Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 124




Vân Tả Ý buồn bực im lặng đi theo Vân Hàm Phong. Bởi vì tay vẫn bị người nắm nên hoàn toàn không chú ý tới tình hình giao thông, chỉ suy nghĩ xem khi trở về nên cùng tiểu Vũ, Phương Tuyết, cùng cháu nhỏ trò chuyện gì. Trong mơ hồ chỉ biết mình đã đi ra Lam quảng trường.

Không biết qua bao lâu, Vân Tả Ý ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy toàn bộ bốn phía đều là ngã tư đường xa lạ. Nơi này là chỗ nào?

Vân Tả Ý cố tìm tòi trong trí nhớ nhưng cũng không có ấn tượng về đường phố. Ngẩng đầu nhìn phụ thân, hẳn là không sao đâu, vì thế thực tín nhiệm Vân Hàm Phong, Vân Tả Ý lại cúi đầu thờ ơ đi theo người nào đó.

……

Thật lâu sau, chờ Vân Tả Ý phát giác bốn phía tiếng người tựa hồ càng ngày càng ít thì mới biết không đúng rồi.

” Nơi này là chỗ nào?” Vân Tả Ý dừng lại hỏi.

Vân Hàm Phong trầm mặc một hồi, rốt cục bình tĩnh nói ra ba chữ:”Ta không biết.”

Vân Tả Ý nghe Vân Hàm Phong trả lời, đứng lặng cả nửa ngày không hồi phục lại, động tác có chút chậm chạp nhìn về phía Vân Hàm Phong. Lấy lại bình tĩnh, hắn không xác định dò hỏi :” Phụ thân, ý của ngươi là……”

Vân Hàm Phong nhướng mày, đánh giá bốn phía, một bên ở trong đầu cố nhớ lại đường đi, một bên bớt thời giờ trả lời Vân Tả Ý :”Ý nhi , đợi một lúc nữa được không, rất nhanh sẽ nhớ ra ..nhớ ra……A, đúng rồi, là đường này, chúng ta đi thôi.” Vân Hàm Phong lôi kéo Vân Tả Ý quẹo ngã khác, đi lên một con đường khác.

Vân Tả Ý đờ đẫn để Vân Hàm Phong lôi kéo. Không dám tưởng tượng, phụ thân của hắn, vị gia chủ Vân thị vĩ đại kia cư nhiên không biết đường về nhà. Càng kỳ quái hơn chính là không biết đường cũng dám không kiêng nể gì tiêu sái đi, hơn nữa ngay cả máy định vị gì đó cũng không mang theo……

Lại một con đường khác. Vân Hàm Phong dừng lại trầm tư , sau đó nói:”Ừ, đi ngã này……”

“……” Vân Tả Ý ….

“……”

……

Kỳ thật Vân Hàm Phong cũng không kém cỏi như Vân Tả Ý nghĩ. Vân Hàm Phong cũng không phải lộ si, thậm chí có thể nói nhạy cảm phương hướng cực chuẩn, nhưng số lần hắn dùng hai chân đi bộ đến một địa phương nào đó cực hiếm, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần, vô luận đến chỗ nào, hắn đều có người tiếp đưa hoặc là dùng phi hành khí không người điều khiển.

Hắn căn bản không cần lưu tâm qua đường đi, cũng hoàn toàn không cần phải bận lưu tâm. Hơn nữa tầm nhìn trên không trung cùng tầm nhìn trên lục địa vẫn rất chênh lệch lớn, cho nên cứ việc từ Lam quảng trường về đến nhà, Vân Hàm Phong đã trải qua vô số lần, nhưng vẫn không có gì ấn tượng gì. Bất quá khi Vân Hàm Phong cố gắng nhớ lại, đường trở về cũng dần dần rõ ràng lên, bỏ qua trung gian nhiều lần nhiễu mấy vòng, bọn họ vẫn an toàn tới mục đích.

……

Nhìn trước mặt đại môn Vân gia mở rộng, Vân Tả Ý không khỏi cảm thán: không hổ là phụ thân, thật sự cường a, quẹo nhiều vòng như vậy cuối cùng không có đi sai……

……

Vân gia, giữa một gian phòng ngủ rộng lớn.

Căn phòng lấy màu hồng nhạt làm chủ đạo, cách điệu cao nhã, hương thơm thoang thoảng. Một ít góc sáng sủa được trang trí bằng những vật phẩm thủy tinh xinh đẹp tinh xảo, ánh sáng ngọc tinh thuần của thủy tinh bị ngọn đèn chiếu vào, mông lung, đem gian phòng ngủ phảng phất như nhân gian tiên cảnh……

Bất quá nơi đây lại quanh quẩn tiếng trẻ con khóc nỉ non cùng tiếng nữ nhân mắng chửi sát phong cảnh……

Một bé cưng nho nhỏ phấn nộn đang nằm trên chiếc giường quá khổng lồ so với bé, khóc nỉ non, càng làm nổi bận thêm bé nhỏ xinh đáng thương.

Khuôn mặt phấn nộn trắng nõn bị ướt đẫm vì nước mắt. Đôi mắt lam thật to trải qua nước mắt cọ rửa càng hiển rõ vẻ trong sáng. Tiếng khóc đã khàn khàn cũng không tạm dừng một chút nào, xem ra đã khóc rất lâu. Cánh tay tròn trĩnh mập mạp nhỏ bé, bàn tay gắt gao nắm thành quyền, vô ý thức hướng về phía nữ nhân bên giường huy động, tựa hồ nghĩ muốn nữ nhân ôm một chút.

Phương Tuyết phiền muộn không thôi vì phải nghe tiếng khóc mấy tháng qua một khắc chưa từng ngừng, cúi đầu oán hận nhìn chằm chằm vật nhỏ nằm trên giường.

Mày đẹp không kiên nhẫn nhăn lại, bước vài bước qua lại, thấy tiếng khóc không dấu hiện đình chỉ, Phương Tuyết đành phải tiến lên vài bước ôm lấy bé. Động tác cũng không ôn nhu ôm trẻ con đu đưa một hồi, đã thấy tiếng khóc ngược lại càng đưa càng lớn.

Phương Tuyết không kiên nhẫn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong tay, trong mắt chợt lóe chữ chán ghét rồi biến mất: một chút cũng không giống, không có một chút giống Tả Ý ca ca, nhìn xem mắt lam này, nhìn xem tóc lam này , nào có nét giống Tả Ý ca ca…… Này rõ ràng chính là…… Trước mắt khuôn mặt còn đang khóc nháo của bé trong nháy mắt giống như cùng một khuôn mặt khác hợp thành một. Phương Tuyết thiếu chút nữa muốn buông tay bỏ bé xuống.

Đang khóc nháo, bé cảm thấy tay ôm chính mình đột nhiên tăng lớn lực đạo, không khỏi khóc càng thêm lớn tiếng. Tay cũng quơ lung tung. Trên tay đụng phải vật gì, bé phản xạ liền túm chặt chẽ.

” A!” Phương Tuyết đau hô một tiếng, vội vàng cứu mái tóc trong tay trẻ con, sau đó cúi xuống đặt trẻ con lại trên giường.

“Hừ~~ Đồ con hoang, sức thật khỏe a……” Phương Tuyết xoa da đầu bị nắm đau. Tiếng khóc trẻ con càng phát ra chọc phiền người. Cảm thụ được đầu truyền đến từng đợt đau, Phương Tuyết trong lòng lửa giận xông ra, nhấc tay liền đánh vài cái vào cặp mông trắng noản nộn nộn của bé. Bất quá, chung quy bận tâm trẻ con thể chất yếu ớt, trên tay cũng không dám mạnh bạo lắm.

Đánh xong vài cái, Phương Tuyết cảm thấy đỡ giận hơn. Nhìn đôi mắt khóc lợi hại hơn của bé, Phương Tuyết đã không muốn đem thời gian lãng phí trên người bé nữa, há mồm dục kêu người hầu tiến vào.

Không đợi nàng mở miệng, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Phương Tuyết cáu kỉnh thay đổi lời vừa tính nói : “Vào đi.”

Người vào là nữ hầu tên Tiểu Nhị, vốn chăm sóc hoa viên, nhưng do tâm tư linh hoạt, bị Phương Tuyết nhìn trúng chỉ tên muốn tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của mình.

” Tiểu Nhị, chuyện gì gấp vậy ?” Phương Tuyết mặt nhăn mày liễu nhìn bộ dáng Tiểu Nhị thở hổn hển.

” Lão, lão gia, cùng, cùng đại…… thiếu gia đã trở lại……” Tiểu Nhị cực lực nói ra tin tức mình vừa biết, đây chính là cơ hội tốt lấy lòng Thiếu phu nhân a……

” Ngươi, ngươi nói sao……” Phương Tuyết sau khi ngây người liền lập tức nhanh chóng lao ra ngoài…… Hắn đã trở lại sao…… Hắn rốt cục bình an vô sự đã trở lại sao……

……

Bên kia.

” Hàm Phong, Tả Ý , hai người rốt cục đã trở lại…… Mấy ngày này làm ta lo lắng gần chết……” Nữ nhân diễm lệ quyến rũ vừa thấy chồng cùng đứa con của mình liền lập tức chạy vội tới.

Cao Mai đầu tiên bổ nhào vào lòng Vân Hàm Phong, sau đó trước khi Vân Hàm Phong nhíu mày đã rời đi. Một bên Vân Tả Ý cũng không thể thoát khỏi ma chưởng, bị chặt chẽ ôm vào lòng ngực hương nhuyễn hảo hảo quan tâm một phen.

” Bảo bối, mấy ngày này ngươi nhất định chịu khổ đi, xem đều gầy thiệt nhiều…… Ở Mê Lưu có gặp nguy hiểm hay không…… Về sau du lịch nhất định phải trước nói cho mẹ…… Ngươi như vậy làm cho mẹ thật lo lắng…… Nếu ngươi xảy ra chuyện không hay…… Ô ta……” Cao Mai nói xong nhịn không được lau nước mắt.

Cho dù bình thường Vân Tả Ý và Cao Mai cảm tình không sâu nặng, lúc này hắn cũng bị tình thương của mẹ cảm động, nhìn Cao Mai biểu lộ chân tình, Vân Tả Ý kìm lòng không đậu hô lên tiếng gọi mà hắn bình thường rất ít xưng hô:”…… Mẹ……”

” Ha ha…… Bảo bối gọi ta là mẹ, mẹ rất vui a, kêu một lần nữa đi……” Một tiếng ‘mẹ’ này đối với Cao Mai mà nói quả thật là một kinh hỉ. Trước kia Vân Tả Ý rất xưng hô thân mật với nàng. Nữ tướng trên thương trường lúc này hoàn toàn không hề khác biệt hình tượng người mẹ bình thường, đồng dạng kích động mang theo yêu cầu trên.

……

Bên kia mẫu tử tình thâm, bên này Vân Hàm Phong đã hơi mất hứng, bất quá hắn cũng không đi tách ra đôi mẫu tử kia, chỉ bình tĩnh nhìn hai người ôm nhau thân mật……

……

……