Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 17: Bức Thư Tỏ Tình




Sắp tới đây là cuộc thi cuối kì sẽ diễn ra, khối 11 học muốn bù đầu mỏi cổ để đạt những thành tích tốt. Dù sao cũng đã trải qua nửa chặng đường của cấp ba rồi, thành tích học tập cũng phải được cải tiến hơn, như vậy mới có hy vọng lọt vào những trường đại học tiên tiến.

Đối với mấy việc học hành như thế này, nhóm người của Triết Lãng lại bày ra thái độ không quan tâm, hơn nữa còn sáng đêm tụ tập không ngừng nghỉ, kể cả Lộ Khiết đôi khi cũng bị lôi kéo theo.

Tính cách của Niết Tiêu Hoa thì khỏi cần bàn rồi, mê trai muốn rớt liêm sỉ, Khiết Khiết lại không nỡ nhìn cô bạn của mình cứ cầu cầu van van như thế, đành phải hạ bệ đi theo. Nói thật chứ, chẳng biết họ đến để học hay để chới nữa!

**

Tiếng chuông kết thúc ngày thi vang lên, Niết Tiêu Hoa liền gấp gáp đến nổi chạy thẳng tới lớp chín để gặp cô, trên tay còn cầm theo một phong bì màu hồng, xem ra là thư tỏ tình rồi!

– Khiết Khiết, Khiết Khiết! Ở đây, bên này!

Cô nàng ngoắc tay, liên tục kêu gọi cô. Lộ Khiết liền cười đi lại, nhìn thấy dáng vẻ của cô bạn thân như thế, bản thân không khỏi tò mò:

— Sao thế?

Niết Tiêu Hoa liền bày ra bộ mặt đáng thương, hai mắt rưng rưng, hai tau dâng bức thư trong tay đưa cho cô, giọng nói đã hết 8 phần cầu khẩn:

– Khiết Khiết yêu dấu! Cậu giúp mình một lần có được không?

– Đây là cái gì?__Cô nheo mày hỏi lại.

Biết trước biểu cảm này của cô, Tiêu Hoa liền xuống nước nhờ vả:

– Cậu đưa hộ cái này cho Lãng ca ca, mình thật không dám lại gần anh ấy!

Lộ Khiết nhất thời ngớ người nhận lấy bức thư từ trong tay Tiêu Hoa, lật qua lật lại mấy lần rồi nhìn cô nàng hỏi:

– Cậu muốn tỏ tình anh ta?



Tiêu Hoa xua tay lắc đầu lia lịa, khẩn cấp phản bác:

– Không không không! Đây là của bạn cùng bàn mình, thật ra...thật ra mình không thể từ chối...cho nên...

– Cho nên cậu ném cho mình sao?

Xong rồi, xong rồi, xong rồi. Lần này Lộ Khiết nhà chúng ta đã tức giận thật rồi. Nghĩ như thế nào mà kêu cô đem bức thư này qua cho anh ta? Nếu cái tên chết bầm đó mà hiểu lầm thì không phải mất hết cả mặt mũi của cô sao? Hứ!

– Aizzaaa, đại tiểu thư...xem như cậu cứu mình lần này đi, chỉ một lần thôi. Chỉ có cậu mình mới yên tâm được!

Nói cũng đúng! Kêu Tiêu Hoa đem thứ này đưa cho Dương đại thiếu gia, liệu cô ấy có còn nguyên vẹn trở về không? Ôi trời, dù có thích đến đâu thì cũng không thể xem thường tính mạng của mình được, Niết Tiêu Hoa chính là rất rất nhát gan!

Do dự một hồi lâu, Lộ Khiết mới đồng ý giúp Tiêu Hoa. Nói gì thì cô cũng rảnh mà, rảnh tay giúp đỡ vài " nạn nhân ", xem như tích đức vậy. Thử coi tên đó phản ứng như thế nào!

**

Mấy ngày sau đó, Lộ Khiết thật sự nhét bức thư vào hộc bàn của Triết Lãng, làm xong chuyện xấu còn tỏ ra bình thản như vậy, chỉ có mỗi Quan Lộ Khiết.

Đang trong giờ học ai ai cũng nghiêm túc, anh lại chỉ biết ngủ, ngủ và bấm điện thoại. Hình như vẫn chưa biết về sự tồn tại của bức thư!

Đang yên đang lành điện thoại lại hết pin, Triết Lãng nhanh chóng cắm vào cục sạc dự phòng rồi nhét vào hộc bàn, tình cờ lại tóm được cái phong bì hồng hồng hoa hoa ấy ấy. Tức khắc, anh liền chuyển sang vui mừng nhìn sang cô bạn kế bên, tay trái cầm thư, tay phải chóng lên đầu, cười cười hỏi Lộ Khiết:

— Tôi biết em thích tôi mà, vòng vo làm gì chứ? Trực tiếp nói thẳng đi, không chừng tôi sẽ xem xét lại!

Nhìn khuôn mặt cao cao tự đắc đó của anh ta, cô thật sự muốn xé rách nó ra làm trăm mảnh. Ha...tự tin phết đấy chứ? Xem xét lại sao? Bà đây cho cũng không thèm! Tâm trạng nghiêm túc cũng bị phá hỏng cả rồi, chả còn hứng thú làm bài tập!

– Đem nó về nhà rồi coi đi. Coi xong thì hã lên tiếng, đừng tự tin thái hóa!



Triết Lãng tất nhiên là nghe lời mà không chút nghi ngờ rồi. Được crush mình viết thư tỏ tình ai lại không khoái chứ? Nhưng mà anh này, tự tin quá nó lại gây ra họa, tốt nhất đừng để ngày mai phải vác cái bộ mặt hầm hử vào lớp!

– Để xem mai còn chối cãi được không!

Y như lời nói, từ đó cho tới khi tan học Triết Lãng không hề mở bức thư đó ra coi, tuy vậy nhưng trong lòng đã sắp nở hoa luôn rồi.

Tiếng chuông tan học vừa reo lên, anh đã không chào hỏi anh em mà xách cặp đi về trước rồi, tình trạng này chưa bao giờ xảy ra.

– Thẩm ca, cậu nói xem lão đại lại có chuyện vui gì nữa vậy?

– Tôi khuyên cậu này Hạng, tốt nhất đừng nên va vào bọn con gái, có ngày sẽ giống như cậu ta.

– Ấy ấy ấy, con gái là nghị lực sinh lý của tôi đấy. 17 tuổi là thanh xuân của con người, cậu nói tôi không va họ thì va cậu chắc?

– Cái thằng biến thái nhà cậu!

**

Sắc mặt của Triết Lãng khá tốt nên quản gia cũng vui theo, cơm bưng nước rót điều đặn, dẫu sao tâm trạng cũng tốt nên bà dễ hầu hạ anh ta hơn.

Vừa tắm rửa xong xuôi Triết Lãng đã vội chạy ra mở bức thư coi rồi, nói thật chứ anh ta vui sắp nhảy dựng luôn rồi.

Bàn tay thon dài cẩn thận mở phong thư, từng chút một xem nó như báu vật mà nâng niu. Y ngồi đọc hăng say, đôi khi còn cười khúc khích. Tưởng đâu cứ thuận lợi như thế, ai ngờ đến cuối thư...

– Lưu Cẩn Tịch? Tại sao lại là Lưu Cẩn Tịch?

Nét mặt Triết Lãng nhanh chóng chuyển đen, mưa bom bão đạn ùn ùn kéo tới, bức thư cũng bị nghiền đến nát bấy, anh nghiến răng ken két trừng mắt nhìn vào tấm ảnh lớn của cô ở phía đối diện:

– Con mẹ nó, Quan Lộ Khiết! Em đúng là coi cuộc sống mình quá tốt đẹp rồi!