Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 108: "Sống thử" - Lôi Kình là nguời chuyên khống chế mấy cô cứng nhắc?




"Lạp Lạp nói. . . . . . thấy anh có đủ sức để gào thét, hẳn là không có chuyện gì rồi! Nếu như bác sỹ bảo anh đang hấp hối, vậy cô ấy sẽ đến gặp anh một lần cuối! Bằng không thì, cô ấy buồn ngủ!”

Duẫn Miên nói xong, cầm điện thoại, mắt nhìn thẳng vào Lôi Kình, cô cảm thấy dáng vẻ của anh hiện giờ là bình tĩnh trước phong ba bão táp, cô muốn yên ổn, bằng không lát nữa sấm sét vang dội sẽ đánh cô tới tấp. Mà Lạp Lạp này cũng thật là, làm sao lại hung hăng như vậy, đêm qua còn không biết là ai nằm trong chăn tựa như đang khóc người yêu.

"A” Lôi Kình nhếch môi cười châm chọc, hấp hối? Tối hôm qua anh còn nghe thấy rất rõ ràng, cô nhóc kia quan tâm đến anh.

Anh vừa muốn bước xuống giường, thế nhưng vết thương ở chân lại không cho phép, đưa tay ôm chân nhìn về phía Duẫn Miên, cũng chẳng hề tỏ ra tức giận như những gì mà Duẫn Miên dự đoán: “Đưa điện thoại đây.”

Thấy Duẫn Miên do dự, Lôi Kình không khỏi bật cười thành tiếng.

"Tới đây! Tiểu Miên ngoan! Đưa điện thoại cho anh, cách điện thoại sẽ không làm cô ấy mang thai được! Em yên tâm!” Giọng nói của Lôi Kình nghe không ra ngữ điệu gì cả, nhưng lại khiến Tiểu Miên không khỏi e sợ trong lòng, nghe thấy Tô Lạp nói thế mà anh vẫn chưa nổ tung tại chỗ, nhưng sự bình tĩnh này lại càng dọa người hơn, cười giỡn kiểu gì mà thấy lạnh quá nha.

"A. . . . . . được. . . . . ." Duẫn Miên cầm điện thoại tiến lên, rón ra rón rén tựa như sắp tiễn điện thoại của mình ra sa trường, sợ nó sẽ hy sinh oanh liệt. Đúng vậy, giống như anh vừa nói, không thể khiến Tô Lạp mang thai qua đường điện thoại được, chuyện này không thể.

"Lấy ra!" Lôi Kình Nhíu mày nhìn Duẫn Miên khổ sở đi tới, chụp lấy điện thoại đặt lên bên tai: “Đầu dây bên kia kêu lên một tiếng! Em là Tô Lạp?"

"Nói nhảm!" Tô Lạp ngồi trước gương trang điểm hừ một tiếng, không phải Tô Lạp chẳng nhẽ là mẹ anh sao?

"Tốt lắm! Nếu như em là Tô Lạp thì nói cho anh nghe, lấy lại hết mấy lời em vừa nói! Thừa nhận đó không phải là lời thật lòng, tất cả bởi vì quá mệt mỏi mà đi nói xằng nói bậy phải không?” Lôi Kình dứt lời, liếc nhìn Duẫn Trạch và Vi luân một chút.

Ở đầu dây bên kia, Tô Lạp vừa uống xong một ly nước đá, sững sờ vuốt mắt, do cô quá mệt mỏi mới nói đó hả? Hẳn không phải là!

"Bên cạnh anh có người đúng không? Muốn mặt mũi đến vậy sao? Vậy thì anh tắt máy đi, nhưng đừng để cho bọn họ biết, xong rồi anh muốn la hét vào điện thoại thế nào thì tùy. Như vậy, đảm bảo đầy đủ mặt mũi! Cái biện pháp này rất có tác dụng."

"Đúng rồi, cậu chủ lớn Lôi Kình! Anh thật là lợi hại, một đêm liền tỉnh. Chờ tôi có thời gian, có thời gian nhất định đến thăm anh, bây giờ tôi rất buồn ngủ, ngủ đây!” Dứt lời, Tô Lạp định tắt máy, sĩ diện! Hừ! Cô cố tình không cho.

"Em dám ngủ thử xem! Anh cho nổ bay giường của em.” Lôi Kình gầm lên giận dữ, ngồi bật dậy.

"Oa, thế nào lại tức giận đến như vậy? Nổ giường?" Vi Luân tựa vào bệ cửa sổ trong phòng, nhếch môi lắc đầu nhìn Lôi Kình, nét mặt của mọi người tựa như đang gặp phải quỷ, làm gì mà nghiêm trọng đến mức muốn nổ giường?

"Không ngủ cũng chẳng chết được! Nhưng nếu như em không đến, anh không có khả năng dự đoán hậu quả sau đó đâu!” Giọng nói của Lôi Kình rất nhẹ nhàng, nhưng đường cong gian ác nơi vành môi lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Bên kia không biết đang nói cái gì, ban đầu vẻ mặt của anh nhìn cực kỳ rối rắm, chân mày nhíu lại thật chặt, rồi sau đó lại từ từ giãn ra, cuối cùng là thoải mái cười to.

"Ha ha. . . . . . ." Lôi Kình cười đến rung người.

"Ừ. . . . . thái độ thế này mới đúng! Nên đặt anh ở vị trí đầu tiên, điều này khiến anh rất vui, em tới đi. Tất cả đều ở đây! Tiện thể mua ít nước, còn có trái cây, cả đồ dùng hàng ngày nữa.” Lôi Kình dựa nghiêng người trên giường bệnh, kiên nhẫn nói.

"Ồ! Đúng rồi! Còn mua cả một lẵng hoa nữa. Chỗ này của anh rất đáng thương, không có ai tặng đồ gì hết, mang hoa đến cho có chút không khí….” Lôi Kình làm bộ tội nghiệp lên tiếng, đột nhiên nhìn về phía Vi Luân và Duẫn Trạch đang kinh ngạc, nháy mắt một cái, ra vẻ mình rất có mặt mũi ha.

"Anh Kình, anh không nên trêu đùa người khác như vậy! Ở chỗ này cái gì cũng có mà. Trời nóng như thế còn bảo Lạp Lạp….” Duẫn Miên lên tiếng bất bình thay cho Tô Lạp, không đùa chết người không bỏ qua sao? Giỏ hoa? Không phải có rồi hả! Mới vừa bị anh làm cho nát bét.

"Câm miệng.” Lôi Kình ngồi dậy, nhìn về phía Duẫn Miên ra dấu ‘im lặng.’

"Anh nói thiếu một món đồ cũng không được, biết không? Dám can đảm thiếu thử một thứ xem. Em sẽ biết tay.” Dứt lời, Lôi Kình thận trọng khép điện thoại lại.

Giữa ánh mắt đầy oán hận của Khương Mỹ Na và sự im lặng của những người còn lại, Lôi Kình xoay người, tựa đầu vào trên gối, khóe môi giương giương nụ cười tự đắc, gương mặt trưng rõ biểu cảm như vừa đạt được thành tựu: “Thấy chưa? Cô nhóc này phải dạy dỗ như vậy, chờ xem! Cô ấy sẽ đến đây nhanh thôi. Học một chút đi, các cậu có phát hiện không, đối phó với phụ nữ mình là số một đấy!”

"Kình! Anh có ý gì? Tại sao anh lại đi vứt bỏ lẵng hoa của em, mà còn bảo cô ta mua đến đây? Anh không cảm thấy mình làm vậy rất quá đáng sao? Em rất đau lòng, anh biết không?” Khương Mỹ Na đứng dậm chân trên giày cao gót, dáng vẻ sắp khóc đến nơi nhìn Lôi Kình, Tô Lạp kia có điểm nào tốt đâu, chẳng những không dịu dàng, lại còn nghèo nàn muốn chết.

"Hoa của cô ư? Đó không phải là loại tôi thích, mùi rất khó ngửi! Thêm vào đó, ban nãy vừa tỉnh dậy tâm tình không tốt, cho nên lỡ tay, tôi chỉ có thể nói, rất xin lỗi.” Lôi Kình nhìn Khương mỹ Na, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Có thật không? Như vậy sao? Tối nay em mang mấy món khác đến cho anh!” Rốt cuộc khóe môi của Khương Mỹ Na cũng hiện lên ý cười, đi đến trước mặt Lôi Kình, giọng nói ngọt ngào đến chảy cả mật: “Làm hại em đau lòng! Thì ra là tâm tình không tốt mới…..”

"A! Vậy sao? Mỹ Na đau lòng sao? Sẵn đang ở bệnh viện, cô đi tìm bác sỹ khám thử xem, để trái tim có vấn đề thật sự không tốt chút nào, cô còn trẻ như vậy!” Vốn đã cho Khương Mỹ Na một tia hy vọng hiếm hoi, thế nhưng lời này lại đẩy cô ta vào vực sâu kinh ngạc một lần nữa, anh vừa cắt ngang cô, vừa chêm vào một câu mỉa mai châm chọc.

Khương Mỹ Na đứng ở đầu giường nhìn Lôi Kình, bị lời nói thẳng thừng của anh kéo trở về, chẳng nhẽ anh khinh thường đến thế ư? Thế nào? Anh nói những lời này là có ý gì? Cố tình làm cô lúng túng trước mặt nhiều người như vậy!

"Em còn có chuyện! Tối nay đến thăm anh!" Dứt lời, Khương Mỹ Na đi ra.

"Ha ha ha. . . . . ." Vi Luân tựa vào cửa sổ, bán rẻ hình tượng của mình mà cười sặc sụa, nhìn Khương Mỹ Na với vẻ mặt khinh bỉ, xem ra là tới tối cô ta mới tính ngừng.

"Kình nè! Cậu không cần phải làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta như vậy. Xem người ta điên cuồng vì cậu thế nào kìa, biển cạn đá mòn, dẫu sao cậu cũng nên bày tỏ chút thành ý, không phải sao?” Vi Luân hớn hở nhìn Lôi Kình, biểu cảm trên mặt cực kỳ tà tứ.

Duẫn Trạch cho tay vào túi quần, nét mặt cho thấy rất khó lý giải, lắc đầu: “Khẩu vị của Kình là thế, hết cách rồi, trời sinh! Phụ nữ phấn son ‘vào’ không được thân.”

"Thật đáng buồn mà! Đời này là thế sao? Tô Lạp kia so với mấy người này, lại rất cứng nhắc nha! Lãnh Tâm cũng cứng nhắc! Lôi Kình! Cậu thích khống chế mấy cô cứng nhắc hả? Cái hứng thú với mấy cô lồi lõm của cậu bay đi hết rồi à?” Vi Luân nói xong, đột nhiên mở to hai mắt, hình như vừa phát hiện ra vấn đề gì trọng đại lắm.

"Y. . . . . . Mấy người thật là buồn nôn. . . . . . Em ra bên ngoài chờ Lạp Lạp, ở đây không khí bị ô nhiễm, mấy anh tiếp tục nghiên cứu cái chuyện lồi lõm đi, Lạp Lạp cũng đâu có bằng phẳng.” Duẫn Miên nhếch môi đi ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn liếc nhìn Vi Luân tựa như một con ruồi vừa bay ra khỏi nhà vệ sinh hôi thối.

Lôi Kình giương vẻ mặt muốn ăn thịt người nhìn Vi Luân: “Cậu bảo ai thích khống chế phụ nữ cứng nhắc? Ngực lớn thì có gì hay ho? Huống chi bạn gái của mình không có cứng nhắc, chỉ là không đi khoe khoang vóc dáng với mấy người đàn ông khác mà thôi. Mấy cô bạn gái của cậu, mới đáng xấu hổ, đi trên đường bị người ta dòm ngó không biết bao nhiêu lần! Cậu cảm thấy còn độ mới mẻ sao? Mấy cô gái đó chỉ để vui đùa một chút thôi!”

"Thôi! Không tranh luận với cậu về vấn đề này nữa! Bạn gái của cậu, cậu nói tốt là đúng rồi! Chỉ có điều, cay quá, người sặc cũng là cậu, không phải bọn mình. Có mấy em dịu dàng, khêu gợi không cần, hết lần này đến lần khác đi tấn công mấy em tê cay mạnh mẽ.” Vi Luân chép miệng, lắc đầu một cái.

"Ha ha. . . . . . Mình thích, cảm giác mạnh, như thế nào?" ‘Bộp’ một cái ném điện thoại xuống giường, hướng về phía Vi Luân.

"Cười thật là dâm đãng! Chỉ là, bạn gái của cậu tới, thân thể của cậu lại không khỏe, không giải quyết được vấn đề gì, rốt cuộc là lẻ loi cô đơn muốn làm bạn với cậu đến khi nào đây?” Duẫn Trạch thở hắt ra một hơi, rót một ly nước cầm trên tay, ngửa mặt lên trời thay Lôi Kình than thở.

****

Thời tiết nóng bức gần như là muốn thiêu rụi tất cả, nóng đến bỏng rát, Duẫn Miên đứng chờ Tô Lạp trước cửa bệnh viện.

Chỉ thấy một chiếc xe taxi dừng lại trước cửa, người bước xuống gần như là nhìn không ra dáng vẻ gì. Bước ra ngoài chính là một con quái vật.

Túi trái cây nặng trĩu che mất phần chân của người nọ, mà mấy túi lớn túi nhỏ vật dụng hàng ngày được cô ôm vào trong ngực, một lẵng hoa tươi to đùng chặn mất cái đầu, Tiểu Miên kinh ngạc nhìn người nọ, gào thét nhào tới, người nọ không phải là Tô Lạp số khổ thì là ai chứ?

"Lạp Lạp! Cậu đi mua cho anh ta thật hả? Chẳng lẽ….Chẳng lẽ cậu thật sự đau lòng vì anh ta sao?” Duẫn Miên đung đưa mái tóc ngắn củn, nhận lấy túi trái cây cùng với mấy túi vật dụng hàng ngày từ tay Tô Lạp, vẻ mặt khó tin, hỏi dò.

"Có thể làm sao? Tớ đây còn không biết mình bị cái gì! Có thể tớ thật sự có chút lòng từ bi, chỉ là, hai mươi năm qua bị mất tác dụng, hiện giờ chức năng lương thiện mới được khôi phục lại bình thường. Làm sao mà từ tối hôm qua đến bây giờ trong lòng cứ cảm thấy khác thường thế nào ấy? Giống như bị cái tính lương thiện chết tiệt ăn hết rồi! Mua thì mua thôi! Không lại mệt mỏi nữa! Sau khi được nghỉ ngơi một tiếng tớ sẽ trở về hình dạng ban đầu!”

"Ha ha. . . . . Cậu không cáu bẳn là được!" Nói xong hai người liền đi vào.

Ban ngày ở trong bệnh viện không yên tĩnh như đêm hôm qua, bệnh nhân đi tới đi lui, tập trung thành từng cụm, rất hỗn độn.

Duẫn Miên xách đồ, dẫn đường đi đến phòng bệnh cao cấp của Lôi kình ở lầu tám, khi nhìn thấy một màn vừa xuất hiện trước mắt….Cảnh tượng này, bối rối! Nhất thời túi trái cây bị rơi trên mặt đất cũng không biết, mấy người này không khỏi quá hoang đường chứ? Ở đâu cũng làm xằng làm bậy như vậy?

"Ách! Em nói, cái này đùa quá lố rồi! Đây là bệnh viện, tốt xấu gì cũng nên để ý một chút!” Duẫn Miên nhỏ giọng nói, ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc ngắn hơi xoăn của mình.

Tô Lạp bước vào theo sau, thấy Duẫn Miên cản trước cửa, cô không vào được, đặt lẵng hoa xuống, rướn cổ nhìn vào bên trong.

"Cái gì?" Biểu cảm trên mặt của Tô Lạp nhất thời cứng đờ, thật là một đám bò chết mà! Cô không còn lời nào để nói! Thật sự là không có lời nào để nói! Sa đọa! Phách lối! Trời ạ! Ai tới hốt mấy người này đi dùm tui đi!

~Hết Chương 108~