Thoải mái rồi, tôi cầm di động lên xem giờ, tinh thầnphấn chấn ra bắt xe, phi thẳng đến toà soạn mới.
Không biết tại sao, đi trên con đường này, nhìn nhữngnam nam nữ nữ đi lại ngoài cửa xe, miệng không ngừng hát đi hát lại một câu:“Bà xã, bà xã anh yêu em, A Di Đà Phật bảo vệ em, cho em có một cơ thể khoẻmạnh và như ý...”
Mẹ kiếp! Nhiều lúc đều như thế, mấy bài hát thịnh hànhrẻ tiền đáng ghét này hoàn toàn không cần học, cửa hàng siêu thị nào cũng bật,bạn không muốn học, nhưng nghe một nghìn, mười nghìn lần là biết hát thôi.
Tôi có kinh nghiệm sâu sắc về điều này, khi cùng bạnbè đi hát karaoke, lúc chọn bài, chọn cho tôi bài hát thịnh hành nào đó, tronglòng tôi biết rõ mình không thể nào hát được, có nhớ lời đâu, nhưng khi giaiđiệu nổi lên, tôi liền hát theo hết sức tự nhiên, không vấp một chỗ nào.
Lâu lắm rồi, bài “Thuỷ thủ” như thế, sau đó là “Chuộtyêu gạo”, “Hai con bướm”...
Các anh em, các anh em đã từng tính chưa, có bao nhiêubài hát mọi người không cần học cùng biết hát? Hơn nữa còn thường xuyên xảy rahiện tượng này, mấy câu hát đó cứ xoay trong đầu bạn, bạn muốn ngừng cũng khôngđược.
Tôi ngồi trên xe hát mấy câu một bài hát mình khôngbiết tên, tác động cả anh tài xế đến khi xe đã dừng trước toà soạn, tôi xuốngxe trả tiền, anh tài xế đó vẫn đang hát mấy câu hát giống hệt tôi vừa rồi, sungsướng lái xe đi mất.
Ha ha, để tôi xem lúc nào anh mới ngừng hát.
Trong toà soạn mới toàn gương mặt mới, tôi tự nhiênbước vào khu văn phòng, mỗi ánh mắt phóng ra, đều trúng các nữ phóng viên biêntập trẻ trung rạng rỡ. Nhiều gái xinh thật đấy, nếu sau này tôi làm việc ở đâythì chẳng phải là tha hồ tung tăng giữa biển hoa sao!
Chủ nhiệm hẹn gặp tôi họ Đồ một cái họ nghe rất hungdữ độc ác. Nhưng tôi đã gặp ông ấy, cũng đã qua lại một, hai năm nay rồi, đó làmột người rất hiền từ, béo béo trắng trắng. Quan hệ với tôi rất tốt, có chút gìđó như bạn vong niên, tôi có thể đến toà soạn này là nhờ ông ấy giới thiệu.
Được chủ nhiệm Đồ dẫn theo rẽ ngang rẽ dọc một hồi mớivào phòng họp, một em gái trẻ trung bê trà nước vào, chủ nhiệm Đồ đưa cho tôimột điếu thuốc.
“Lại Bảo này, tôi nói cậu nghe, sau này chúng ta làđồng nghiệp, lại là cấp trên cấp dưới, tôi sẽ không khách sáo với cậu thế nàynữa đâu!” Chủ nhiệm Đồ cười, làm không khí thoải mái hẳn.
Tôi gật đầu: “Em nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh cấptrên, cần cù chịu khó nỗ lực làm việc, phấn đấu hết mình vì công việc.”
“Ha ha, thằng nhóc này!” Chủ nhiệm Đồ cười rung cả mỡ,nhưng đang cười, bỗng nhiên ông hơi kìm lại, “Tiểu Bảo, có chuyện này tôi phảinói trước với cậu.”
Tôi xua tay: “Chủ nhiệm Đồ, đừng gọi em là Tiểu Bảo,em không quen, chủ nhiệm cứ gọi em là Vi hầu gia đi.” (Vi Tiểu Bảo)
“Ha ha ha ha, hài hước! Tôi rất thích sự hài hước!Người hài hước tính cách tốt! Phóng khoáng! Gặp chuyện không vui cũng nghĩthoáng được, tự biết cách làm giảm áp lực!” Chủ nhiệm Đồ vừa cười lớn, vừa vỗvào chân tôi.
Lần này rất đau, nhưng tim tôi càng đau đớn, vì tôibiết có chuyện rồi.
“Chủ nhiệm Đồ, có chuyện gì chủ nhiệm cứ nói thẳng điạ.” Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh chiến.
“Chủ nhiệm Đồ cười rất khó coi: “Ha ha, rất thẳngthắn! Tôi rất thích những người thẳng thắn, người thẳng thắn tính cách tốt...”
“Được rồi, được rồi.” Tôi vội vàng xua tay, “Chủ nhiệmcứ nói đi, chắc không nghiêm trọng đến mức huỷ bỏ việc tôi chuyển tới quý báochứ?”
“Ha ha ha! Thông minh! Tôi rất thích những người thôngminh, người thông minh tính cách tốt...”
“Lão Đồ, ông đừng tưởng tôi tay không mà không giếtchết ông được nhé!”
Chủ nhiệm Đồ sững ra rồi lại cười: “Trông cậu bị doạkìa, là thế này, đáng lẽ tôi đã bàn bạc với tổng biên tập rồi, cậu có cái nềnngày trước, cứ về bộ phận giải trí, hơn nữa lần đánh giá này của chúng tôi cậucũng có thể tham gia, trực tiếp làm sếp. Nhưng...”
Tôi không nói gì, chờ chủ nhiệm Đồ nói tiếp.
“Nhưng, lần này có chút thay đổi, Bảo, tôi đã cố hếtsức rồi, nhưng vị trí trưởng bộ phận giải trí, tổng biên tập đã đích thân chỉđịnh rồi, tôi đành phải để cậu chịu thiệt thòi một chút.” Chủ nhiệm Đồ nói, sắcmặt có chút hổ thẹn.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Có thế thôi à? Shit! Thếmà không nói sớm, em còn tưởng đi tong rồi chứ!”
Chủ nhiệm Đồ thấy tôi không giận liền rất vui: “Ha ha,thằng nhóc này tâm thế cũng khá đấy! Cậu không bận tâm là được, đằng nào cậucũng có gốc rễ rồi, lại có năng lực, trong thời gian ngắn là có thể nổi lên, đèbẹp mấy đám phế liệu ở bộ phận giải trí đó đi!”
Nói thực, trong lòng tôi cũng thấy hơi khó chịu, cáichức trưởng bộ phận này ngoài địa vị, danh tiếng khác nhau, còn liên quan trựctiếp đến lương lậu nữa, nhưng với tôi thì cũng chẳng sao, có việc thì cứ làmtrước đã. Viết nhiều bài một tí, thu nhập hàng tháng cũng sẽ tăng lên.
“Thế nhé, có chuyện gì thì tìm tôi, tôi mà giúp đượcsẽ cố gắng hết sức.” Chủ nhiệm Đồ đứng dậy, “Vậy cậu bắt đầu làm việc luôn hômnay hay là quay về sắp xếp rồi mai bắt đầu?”
“Hôm nay em làm quen với môi trường mới đã” Tôi cũngđứng dậy. “Ít nhất cũng nên làm quen với mọi người trước, cũng phải làm quenvới hoàn cảnh địa lí, sau này phải đánh trận ở đây mà!”
Chủ nhiệm Đồ bật cười, ông biết tôi có ý gì, toà soạncũng giống như mọi doanh nghiệp hay đơn vị khác, dều là nơi có một đống người,chỉ cần có một đống người là sẽ không tránh khỏi những thứ như miệng nam môbụng bồ dao găm, giả dối đóng kịch, trong ngoài bất nhất, đối đầu kịch liệt,khẩu Phật tâm xà...
“Tiểu Uyển! Nghê Tiểu Uyển!” Lão Đồ bước mấy bước racạnh cửa phòng họp, thò đầu ra ngoài gọi.
Không lâu sau, một cô gái mặc đồ xanh lam nhẹ nhàngthanh thoát xuất hiện trước cửa phòng họp.
Đúng là: đôi má hồng như cánh đào trước sân, đôi mắtmơ màng như mưa phùn trong núi thẳm, vẻ đẹp chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhườngnguyệt thẹn, mày như lá liễu đầu xuân, e ấp vẻ u sầu gió mưa, gương mặt như hoađào tháng ba, tàng ẩn phong tình nguyệt ý, eo thon ngực nở, chân dài thonthả...
“Bảo! Bảo!” Chủ nhiệm Đồ đứng cạnh gọi tôi,
Tôi hoàn hồn lại, bước lên trước vài bước, gật đầuchào cô gái đó.
“Đây là Lại Bảo, phóng viên bộ giải trí mới đến, đâylà nhân tài chúng ta câu về được đấy, ha ha.” Chủ nhiệm Đồ nhìn cô ấy chỉ vàotôi, “Đây là Tiểu Nghê, Nghê Tiểu Uyển.” Chủ nhiệm Đồ nhìn tôi chỉ cô ấy, “Hômnay cứ để cô ấy đưa cậu đi làm quen với môi trường ở đây trước đi.”
“Vâng,” Tôi gật đầu, nhìn Nghê Tiểu Uyển, “Vậy làmphiền cô rồi.”
“Không có gì.” Nghê Tiểu Uyển lịch sự mỉm cười, làmmột động tác mời rồi quay người bước ra.
Chủ nhiệm Đồ cũng sắp đi, tôi chợt nhớ ra một việc,liền vội kéo ông ấy lại, “Chủ nhiệm Đồ, có một việc quên chưa nói với chủnhiệm, em có một người bạn thân, làm cùng ngành, là phóng viên, năng lực thìkhỏi nói, cậu ta cũng muốn đến chỗ chúng ta, chủ nhiệm thấy...”
Chủ nhiệm Đồ do dự một chút rồi nói: “Vậy thì được,cậu đã giới thiệu thì chắc cũng không tệ, cậu đưa CV của cậu ta cho tôi, tôi đinói với tổng biên tập.”
Trong lòng sung sướng lượn mấy vòng trong toà soạn vớiNghê Tiểu Uyển, cảm thấy vừa làm được một việc tốt, việc vủa lão Đường thế làtạm ổn, thế cũng coi như là tu hành thiện tích đức, có một câu nói thế nào nhỉ?Tướng quân không yêu binh sĩ không phải là tướng quân tốt, người bố khôngthương con trai không phải người bố tốt...
Nghê Tiểu Uyển đi trước mặt tôi, giới thiệu từng bộphận cho tôi, giọng nói bình tĩnh dịu dàng, hơn nữa rất ngọt ngào, nghe rất dễchịu. Tôi đi đằng sau cô ấy, nghe giọng giới thiệu êm tai của cô ấy, ánh mắttoàn liếc về phía lưng và eo cô ấy. Tôi rất muốn giả bộ làm người nghiêm chỉnh,nhưng không thể phủ nhận rằng, eo của Nghe Tiểu Uyển rất là hấp dẫn, mái tócdày xoã xuống bờ vai nhỏ nhắn, hai cánh tay bê tài liệu vươn về phía trước,càng làm nổi rõ sự mảnh mai, yểu điệu của bờ eo.
“Anh Lại, đây là bộ phận tin tức xã hội.”
“Vâng.”
Nghê Tiểu Uyển mặc một chiếc áo sơ mi ôm tay lửng màuxanh lam nhạt, rất mỏng, mỏng đến nỗi tôi đi đằng sau mà có thể thấp thoángnhìn thấy móc áo chíp bên trong.
“Anh Lại, đây là phòng tổng biên tập.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Tôi cố gắng trợn mắt lên nhìn cái móc áo trong lẫn áosơ mi của Nghê Tiểu Uyển, nhưng công lực không đủ, không thể mở móc ra được,thế là sức chú ý của tôi chuyển xuống dưới, thưởng thức bờ eo của cô ấy.
“Anh Lại, đây là bộ phận tin tức kinh tế.”
“À vâng tôi hiểu, cảm ơn nhiều.”
Tôi đáp qua loa, tâm tư hoàn toàn bay lên chín tầngmây, eo của Nghe Tiểu Uyển thực sự rất đẹp, tôi tự đo bằng mắt, bao nhiêu nhỉ?Bây giờ là thời đại dinh dưỡng thừa mứa, eo của con gái... được thế này đúng làhiếm có.
“Anh Lại, đây là bộ phận tài chính, chúng ta lĩnhlương ở đây.”
“Ha ha, vậy sao?”
So với chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt và bờ eonhỏnhắn yêu kiều thì bên dưới còn hoàn mĩ hơn, Nghê Tiểu Uyển là một cô gái rấtbiết cách ăn mặc phối đồ, cô ấy mặc một chiếc quần ống đứng cạp trễ màu trắngôm vào một bờ hông cũng cực kì đầy đặn, rất giàu tính đàn hồi.
“Anh Lại, đây là ban văn nghệ.”
“À ở đây hả.”
Trong đầu tôi toàn những hình ảnh tuyệt đẹp, một bờhông thật là hoàn mĩ và hấp dẫn, hơn nữa theo từng cử động của Nghê Tiểu Uyển,bờ hông mềm mại khẽ đánh sang hai bên, biên độ không lớn lắm nhưng rất chất,làm người ta liên tưởng mơ màng!
“Anh Lại, anh nhìn xem, anh cảm thấy bộ phận văn nghệthế nào?”
“Tốt, rất tốt, rất cong.”
“Cái gì?”
Câu hỏi đầy nghi ngờ của cô âý làm tôi choàng tỉnh:“Hả? À! Không phải! Ý tôi là tôi quá thích chỗ này!” Tôi cười, toát mồ hôi hột,tim đập chân run, tôi sắp bị Parkinson[1] đến nơirồi.
[1]Là một bệnh rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương, làm suy yếu khảnăng vận động, lời nói và các chức năng khác
Nghê Tiểu Uyển hình như nhận ra điều gì, liếc nhanhmột cái ra đằng sau mình rồi lại nhìn tôi, hơi đỏ mặt, ánh mắt thoáng vẻ giậndữ.
Thôi xong rồi, còn phóng viên tài năng gì nữa! Chắc ấntượng đầu tiên mà tôi để lại cho Nghê Tiểu Uyển là một tên dê cụ trên xe điệnquá...
Chúng tôi vào ban văn nghệ, khi Nghê Tiểu Uyển giớithiệu, mấy biên tập viên đều dứng dậy bắt tay với tôi, sau một hồi giới thiệulàm quen đơn giản, chúng tôi ra khỏi ban văn nghệ, tôi bảo Nghê Tiểu Uyển nóivới chủ nhiệm Đồ, ngày mai tôi đi làm, hôm nay về nhà chuẩn bị.
Thái độ của Nghê Tiểu Uyển có hơi lạnh lùng, điều đócũng không có gì lạ, ai bảo tôi không cẩn thận như thế. Nhưng tôi cũng khôngmuốn tiếng xấu của mình bị Nghê Tiểu Uyển lan truyền khắp toà soạn, thế là tôicẩn trọng hỏi xin số điện thoại của cô ấy, mượn cớ là có vấn đề cần thỉnh giáo.Tuy rất không bằng lòng nhưng Nghê Tiểu Uyển vẫn cho tôi số điện thoại của côấy, chắc cô ấy cũng biết, tôi đã hỏi trực tiếp thì cô ấy không thể từ chốiđược, dù gì sau này cũng cùng làm việc một nơi, phải gặp nhau hàng ngày, hơnnữa muốn biết số điện thoại cô ấy quá đơn giản với tôi.
Một cô gái cũng thông minh đấy.
Ra khỏi toà soạn, tôi lập tức gửi tin nhắn cho NghêTiểu Uyển, đại khái giải thích lúc nãy tôi bất lịch sự vì đã lơ đãng, lơ đãngvì con chó yêu của tôi bị ốm nặng, mấy hôm nay tôi luôn chăm sóc nó, nên bảnthân tôi cũng không được khoẻ, không ngừng sốt nhẹ, cả người cứ mơ mơ màngmàng, xin cô ấy tha lỗi.
Tôi nghĩ, mình sốt nhẹ có thể giải thích việc tại saolại nói năng linh tinh, hơn nữa thêu dệt ra một chú chó yêu làm nguyên nhân dẫnđến mọi việc sẽ càng thể hiện được tôi là một người có trái tim đầy yêu thương,người đàn ông có trái tim đầy tình yêu ít nhiều cũng khiến con gái có cảm tình.
Đợi một lúc mà không thấy hồi âm, lòng tôi cũng nguộilạnh, chắc là đắc tội nặng với cô nàng Nghê Tiểu Uyển này rồi. Đúng lúc tôiđang định lên xe về nhà thì di động đổ chuông không ngờ là Nghê Tiểu Uyển gọitới!
“Alô, Lại Bảo phải không?”
Lúc nãy còn luôn mồm anh Lại, anh Lại, có thể thấytrong giọng nói của Nghê Tiểu Uyển vẫn có chút không vui, gọi thẳng tên tôi,nhưng giọng nói lại hơi gấp gáp.
“Là tôi, cô Nghê ạ?” Tôi cố giữ giọng điệu khách sáo,có chút nghi hoặc, cô ấy gọi điện chắc không phải để mắng tôi chứ?
“Lại Bảo, tôi hỏi anh, chó nhà anh mắc bệnh Carre ởchó hả? ” Nghê Tiểu Uyển đúng là rất lo lắng.
Không có thời gian suy nghĩ, tôi đành trả lờiluôn: “Ừ sao cô biết.”
“Dạo này bệnh Carre trên chó rất hoành hành! Đôn Đôncủa tôi đợt trước... ” Nghê Tiểu Uyển nói đến đó, giọng nói trở nên đau khổ,rồi đột nhiên gấp gáp, “Lại Bảo, chó của anh bệnh mấy hôm rồi?”
Thực ra tí thì tôi phì cười, Đôn Đôn nhà cô ấy á? Haha, quen tai ghê, nhưng vẫn rất thâm trầm: “Chưa lâu lắm, mới có ba ngày thôi,nhưng có vẻ rất nghiêm trọng.” Nói thực, bệnh Carre trên chó là bệnh gì tôihoàn toàn không biết, nhưng đến nước này chỉ có thể nói tiếp thôi, con ngườikhông phải đều vậy sao, có lúc nói dối một điều gì đó thì sẽ phải dùng một trămlời nói dối để che giấu.
“Ba ngày à, vậy vẫn chưa nghiêm trọng!” Nghê Tiểu Uyểnlo lắng nói, “Tôi biết chữa thế nào, anh đừng dưa đi bác sĩ thú ý bừa bãi, cóbác sĩ thú ý trị bừa đấy! Anh nghe nhé, uống nhân tố chuyển dịch, một ngày haiviên, tiêm kháng sinh Azithromycin, tiêm bột hiệu quả tốt hơn tiêm nước, thêmRibavirin, tiêm thêm mũi hạ sốt, có thể hoà vào nhau, khi bệnh nặng một ngày cóthể tiêm hai lần, thôi thôi! Tôi sợ anh không nhớ hết, để tôi nhắn tin choanh!”
...Tôi nghe mà ù ù cạc cạc, vẫn chưa hiểu ra chuyện gìthì Nghê Tiểu Uyển đã cúp máy rồi.
Tin nhắn đến rất nhanh, kín đặc một đống chữ, có rấtnhiều thuật ngữ chuyên môn, đoạn cuối còn an ủi tôi mấy câu, nhắc tôi bị sốtnhớ uống thuốc, uống nhiều nước rồi nghỉ ngơi...
Ha ha, vốn chỉ dùng chó làm cái cớ, bây giờ tôi laovào nòng súng rồi! Vì chơi với Thịt Chó nên tôi ít nhiều cũng hiểu tình cảm củanhững người nuôi đối với chó, nhìn xem, cô nàng Nghê TiểuUyển này coi chó của tôi như chó của mình rồi...quan tâm lo lắng như thế, đúnglà một cô gái tốt bụng. Có lẽ, bây giờ Nghê Tiểu Uyển không giận tôi nữa rồi,chắc chắn cô ấy sẽ coi những lời nhăng cuội của tôi là do chó yêu của tôi bị ốmnặng, dù thế nào, cô ấy không giận là tôi đạt được mục đích rồi.
Tôi trả lời: “Cảm ơn cô Tiểu Uyển, tôi tin là côhiểu tôi, chó cũng như con cái của chúng ta vậy, còn về Đôn Đôn, cô cũng đừngbuồn nữa, hãy coi Đường Đường của tôi như Đôn Đôn của cô đi.”
Tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi đến: “Chónhà anh tên là Đường Đường à? Chăm sóc tốt nó nhé, có cơ hội tôi sẽ đến thămnó.”
...Tôi ngớ người. Lấy đâu ra Đường Đường bây giờ? Lấylão Đường ra mạo nhận à? Bảo với Tiểu Uyển là tôi nuôi một con chó hình ngườisao?
Khi tôi về đến nhà, nhà chẳng có ai, tôi đi tắm rồinằm trên chiếc giường trong phòng ngủ rồi gọi điện cho Thịt Chó. Bảo đợt này cólẽ tôi sẽ phải mượn một con chó đến nhà, Thịt Chó hào phóng, hỏi tôi muốn loạigì, mấy con, tôi tự đến chọn thoải mái. Thế là cất được viên đá tảng trong lòngxuống rồi.
Mấy đêm liền ngủ không ngon, tôi nằm trên giường bấtgiác ngủ mất từ lúc nào không hay khi ở mắt đã là năm giờ chiều rồi, tôi bịchuông điện thoại đánh thức.
Tôi mơ màng nhấn nút nghe, bên đó bắt đầu thao thaobất tuyệt: “Này Bảo! Không phải lão Đường nói tối nay đi ăn sao? Lại cònđòi thanh đạm nữa. Sao ông lại ngủ? Tối qua mệt quá à? Ông cũng thật là, cònsống chung nữa, muốn uống sữa việc gì phải nuôi bò chứ? À tôi bảo ông cáinày...”
Tôi ngủ đến mụ mị đầu óc, gào vào điện thoại: “Aiđấy?”
“Shit! Tôi là bố Phó của ông đây!” Hoá ra là lão Phó.
Hẹn xong thời gian địa điểm, lão Phó liền cúp máy,hình như cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi mấy lần, hỏi thì bảo: “Gặpmặt rồi nói tiếp”
Trước khi ra khỏi cửa tôi nghĩ một chút, nhắn tin choChu Tiểu Văn: “Tối nay cũng đi ăn không?”
Tuy sự phát triển có phần kì lạ, nhưng dù thế nào bâygiờ Tiểu Văn cũng coi như là bạn gái của tôi rồi, không chơi trò vờn qua vờnlại như Mạt Mạt, Chu Tiểu Văn đã nói thẳng ra, một người đàn ông như tôi còngiả vờ làm gì.
Tin nhắn trả lưòi đến rất nhanh: “Với ai?”
Tôi đáp: “Vẫn là người tối qua.”
Cô ấy trả lời: “Không đi, tối còn phải đi diễn.”
Sao bỗng dưng lại lạnh nhạt vậy? Tôi đang tự hỏi thìtin nhắn lại đến: “Em làm cho anh một chiếc dây chuyền, anh sẽ thích đấy.”
Trong đầu tôi hiện ra bốn chữ: Rất không bình thường!
Tôi bước vào phòng riêng dưới sự hướng dẫn của nhânviên phục vụ, điều khiến tôi ngạc nhiên là: Trong phòng chỉ có Thịt Chó và lãoPhó.
“Hai người nhanh nhỉ!” Tôi mỉm cười đi vào, ngồi xuốngvà rút thuốc ra phát.
Có chút kì lạ, nụ cười của Thịt Chó và lão Phó đều rấtgượng gạo, cũng rất im lặng, thế là thế nào?
“Lão Đường đâu?” Tôi hỏi lão Phó.
“Sắp đến rồi, nghe nói đang ở trên đường, đến nhanhthôi.” Lão Phó vừa nói vừa thở ra một hơi thuốc, đôi mắt khẽ nhíu giữa làn khóithuốc.
Trợn mắt nhìn lão Phó đang ra vẻ thâm trầm, tôi quaysang nhìn Thịt Chó:
“Ấy, hôm nay ông được tự do à? Tiểu Phấn đâu?”
“Chết rồi!”
Thịt Chó gầm lên, làm tôi giật cả mình.
Hôm nay sao vậy?
Tôi cũng thấy bực, vừa ngồi im lặng hít thuốc, vừa gõchiếc bật lửa vào bao thuốc chơi.
Lão Phó và Thịt Chó ngồi hai bên, cũng không nói nănggì, ba chúng tôi đều im lặng, quen nhau bao nhiêu năm nay, trừ lần tụ tập hồiĐại Khí ra nước ngoài, chúng tôi chưa bao giờ như thế này.
Còn về Đại Khí là ai, câu chuyện tiếp theo cậu ta sẽxuất hiện với tư cách nam phụ xuất sắc nhất.
Hơi không quen, hơi buồn bã, tôi rút điện thoại ra gọicho lão Đường.
Giọng lão Đường bên đó cũng rất vội, không ngừng giảithích là bị kẹt xe, đang ở trên đường, đang ở trên đường!
“Mẹ nhà ông là thành viên đội tuyển bóng đá Trung Quốchả? Suốt ngày đang ở trên đường!” Tôi phát cáu, gào lên rồi cúp máy.
Câu nói đó làm cho Thịt Chó và lão Phó đều mỉm cười,không khí cũng dễ chịu hơn.
Tôi không quen không khí này, liền mỉm cười đập bàn:“Nhân lúc lão Đường chưa đến, tôi kể cho hai ông chuyện này rất thú vị, hai ôngphân tích hộ tôi.”
“Nhớ cô nàng Chu Tiểu Văn tối qua không? Là cô gáiThanh Thu đưa đến làm quen ấy.” Tôi cười đắc ý, “Cô ấy gọi điện cho tôi, thậtkhông ngờ, lại còn hẹn tôi...”
“Cũng gọi cho tôi rồi.” Thịt Chó ngắt lời tôi.
“Gọi cho cả tôi nữa.” Lão Phó nói tiếp.
...Trái tim tôi bước vào kỉ băng hà.
Vì Tiểu Văn, tôi và Thịt Chó, lão Phó cuối cùng cũngbắt đầu mở máy.
Lão Phó và Thịt Chó đều nhận được điện thoại của TiểuVăn, sự thực này làm tôi muốn giết người.
Thịt Chó và Tiểu Phấn cãi nhau cũng vì cô ấy, chính làsáng ngày hôm nay, Tiểu Văn gọi điện cho Thịt Chó, đôi cẩu nam nữ này vẫn chưadậy, Tiểu Phấn mơ màng nghe điện thoại, Tiểu Văn nói muốn tìm Thịt Chó, TiểuPhấn vừa nghe thấy giọng con gái đã nghi ngờ, liền áp điện thoại vào tai ThịtChó, còn mình cũng xáp vào nghe cùng.
“Anh là anh Nhục ạ?” Chu Tiểu Văn nói trong điệnthoại.
“Ừ, ai đấy?” Thịt Chó hỏi.
“Em là Chu Tiểu Văn, tối qua ấy ạ, anh nhớ không?”
Thịt Chó giật bắn cả người, sao có thể là cô ChuTiểu Văn tối qua được, sao cô ta lại có số điện thoại của tôi? Hơn nữa TiểuPhấn còn ngồi nghe ngay bên cạnh, ánh mắt đã bắt đầu bắn ra mấy viên đạn.
“Chu Tiểu Văn á? Có chuyện gì vậy?”
“Anh Nhục, người nghe máy là bà xã hay bạn gái củaanh?” Chu Tiểu Văn hỏi như vậy.
Thịt Chó quả này hoảng thật, vội nghiêm túc trả lời:“Bà xã!”
“Ờ, thế thì không có gì, làm phiền anh Nhục rồi, xinlỗi chị dâu hộ em nhé, bye bye.”
Thế là Chu Tiểu Văn cúp máy...
Thịt Chó áp tai vào điện thoại, ngẩn ra mất mấy giây,sau đó hoảng hồn quay đầu lại, lúc đó Tiểu Phấn đã bùng nổ, sống lưng lạnhtoát, hai mắt phát ra những tia sáng lạnh lẽo, nghiến răng lợi phát ra nhữngtiếng kêu ư ử.
...Sau đó là một màn đại chiến thế giới cỡ nhỏ, TiểuPhấn cho rằng Thịt Chó tối qua đã đi ăn vụng, Thịt Chó thề là không có, khôngtin có thể gọi điện cho tôi, lão Phó, Tiểu Phấn cười nhạt, bảo bọn tôi là chuộtcùng một ổ, Thịt Chó không tài nào giải thích được, gọi điện cho Tiểu Văn, thìngười ta chuyển ra quầy thư kí, thế là Thịt Chó xong đời, có nhảy vào axitsulphuric thì cũng không rửa sạch được tội danh.
Tuy một cuộc gọi của Chu Tiểu Văn không đủ làm bằngchứng nhưng cũng có rất nhiều nghi vấn, bây giờ Tiểu Phấn giận quá đã bỏ nhà rađi, Thịt Chó vẫn đang ở trong trạng thái vừa đau lòng, vừa giận dữ.
Đàn ông và đàn bà khác nhau ở chỗ: Nếu người phụ nữcủa mình đi cặp bồ, ý nghĩ đầu tiên của đàn ôngsẽ là cầm đao đi chém chết thằng gian phu; nếu người đàn ông của mình mà ngoạitình, ý nghĩ đầu tiên của phụ nữ là cầm đao thiến thằng đàn ông của mình trước.Có thể tưởng tượng với tính cách của mình, Tiểu Phấn đã xử Thịt Chó một trậntơi bời thế nào rồi mới giận dữ đau khổ bỏ đi.
Lão Phó thì đơn giản hơn nhiều, Chu Tiểu Văn đột ngộtgọi điện, sau vài câu đơn giản, hỏi lão Phó có đồng ý ra gặp không, lúc đó lãoPhó đang ngồi trước máy tính xem báo giá sản phẩm, tuy không phải là không muốnđi, nhưng không làm việc một lúc được, đành nói hẹn hôm khác nhé rồi cúp máy.
Tra bảng giá xong, lão Phó nhớ ra chuyện này. Thế làsóng lòng trào dâng, cậu ta gọi điện cho Chu Tiểu Văn, nhưng lại bị chuyển tớiquầy thư kí.
Tôi bực quá, xem ra chỉ có tôi là ngu nhất, nhận điệnthoại của Chu Tiểu Văn, lại còn đến chỗ hẹn, lại còn có gian tình trên danhnghĩa nữa!
Cô nàng Chu Tiểu Văn này rốt cục muốn làm gì?
“Dù sao thì ông cũng cẩn thận một chút, cô nàng nàyhình như không đơn giản đâu.” Lão Phó nhắc nhở tôi.
“Mẹ nó tôi nhất định phải tìm được cô ta! Trong vòngtối này! Tôi không tìm cô ta không được!” Thịt Chó càng nói càng kích động, cậuta đứng dậy đập bàn, “Mẹ nó! Tôi không tin! Tôi lại để cho con nhỏ đó chơi mộtvố thế này đâu!”
Lão Phó có lẽ là người chịu ảnh hưởng nhẹ nhất, cậu tangồi khuyên Thịt Chó, tôi thì hoàn toàn đờ đẫn, đúng là bị Chu Tiểu Văn làm chochẳng hiểu mô tê gì cả, hoá ra cô ta không chỉ tấn công tôi, mà là tấn công cảổ bọn ôi! Lẽ nào...cô ta là bạn của một cô gái nào đó đã từng bị ai đó trongchúng tô làm tổn thương? Bây giờ đến báo thù? Không đến mức đó chứ, nếu vậy côta cũng đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình rồi, một mình cô ta mà đòi làm cảbốn chúng tôi điên đảo á? Chỉ có thể làm lão Đường điên đảo thôi!
Thế là tôi cũng gọi vào máy của Tiểu Văn, quả nhiên,lại chuyển đến quầy thư kí quấy rối.
Đáng nghi quá, đáng ngờ ghê.
Một lúc sau, lão Đường cuối cùng cũng đến nơi, vừa vàocửa liền xin lỗi rối rít, sau đó hớn hở ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ vàogọi món.
Thịt Chó mấy lần định đứng dậy đều bị lão Phó kéo lại,lão Đường không hiểu nguyên cớ, lại còn ngốc nghếch cười nhìn Thịt Chó vừa nhìnthực đơn vừa cười dâm dê, ra vẻ thần bí nghiêng đầu về phía chúng tôi nói:“Này, tối qua tôi uống nhiều, nhưng mà mơ thấy..., các ông đoán tôi mơ thấy ai?Chính là Chu Tiểu Văn đó đó! Khoả thân chính diện nhé! Ôi chao, thật là hấp dẫnchết người...”
Chết thật đây này!
Nếu không có tôi và lão Phó chặn lại, chắc nắm đấm củaThịt Chó đã cho hàng tiền đạo của lão Đường chuyển công ty rồi.
Lão Đường sợ hãi sát khí ngùn ngụt của ThịtChó, dựa vào tường trợn mắt hỏi: “Thế này là thế nào? Tôi...” Đang nói thì nhưchợt nghĩ ra điều gì, ra vẻ đã hiểu ra vấn đề, bước lên đập bàn cái chat,“Shit! Tôi biết rồi! Thịt Chó, ông cũng hẹp hòi vừa thôi! Tôi nói chuyện đó vớiTiểu Phấn hoàn toàn chỉ là đùa thôi!”
...Tôi, lão Phó và Thịt Chó, ba cặp mắt đồng loạt nhìnvề phía lão Đường, hơn nữa tôi và lão Phó còn nhanh chóng hoá đá. Không ngờ lạicó thu hoạch bất ngờ.
Tên này đã muốn tìm đến cái chết đúng là không thểngăn được.
Lão Đường thấy ánh mắt ba chúng tôi có vấn đề liền lậptức cười lấy lòng: “Không, anh Nhục, anh đúng là chuyện bé xé ra to mà! Emkhông biết Tiểu Phấn nói thế nào, nhưng em chỉ đùa với cô ấy thôi! Em là cặn bãsao? Em có thể xuống tay với đàn bà của anh em sao? Thế thì em tự giết mình chorồi...”
Thịt Chó bước lên trước một bước.
Lão Đường hoảng quá: “Không! Ý em là, anh tưởng em bịđiên sao? Em có thế nào cũng không tìm người như Tiểu Phấn, em có hứng với TiểuPhấn ư? Đừng nói là em, ngay cả anh...”
Đôi mắt của Thịt Chó đã bắt đầu phụt ra những tia sóngxung kích, lực chiến đấu đang nhanh chóng tăng cao.
“Không phải, không phải! Anh Nhục! Em không có ý đó!Tiểu Phấn quả thực rất xinh đẹp! Tất nhiên em cũng muốn... không không! TiểuPhấn rất đẹp! Em không dám muốn, em cũng không có cơ hội... Không không! Có cơhội em cũng không đủ sức! Em.. mẹ nó không giải thích rõ ràng được!”
Lão Đường sắp khóc đến nơi, cậu ta giơ đầu ra; “Anhđánh chết em đi!”
Thịt Chó bước lên trước, nắm lấy cổ áo lão Đường, mắttrợn trừng như sắp lòi khỏi tròng: “Ông! Đừng có nhắc đến cái tên Chu Tiểu Văntrước mặt tôi nữa!”
Lão Đường gật mạnh, mặt đầy vẻ hối hận, rồi như chợtngộ ra điều gì, liền ngước mắt lên: “Hả?”
“Cậu ấy bảo Chu Tiểu Văn.” Lão Phó đứng sau lưng ThịtChó nói hộ.
Lão Đường ngớ người, nhìn chằm chằm ba bọn tôi, cuốicũng cũng phun ra được một câu: “Tóm lại là sao?”
“Đợi ông đến thôi đó.” Thịt Chó đột nhiên đứng dậy,“Đi, bây giờ chúng ta đi tìm Chu Tiểu Văn!”
Lão Phó lại kéo cậu ta ngồi xuống lần nữa: “Ông bìnhtĩnh chút đi, bây giờ máy giờ rồi? Ông có muốn tìm cô ta thì cũng phải đợi thêmchút nữa! Ít nhất lúc đó mấy quán bar mới mở của, lúc đó ông hứng đi tìm, bâygiờ ông đi đâu tìm?”
Tuy Thịt Chó vẫn đang rấtphẫn nộ, nhưng cũng biết lão Phó nói có lí. Có câu nói: Manh động là ma quỷ...
Thế là chúng tôi bàn bạc với nhau, gọi nhân viên phụcvụ sợ quá đã chạy mất, gọi đồ ăn và rượu lên!
Tôi, Thịt Chó và lão Phó đều âm ỉ giận dữ, chắc chắnphải uống một tí, còn lão Đường cũng cần uống một tí cho đỡ sợ, nên bữa ăn mangtiếng là thanh đạm đã hoàn toàn biến thành bong bóng.
Trong lúc ăn, bọn tôi còn tập trung suy nghĩ, phântích cao độ động cơ và lí do Chu Tiểu Văn làm như vậy, chỉ có điều sau khi giởlại một lượt tình sử của từng thằng cũng không phát hiện ra điểm gì đáng nghi,nên về cơ bản đã loại trừ khả năng giết người vì tình hay giết người báo thù.
Thế là, chúng tôi hoàn toàn bị Chu Tiểu Văn làm chónghết cả mặt, biện pháp duy nhất là tìm được đương sự, vừa dùng lí lẽ, tình cảm,vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, dúng hình ép cung để cô ta nói ra chân tướng sự thật.
Conngười phải học cách tự mình tìm kiếm cho mình một chút hạnh phúc nhỏ nhoi.
Vínhư đi trên đường nhìn ngắm vài cô gái không thuộc về mình,
Đingân hàng nhìn ngắm tiền bạc không thuộc về mình,
Sauđó tìm một kẻ ăn mày trên đường phố, nhìn họ mà tự nói với mình:
Khôngvấn đề gì, những thứ vừa rồi không thuộc về họ…
Ngày 21 tháng 7. Mưalớn