"Ha ha, vào đi! Đừng thấy lạ, người bệnh lớn nhất!" Duẫn Trạch biết họ kinh ngạc, ai mà không đây? Nhưng cái cậu Vi Luân não tàn này đụng phải Lôi Kình không đùa chết người không đền mạng, căn bản là hai người sáp lại với nhau chẳng nghiên cứu ra chuyện gì tốt.
"Tới rồi! Nếu em không thích thì anh bảo mấy cô này đi ra, đổi lại là em tới.” Lôi Kình nhìn mấy lá bài trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Lạp một cái, nhẹ nhàng nói.
Tô Lạp nhất thời cảm thấy như mái tóc dài của mình bị một đợt gió lớn mờ ám thổi loạn tùng phèo, mùi vị mờ ám khoan vào tận trong xương tủy, muốn rút ra cũng không rút ra được, tại sao những người này lại có thể phách lối như vậy, nhà nước có ban ngành nào có thể giải quyết vấn đề này hay không đây?
Người này không phải vừa bị tai nạn giao thông suýt chết ư?
Không nằm trên giường bệnh tử tế còn chưa tính! Cư nhiên nằm nghiêng trên bệ cửa sổ, làm sao anh ta không rớt xuống đất chứ? Tai nạn giao thông cũng chẳng dạy cho anh được một bài học. Bệnh viện đáng chết, tại sao lại xây bệ cửa sổ rộng như vậy?
Tình hình trong phòng hiện giờ là như thế này, Lôi Kình cao nhất, dựa nghiêng ở trên bệ cửa sổ, cái chân bị thương kia đặt trên cánh tay của một cô y tá đang đỏ bừng mặt, đó là để nhẹ nhàng xoay bóp cho anh. Người bệnh nhiều tiền lại đẹp trai liền được ưu đãi! Cái chính sách này được áp dụng công khai từ bao giờ vậy hả?
Tô Lạp muốn kéo phăng cô y tá đó qua, trực tiếp tấn công vào hai bên trái phải, đã đỏ mặt, việc gì phải đi ôm chân anh ta kiểu đó? Thật ra thì cô rất thích chứ còn gì nữa? Gỉa bộ.
Cô y tá còn lại tốt hơn nhiều! Dám làm dám chịu, mặt cười toe toét cầm cây quạt thổi gió cho Lôi Kình, mặc dù Tô Lạp cảm thấy cô y tá này tốt hơn nhiều, nhưng mà đây là cái đạo lý gì? Cô ta không có việc gì làm sao?
Chẳng lẽ trai đẹp lộng quyền, bất kỳ một nghề nghiệp nào cũng bị hạ bệ ư?
"Nếu nóng tại sao không mở máy lạnh?” Tô Lạp lạnh lùng ném ra một câu, giọng nói tràn đầy khi dễ đối với những người trong cuộc.
Lôi Kình ném một lá bài xuống, vừa săm soi đánh bài với Duẫn Trạch và Vi Luân, vừa nhìn về phía Tô Lạp: "Cô em y tá này nói, mở máy lạnh không tốt cho thân thể của anh! Cho nên em đừng mở.”
"Ách!" Tô Lạp rụt cái tay đang muốn mở máy lạnh lại, vừa im lặng vừa tức giận nhìn về phía Duẫn Miên, Duẫn Miên nhún vai đành chịu.
Cô em y tá? Hai cô y tá này nhìn cũng đâu có nhỏ lắm?
Trong lòng Tô Lạp không khỏi nghĩ theo chiều hướng xấu, chẳng nhẽ anh ta thiếu hụt tình thương của mẹ ư? Nhất định là mẹ anh ta không quan tâm hết lòng, cho nên bây giờ có người phụ nữ khác đối xử tốt một chút, liền cảm kích đến cực độ rồi sao? Đừng nên phát triển thành chuyện yêu đương giữa mẹ con mới phải!
"Trái cây đâu? Không phải bảo em mua trái cây sao?" Lôi Kình nhìn Tô Lạp hỏi, sau đó lại xoay người nhìn về hai cô y tá đang đứng bên cạnh: "Hai em gái thích ăn cái gì?"
"Lôi thiếu gia hỏi em sao? Cái gì em cũng ăn!"
Tô Lạp nhìn hai cô y tá vui mừng hớn hở tựa như hoa xuân mà nổi đóa, trong đầu không kiềm nén được ý nghĩ muốn ra tay dọn dẹp mấy cô gái này vì dân vì nước, cái gì cũng ăn, cho hột có ăn không? Gịong nói the thé bị mắc kẹt ngay cuống họng.
Mặc đồng phục đó để hấp dẫn người khác hả? Bộ mấy cô không thấy, căn bản trên phim cũng không quyến rũ thành công sao?
Duẫn Miên nhìn con sói lớn gian ác đang muốn ăn cọp mẹ, bên cạnh còn có hai cô thỏ con xinh đẹp phụ họa, chẳng thèm nói gì, lách người ngồi lên giường bệnh của Lôi Kình xem TV.
"Nghe chưa? Cô ấy nói cái gì cũng ăn, anh muốn ăn táo đã gọt vỏ, cắt thành miếng vuông nhỏ bốn xen-ti-met. A đúng rồi! Bỏ hạt!” Lôi Kình sai bảo Tô lạp tựa như đang sai bảo một con cún, anh cho rằng, sau tai nạn đêm qua, trái tim của cô nhóc này đã đổ sụp xuống vì anh rồi.
Tô Lạp nghiến răng chống nạnh nhìn Lôi Kình, có vẻ như anh ta sai bảo người khác quá tùy tiện thì phải? Xin hỏi, cô có ở trong thế giới của tên yêu nghiệt Lôi Kình này hay không? Ai dám sai khiến cô, chính là tự tìm đến cái chết! Bất quá, không dạy dỗ anh ta một phen thì phí công cô mò đến đây.
Đột nhiên Tô Lạp cảm thấy ai đó đã từng nói một câu rất chính xác, ‘Cuộc đời tựa như là một chuyến du lịch, không biết sẽ lật xe ở đâu’, và ngay lúc này, giờ này, ngày này, tháng này, năm này, cô bị lật xe rồi, cơ thể chịu phải sức ép từ hành khách duy nhất, đại thiếu gia Lôi Kình, do….thắng xe không ăn.
"Hừm hừ. . . . . cậu chủ Lôi, còn hai vị bên cạnh anh….Tôi đi rửa trái cây trước, ăn táo tốt lắm.” Trong lời nói tràn đầy thiện ý của Tô Lạp còn khuyến mãi thêm ba tiếng hừ lạnh.
Không lâu sau, mấy người bên trong phòng bệnh đang đánh bài máu lửa, hừng hực khí thế, Tô Lạp ung dung tự tại bước vào, tay cầm một mâm đựng trái cây được cắt gọt đẹp mắt, từng miếng táo được xếp gọn gàng bên trên, mấy cây tăm đặt bên cạnh.
"U a! Bạn gái của Kình rất biết nghe lời nha, cắt đúng yêu cầu….” Vi Luân quay đầu nhìn Tô Lạp một cái, sau lại hướng về phía Lôi Kình nhạo báng, rõ ràng đã hết như trước kia rồi nha.
"Ừm! Bạn gái của mình ấy hả! Nhất định phải thế…….” Lôi Kình nhàn nhạt lườm Tô Lạp một cái, thế nhưng cô nhìn ra, bên trong ánh mắt của anh rõ ràng là đang chế giễu sự nghe lời của cô, chẳng qua, cô muốn thử xem anh còn cười được đến bao giờ.
Tô Lạp bưng đĩa trái cây về phía trước, cầm một cây tăm lên, ghim vào miếng táo.
"Đừng nhúc nhích, em đút cho mấy chị ăn là được rồi! Làm y tá rồi còn có phương pháp phục vụ bệnh nhân như vậy nữa, cực khổ quá!” Tô Lạp làm ra đúng dáng vẻ của một cô hầu, cắm hai miếng táo lên, hung hăng nhét vào miệng của hai cô y tá.
"Uhm. . . . ." Vốn dĩ hai cô y tá vừa thấy miếng táo đã rợn tóc gáy, khổ sở cau mày, cố gắng ăn cho hết.
Lôi Kình vừa xếp bài trong tay, vừa nghe Tô lạp nói, nhưng lại không ngẩng đầu: “Anh đâu? Không phải cắt táo cho anh ư? Tại sao anh không được ăn miếng đầu tiên?”
Tô Lạp dữ dằn trừng mắt nhìn hai cô y tá, nếu ai dám làm ra bất kỳ động tĩnh gì, chính là tìm chết.
Quả nhiên! Cô y tá thả cây quạt trong tay xuống, che miệng, chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh, Lôi Kình không để ý, há miệng nhận miếng táo Tô Lạp đưa tới.
"A….Phụt!” Lôi Kình vừa mới cắn xuống một miếng.
"Cô nhóc này cho anh ăn cái gì?” Lôi Kình cố nén cơn đau ở chân, ngồi dậy, tức giận nhìn Tô Lạp đang đứng trước mặt cười gian trá, cô nhóc này muốn tìm cái chết sao?
"Nước đâu?" Lôi Kình há hốc mồm, làm sao cũng không dám ngậm lại, trong miệng……mùi vị trong miệng khiến hai đầu chân mày của anh thắt chặt lại, nếu như anh có sức, rất có khả năng sẽ ném cô bay ra khỏi cửa sổ.
"Muốn nước sao? Được! Tôi đi lấy nước cho anh.” Tô Lạp cười nham hiểm, xoay người muốn đi.
Lôi Kình kiềm chế cơn giận, anh còn dám uống nước cô lấy hả?
"Lập tức đứng lại! Vi Luân, đi lấy nước cho tớ! Nhanh một chút!”
"Tớ . . Tớ đi lấy!" Vi Luân nhìn dáng vẻ khổ sở của Lôi Kình, tắc lưỡi tỏ ra không hiểu, táo này khó ăn đến vậy sao? Có phải người này soi mói quá hay không?
"Hừm hừ. . . . ." Tô Lạp chắp hai tay sau lưng, tự đắc nhìn Lôi Kình nhăn nhó mặt mày, cảm giác rất chi là thỏa mãn! Cô phải thừa dịp anh bị thương, hành hạ đến chết.
"Em muốn chơi chết anh sao? Có biết anh sợ nhất là đắng hay không?” Vốn dĩ Lôi Kình rất bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được, tức giận hét vào mặt Tô Lạp.
"Nói nhảm! Ai chẳng sợ đắng chứ?" Tô Lạp khinh khỉnh liếc Lôi Kình một cái, ngồi lên giường bệnh xem TV với Tiểu Miên.
"Đây là thế nào? Bên trong quả táo có gai hả? Làm sao mà ăn còn cãi vả? Ai ya, tớ nói này! Kình, tại sao cậu lại không biết điều như vậy chứ? Tô Lạp phục vụ đến mức đó rồi, cậu (=@__@=) bị làm sao ở đâu? Lắm chuyện quá!”
"Đúng. . . . . ." Tô Lạp hiếm khi thấy Vi Luân nói lời chính trực, phụ họa thêm một tiếng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh, Lôi Kình cầm mâm trái cây lên, đưa miếng táo cho Duẫn Trạch và Vi Luân: “Tớ có bệnh, nên đó là lý do tớ hay bới móc! Hiếm khi cô nhóc này chịu phục vụ người khác đấy, các cậu cũng ăn một miếng đi, bằng không, đoán chừng sau này muốn ăn táo cô ấy cắt cũng rất khó! Không có độc gì đâu, chỉ là miếng của tớ có con sâu thôi!”
Tô Lạp cười hề hề nhìn dáng vẻ Lôi Kình dụ dỗ người khác ăn táo, kéo thêm người chịu tội thay sao? Hắc hắc! Lòng dạ còn ác hơn cô.
Duẫn Trạch và Vi Luân vừa há miệng đón lấy miếng táo từ tay Lôi Kình, một giây trước còn mong mỏi miếng táo do chính tay Tô Lạp phục vụ, một giây kế tiếp liền há hốc mồm vọt ra khỏi phòng bệnh.
''Phụt…” Vi Luân trở lại, tức tối nhìn Tô Lạp: “Nói! Cô cho tôi ăn cái gì?”
"Không có gì! Không chết được, anh xem, không phải Lôi Kình chẳng có việc gì sao! Vốn là tôi vừa ra khỏi phòng bệnh liền đụng phải một bác, bác ấy ăn cái miếng gì trị đau nhức ấy! Rất đắng, tôi xin một ít, nghiền nát thành bột pha vô nước, cắt táo thành miếng bỏ vô ngâm! Tôi không phục vụ người khác, đối tượng được phục vụ cũng không phải là người! Do đó phải chỉnh đốn một chút, rốt cuộc thì mấy người cũng tự biết định nghĩa của mình là gì rồi ha?” Tô Lạp mỉa mai, cô không tin Lôi Kình bị thương đến mức đó còn có thể nhảy xuống đánh cô được? Hai người còn lại dám đánh cô, cô cũng tuyệt đối không khách khí.
"Nhìn thấy chưa? Nghe chưa? Cô gái này thật là nham hiểm! Kình! Cậu bảo tớ đánh cô ta có được hay không?” Vi Luân vung quả đấm trong tay lên, tức giận đùng đùng nhìn Tô Lạp.
"Tự nhiên! Đừng đánh ra máu ở phòng này, ghê tởm.” Lôi Kình trở mình một cái, hiện giờ anh thật sự muốn tiễn cô đi gặp Diêm Vương, có người thay mình chẳng phải tốt hơn sao!
Vi Luân kinh ngạc xoay xoay quả đấm, nhìn Tô Lạp đang muốn chạy: “Cô….Cô đứng lại đó cho tôi….”
"Đứng lại làm gì? Anh muốn đánh tôi là sao?" Tô Lạp cau mày đến gần Vi Luân, cái tên bánh xe rách này lần nào gặp cô cũng muốn đánh người.
"Cô cảm thấy mình không đáng bị đánh sao?" Vi Luân bị Tô Lạp ép lùi về phía sau hai bước, thế nhưng miệng vẫn nói được.
“Tôi đáng bị đánh! Dĩ nhiên đáng bị đánh, từ khi vừa sinh ra chưa được bao lâu thì mẹ tôi đã bảo là đứa nhỏ này nên bị đánh. Lúc tôi lớn lên, tất cả mọi người nói với tôi ‘con bé này cần phải ăn đòn’, bây giờ đích thân tôi muốn nói, không muốn cũng cứ nhào tới đi! Anh tới đi…..” Tô Lạp chúi đầu về phía Vi Luân, ngôn ngữ cơ thể như đang muốn biểu đạt, ‘anh nhanh nhanh đánh tôi đi!’
"Hả? Sức mạnh cuồn cuộn, khí thế hừng hực chờ trút giận ban nãy biến đi đâu hết rồi? Không đánh sao? Cơ hội này chỉ đến một lần, không đánh thì tôi đi! Bái bai không thèm gặp lại.” Dứt lời, Tô Lạp nhanh chân đi ra khỏi phòng bệnh.
"A!" Duẫn Trạch lắc đầu một cái, nhìn Vi Luân với ánh mắt khi dễ.
"Làm sao tớ lại không xuống tay được? Trong bụng vẫn đang do dự vì cô ấy là bạn gái của Kình, cho nên vẫn không đánh được, đúng không?” Vi Luân nhìn vào đôi tay của mình.
Lôi Kình không lên tiếng, ghé mắt nhìn xuống bên dưới, không lâu sau liền trông thấy bóng dáng của Tô Lạp đang luồn lách qua từng dãy xe, nhận một cuộc điện thoại.
"Trạch! Đưa điện thoại cho tớ!" Giọng nói của Lôi Kình nhàn nhạt, hoàn toàn không còn cà rỡn như trước, cực kỳ nghiêm túc.
Duẫn Trạch liếc mắt nhìn chiếc điện thoại ở đầu giường, cầm lên đưa cho Lôi Kình, điện thoại vừa vào tay anh liền đổ chuông.
"Oa! Kình có khả năng dự đoán sao? Còn biết điện thoại đổ chuông vào ngay lúc này nữa?” Vi Luân tò mò.
Lôi Kình cũng không nói chuyện, đặt điện thoại ở bên tai, nhíu mày nghe màn đối thoại bên trong, đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy Tô Lạp ngày càng chạy xa dần, chân mày xoăn tít lại.
Một hồi lâu: "Bộp…”
Cơn giận của Lôi Kình như cỏ mọc tràn lan, ngồi bật dậy, hoàn toàn quên mất cơn đau trên đùi, một chiếc điện thoại nữa lại bị anh tiễn về miền cực lạc, trực tiếp báo hỏng!
~Hết chương 109~