Sau khi bị cơn đau khủng khiếp làm thức dậy, Hoành Nghị dần lấy lại được ý thức, cảm thấy toàn thân đều bị chèn ép, nhất là ở đầu. Một lúc lâu sau, cảm giác ấy biến mất. Tiếp theo, cảm giác có thứ gì đó mềm mại vây lấy mình. Rất nhiều người ở quanh nói bằng thứ ngôn ngữ mà hắn chưa từng nghe qua, xem ra rất vui vẻ.
Hoành Nghị thật muốn biết bây giờ như thế nào, nhưng mắt như bị dán lại, làm cách nào cũng không thể mở ra được. Thầm nghĩ không phải là đã chết sao, sao còn có thể có cảm giác được? Chẳng lẽ hắn không chết mà được người ta cứu sao? Nhưng cái này là ngôn ngữ của nước nào, sao lại chưa từng nghe qua? Khi cả trăm câu hỏi không lời đáp cứ bay nhảy trong đầu Hoành Nghị thì bỗng nhiên, có bàn tay đánh vào mông hắn.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Hoành Nghị chỉ biết kêu lên, không nghĩ tới chuyện giọng mình vang lên đúng thực tiếng trẻ con khóc “Oa a! Oa a!”. Hoành Nghị bị dọa cho ngây người, khuôn mặt vốn rất ít có biểu cảm cũng lộ ra vẻ ngây ngốc. Chẳng bao lâu sau, cái thân thể trẻ con ấy không thể tiếp tục thức được nữa, liền thiếp đi. Vậy là, vậy là hắn đã xuyên không rồi biến thành trẻ con sao? Ôi thật là không thể tin nổi mà!