, nhanh nha.” Thân Triết Huân nhìn về phía cô phục vụ đứng ngoài cửa, căn dặn.
"Được, tiên sinh chờ một chút!” Cô phục vụ kia lễ phép rời đi.
"Anh Triết Huân, chị gái là . . . . . ?" Mấy người kia hiếu kỳ nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp cầm lấy một mâm hạt dẻ cười mà không biết Thân Triết Huân lấy từ đâu ra, bóc vỏ từng hạt ngồi ăn ngon lành, lười phải nhìn mấy người này, hai chân tréo nguẩy ăn đến vui vẻ!
"Chị gái này, không phải chị gái kia, các em hiểu không!" Thân Triết Huân giảo hoạt cười lên một tiếng.
Thân Triết Huân đang nói, điện thoại của Tô Lạp liền vang lên, miệng đầy hạt khô còn chưa kịp nuốt xuống, cầm điện thoại lên, bắt máy: "Này. . . . . . Hả? Chuyện gì?"
"Em đang làm cái gì? Ở đâu mà ầm ỹ như vậy? Không ngoan ngoãn ngồi chờ trong nhà trọ, lại làm trái ý của anh, đi ra ngoài sao?” Lôi Kình một tay nắm lấy vô lăng, một tay cầm điện thoại đặt bên tai.
"Không có mà! Ở nhà xem ti vi! Một bộ phim điện ảnh của Mỹ! Xem rất hay! Khủng long!" Tô Lạp bắt đầu nói láo liên thiên, làm bộ như rất hứng thú, cười ha ha .
Ánh mắt của mấy người trong phòng đều dừng lại, nhìn một màn điên điên khùng khùng của cô, đây là nhà sao? Khủng long từ đâu tới?
"Vậy sao? Còn cần phải chứng thực!” Lôi Kình dừng xe, nhìn lên cửa sổ lầu mười một, rõ ràng không có sáng đèn, cô nhóc này lại còn nói láo, thật sự đi theo người khác ra ngoài ư? Là anh quá nhân từ, hay là do cô quá bướng bỉnh? Dạy dỗ còn chưa đủ ác sao?
"Ê nhóc, làm tiếng gầm thét của khủng long, biết gầm thét không?” Tô Lạp dời điện thoại sang một bên, hướng về phía Thân Triết Huân van xin, phải nhanh chóng xử lý người đàn ông ở đầu dây bên kia cho xong, bằng không lại phiền phức.
"Cái gì? Bảo em làm tiếng gầm của khủng long?" Thân Triết Huân cực kỳ không vui.
"Mẹ chị! Không biết chị ra ngoài chơi, em mang chị ra ngoài, làm đi! Kêu lên một tiếng là được…….” Tô Lạp chắp tay cầu xin.
"Này? Này? . . . . . ." Lôi Kình nhìn chiếc điện thoại không có tí âm thanh, cực kỳ kinh ngạc, cô không dập máy mà trực tiếp bỏ anh sang một bên sao? Lá gan càng lúc càng lớn!
Thân Triết Huân cầm lấy điện thoại, hướng vào trong gầm lên mấy tiếng khó nghe, Lôi Kình giật bắn mình: “Tô Lạp! Em đang làm cái gì? Nói đi! Đó là tiếng gì mà chói tai vậy?”
"Nghe không? Khủng long đang kêu!" Nói xong nhìn sang Thân Triết Huân giơ ngón tay cái lên.
~Hết Chương 119~