Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 7




Chúng tôi quẳng lão Đường về nhà trước, sau đó lão Phóvà Thịt Chó đưa tôi về, trên xe chúng tôi nói về lão Đường và cô nàng Tiểu Vănhôm nay, cả ba đều nhất trí: Không có cửa!

Tôi xuống xe ở cổng khu nhà, sau đó lấy chiếc điệnthoại gọi cho Mạt Mạt. Lòng còn đang nghĩ tối nay chắc sẽ có gì khác chứ? Chắcít nhiều gì cũng có thể có chút tiến triển chứ.

Sau khi chuông reo một tiếng, bên đó một giọng nữ lạhoắc vang lên: “Alô?”

Có thể thấy bên đó rất ồn.

“A lô, cô là ai?” Tôi hỏi.

“Anh là ai?” Để át tiếng ồn, giọng nữ bên đó khá to.

Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy bên cạnh điện thoạiđầu đó, một giọng nam gào lên: “Tiểu Văn, có người yêu cầu hát!”

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Vội vàng cúp máy luôn, tôi ngớ ra nhìn chiếc điệnthoại trong tay mình, sao lại gọi vào số cô ấy chứ? Tôi say thật sao?

Tôi cẩn thận kiểm tra số điện thoại hai lần rồi mớigọi đi lần nữa, chuông kêu rất lâu mới có người nghe máy, đó là giọng nói mơmàng, lãng đãng của Mạt Mạt, rõ ràng cô nàng này đã ngủ thật rồi.

“Là anh, anh về rồi, mở cửa cho anh.” Tôi cố gắng nhẹnhàng hết sức.

“Sao anh không tự mang chìa khóa!” Mạt Mạt bực bộimắng tôi rồi cúp máy.

Tôi trợn mắt, di động dán chặt vào tai, đứng chôn chântại chỗ, đột nhiên một luồng khí nóng dâng lên trong lồng ngực, tiếp đó mộtngụm máu tươi phun ra khỏi miệng tôi…

Con người thực sự có thể giận quá màchết, thật đấy.

Khi tôi sắp nhấn chuông đến lần thứ năm cửa mới mở.

Người mở cửa không phải là Mạt Mạt, là một cô gái mặcváy ngủ, hung dữ quát: “Đồ điên!”

“Cô…” Tôi ngớ người, vội vàng cúi đầu, “Xin lỗi!” dứtlời liền quay người bỏ đi, lòng thầm mắng chửi mình, chắc chắn là uống nhiềuquá rồi, đi nhầm tầng, lần này mất mặt quá!

Ớ? Không đúng, cô gái này… sao trông quen vậy? Tôiquay phắt lại, cẩn thận nhìn kĩ – bà ơi! Là Tiểu Hy!

Tiểu Hy hoàn toàn không buồn khách sáo với tôi, chẳngcó vẻ gì như người mới quen hai ngày, cô ấy nhíu mày lạnh lùng nói: “Anh giỏiquá! Muộn thế này mà vứt Mạt Mạt ở nhà một mình, thế mà anh cũng yên tâm được!”

Nói xong cô ấy điên tiết quay người đi vào.

Dựa vào cái gì chứ! Đây có còn là nhà tôi không!

Tôi cũng nén bực bước vào, lại không tiện nổi giận vớiTiểu Hy, trầm giọng hỏi: “Mạt Mạt đâu?”

Tiểu Hy trợn mắt nhìn tôi rồi hất cằm về phía phòngngủ. Tôi bước qua đó, cửa phòng lại còn đóng nữa! Tôi nhấc chân lên… rồi lại bỏxuống, đây là cửa nhà tôi.

Tôi đẩy cửa ra, đã chuẩn bị định gào lên, vừa thò đầuvào đã nhìn thấy Mạt Mạt nằm trên giường.

Mạt Mạt vẫn nằm, mái tóc xõa trên gối, chăn đắp đếnngực, lộ ra hai bờ vai tròn trịa trắng muốt,một cánh tay thò ra từ trong chăn, miệng khẽ cắn ngón tay mảnh mai, cô ấynghiêng đầu, nhìn tôi đầy quyến rũ, giọng nói nũng nịu đầy lười biếng: “Bảo,anh về rồi đấy à?”

… Đáng yêu quá, hấp dẫn quá,… chẳng còn thấy bực tínào nữa, tôi đúng là đồ phế thải!

“Mạt Mạt, sao Tiểu Hy lại ở đây?”

“Ở nhà một mình em thấy sợ, nên mới gọi điện cho TiểuHy bảo cô ấy đến với em.” Mạt Mạt bĩu môi, vẫn đang cắn ngón tay, ra vẻ đángyêu làm tôi nổi hết cả da gà. Một giọng nói không ngừng nhắc nhở tôi: Cứng rắnlên! Cứng rắn thêm chút nữa!

“Mạt Mạt, em ở chỗ anh, anh cũng không nói gì, là chỗbạn bè coi như anh giúp em, nhưng em không thể bạ ai cũng đưa vào nhà anh được!Em không có ý thức an toàn sao?” Tôi nghiêm khắc nhíu mày, trời ơi tôi đẹp traiquá đi mất!

“Em biết rồi!” Mạt Mạt hếch cằm, nhăn mũi với tôi.

… Mềm ra rồi, vừa mới cứng lên được một tí giờ lại mềmoặt ra rồi, ý tôi nói… trái tim của tôi.

Bỗng nhiên lưng tôi bị đập mạnh một cái.

Tôi vừa mới quay đầu lại đã thấy Tiểu Hy đứng saulưng, đang há miệng đợi tôi: “Này, họ Lại kia, anh nói rõ ràng cho tôi, cái gìmà không phải bạ ai cũng đưa về nhà anh hả? Tôi làm sao? Tôi đến nhà anh làkhông an toàn hả?”

Tiểu Hy nói một câu là đấm tôi một cú.

“Không không, Tiểu Hy, anh không có ý đó, anh chỉ nhắcnhở Mạt Mạt, em thì chắc chắn là không sao rồi, em là khách anh muốn mời cònkhông được ấy chứ.” Tôi gượng cười, thu hồi nội lực, cố nhịn không tung rahuyền âm thần chưởng đánh chết cô nàng đanh đá vô lý ầm ầm này đi.

“Này, họ Lại kia, anh cho Mạt Mạt ở nhà anh thì phảicó trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc cô ấy, hiểu chưa?”

Tôi điên lên sằng sặc, chỉ thẳng vào mũi mình hỏi:“Tôi cho cô ấy ở á?”

“Không có thời gian đâu mà phí lời với anh! Nửa đêmnửa hôm rồi, ngủ đi!” Tiểu Hy hung dữ hứ một tiếng, đẩy tôi ra, thò tay kéo cửaphòng ngủ, nói vọng vào trong, “Mạt Mạt, ngủ đi, có chuyện gì cậu cứ hét cứumạng nhé!”

“Ừ!” Mạt Mạt nằm trong phòng ngủ hớn hở đáp.

Tôi ngớ người nhìn Tiểu Hy kéo cửa phòng ngủ vào. Sauđó cô ấy vừa trợn mắt nhìn tôi vừa bỏ đi, tôi điên mất! Tôi trêu chọc ai hảtrời? Cơ hội giải thích cũng không có, lại… lại còn cứu mạng nữa chứ! Ai cứutôi với!

Tôi còn chưa điên hết thì chợt cảm thấy có điều khôngổn! Hướng Tiểu Hy đi… không phải là phòng làm việc sao?

“Này này! Tiểu Hy, em…” Tôi gọi cô ấy lại.

“Đi ngủ! Tôi ngủ phòng làm việc!” Tiểu Hy gắt gỏngđáp.

“Hả? Em không ngủ với Mạt Mạt sao?” Tôi thất khinh.

“Tôi không có thói quen ngủ chung giường với ngườikhác.”

Rõ ràng là kiếm cớ, nhưng tôi có thể nói gì đây? Độtnhiên tôi thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liên tưởng đến dáng vẻ nũng nịu củaMạt Mạt vừa nãy ở trên giường, lẽ nào tôi đang bị… ép lên Lương Sơn.

“Em ngủ ở đó, thế còn anh thì sao? Em bảo anh…” Tôichớp mắt liếc về phía cửa phòng ngủ.

“Nằm mơ!” Tiểu Hy bĩu môi cười, chỉ tay vào ghế sofa,“Giường là của phụ nữ, anh hiệp sĩ chút đi, cũng coi như là sự trừng phạt đốivới sự vô trách nhiệm của anh với Mạt Mạt tối nay!” Dứt lời, Tiểu Hy liền nhảyvào phòng làm việc, đóng cửa lại.

Tôi đờ đẫn đứng giữa phòng khách, nhìn trước nhìn saumột hồi, tôi rón rén bước đến trước cửa phòng ngủ, đưa tay đẩy cửa. Cửa bị khóabên trong – đúng là tôi tự sướng rồi.

Tôi quay đầu lại nhìn ghế sofa, tôi bỗng dưng muốnkhóc quá. Thế là tối nay tôi lại ngủ ghế sofa, mà nó, sofa sẽ không có bầu chứ?

Trong lòng lại bắt đầu thấy sợ, chắc Tiểu Hy sẽ khôngtiện thể vào ở nhà tôi luôn, không về nữa chứ? Tôi nằm trên ghế sofa, bức bốimãi không ngủ được, tiện tay vớ cuốn tiểu thuyết đó là Đêmnay, giường ơi hãy quên tôi đi.

Buổi sáng tỉnh dậy, trời đã sáng bạch, tôi không mởmắt, mũi hít hà ngửi thấy hương thơm. Trước kia cái nhà này ngoài mùi thuốc lámùi tất hôi, bây giờ có con gái ở, liền bắt đầu dậy lên mùi nước hoa và mùi mĩphẩm dưỡng da, thật là thoải mái dễ chịu.

Nhưng vừa mở mắt tôi đã giật nảy mình vì trước mắt tốiom, chẳng nhìn thấy gì cả! Tôi bị trúng độc cồn hay là hai người đàn bà độc ácđó hạ độc tôi rồi? Lẽ nào tôi bị mù rồi ư? Trời ơi…

Nỗi sợ hãi trong phút chốc dồn dập ập tới, tôi ngồi bậtdậy, đưa tay mò lên mặt mình… Shit! Hóa ra có một tờ giấy dán trên mặt tôi!

Tôi gỡ tờ giấy xuống, ánh nắng chói mắt khiến tôi phảinhắm tịt mắt lại, tôi quay người nhìn xung quanh nhưng lại không thấy hai bóngdáng mảnh mai đó đâu. Gọi mấy tiếng không thấy ai thưa, tôi duỗi người đứngdậy, chợt phát hiện tờ giấy vừa dán trên mặt mình có chữ.

Bảo:

Em có việc ra ngoài, tối có lẽ cũng khôngvề, chúng ta liên lạc bằng điện thoại nhé.

Mạt Mạt

Bên dưới dòng chữ này còn có một dòng chữ khác khôngcùng bút tích: Bảo, tướng ngủ của anh đã hoàn toàn tiêu diệt chút ấn tượng tốtđẹp cuối cùng tôi dành cho anh, anh đi chết đi!

Không kí tên nhưng tôi có nghĩ bằng lông chân cũngđoán ra được là ai.

Tôi thở dài cúi đầu đứng dậy, lượn một vòng quanh nhà,chuẩn bị thu dọn tàn cuộc hai cô nàng lười biếng đó để lại. Không ngờ trongphòng ngủ, phòng làm việc, chăn đều được gấp ngay ngắn chỉnh tề, nhà cũng đượclau dọn sạch sẽ ngăn nắp. Nói thực là tôi rất ngạc nhiên đấy.

Tôi hoàn toàn không phải loại người ngủ say như chết,hơn nữa tôi ngủ trong phòng khách, cửa phòng ở sau lưng tôi có mấy mét, thế màhai cô nàng này lại có thể trong lúc tôi ngủ say, thần không biết quỷ không haytỉnh dậy, gấp chăn, dọn dẹp nhà cửa, đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, lạicòn để lại lời nhắn, dán trên mặt tôi, ấy thế mà tôi hoàn toàn không hay biếtgì!

Lăng ba vi bộ[1] ư? Haylà Ngọc nữ tâm kinh[2] nhỉ?Chắc không phải hai nữ quỷ chứ?

[1][2] Hai môn công pháp trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung.

Vừa kinh ngạc tôi vừa đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắmrửa.

Trong gương là một khuôn mặt mệt mỏi vì say rượu.

Tôi nhìn gương mặt đó, hóa đá tại chỗ.

Trên trán có một chữ “Vương” to tổ chảng viết bằng bútmực đen, sau đó xuôi xuống dưới, hai bên cánh mũi viết một chữ “Bát” (Vương bátnghĩa là con rùa, cũng có nghĩa là đồ khốn), hai nét chữ đó ngoạch thẳng sanghai má tôi. Trên hai má vẫn còn chữ: “phản Thanh”, bên phải là “phục Minh”.

Đầu mũi bị vẽ đen sì, trên miệng còn có râu như râuHitle, hai khóe miệng còn có hai chiếc răng nanh to cộ, từ cằm đến cổ bên phảicó một hàng chữ: Tiểu Hy từng du ngoạn đến đây.

… Hai cô nàng này đúng là trẻ con, nhưng họ vẽ vờilinh tinh một đống trên mặt tôi thế này mà tôi lại chẳng biết gì cả!

Chắc chắn là yêu quái!

Tôi lười chả buồn gọi điện hỏi hành tung của Mạt Mạt,bây giờ là mười giờ sáng, sau khi rửa sạch kiệt tác thư pháp và mỹ thuật trênmặt đi, tôi liền phi vào bếp làm cho mình một bữa thịnh soạn.

Đồ tích trữ trên ngăn bếp cực kì phong phú! Thịt bòkho này, tôm này, chân gà trộn ớt này, sườn lợn ướp hành, sườn bò ướp tiêu đen…haizz, nên ăn mì ăn liền vị gì đây?

Chỉ mấy phút sau, mỳ ăn liền đã thơm phưng phức, cắtthêm mấy lát giăm bông vào ăn kèm, tôi sung sướng bê ra phòng khách, tôi khôngcòn mong ước gì nữa. Buổi tối nếu không có việc gì khác thì cũng ăn cái nàyluôn đi. Làm phóng viên về cơ bản tôi không có thói quen ăn sáng, hoặc có thểnói bây giờ thanh niên có mấy người có thói quen ăn sáng đâu? Sáng có dậy đượcđâu mà ăn!

Tối qua chỉ uống rượu chẳng ăn được gì cả, đói quá đimất. Tôi biến thân thành Thao Thiết[3] đây.

[3]Tên một loài quái thú trong thần thoại Trung Hoa, nổi tiếng tham ăn, đồng thờitừ này cũng chỉ những người tham ăn.

Tôi còn chưa đưa được miếng đầu tiên vào miệng thì diđộng đã đổ chuông, điện thoại của chủ nhiệm tòa soạn mới, bảo tôi chiều nay đếnđó, ông ta muốn nói chuyện với tôi. Như thế tất nhiên là tốt rồi! Tôi đã quenvới cuộc sống bận rộn, không có giờ giấc cố định, mấy hôm nay rảnh rỗi quá tôicũng thấy chân tay bứt rứt khó chịu, có thể thấy một số người đúng là số khổ!Hơn nữa nếu đi làm thì sẽ có lương! Cơm phải ăn, rượu phải uống, gái phải bao,tiền phòng phải trả, cái gì mà chẳng phải tiêu tiền!

Tôi vừa gắp miếng mì đầu tiên lên, di động lại kêu, làlão Đường, hỏi tôi tối qua cậu ta về nhà như thế nào.

Bình thường ai uống nhiều đều thế cả, có lúc trông rấttỉnh táo, lời nói cử chỉ chẳng có gì khác thường, nhưng đã say từ lâu rồi, biểuhiện tốt nhất của tình huống này là sáng hôm sau tỉnh dậy quên sạch chuyện tốiqua.

Lão Đường nói có tin tốt và tin xấu, tin tốt là lúctỉnh dậy, phát hiện trong lòng đang ôm nửa chai Jack Daniel, tin xấu là cậu taphát hiện mình bị khản giọng.

Tôi cười mắng, giọng cậu không khản mà được à! BàiCuộcđời ý nghĩa bị cậu hát thành dân caThiếm Bắc rồi!

Lão Đường nói cậu ta không nhớ nổi nữa, đau đầu, địnhtối nay ăn cái gì đó thanh đạm, sẽ gọi lại sau.

Tôi cúp máy, dán mắt nhìn điện thoại, sau khi đã chắcmẩm không còn cuộc gọi nào nữa mới trịnh trọng cầm đũa lên, khi miếng mì chỉcòn cách miệng tôi 0,1 centimet, cái di động vô cùng phối hợp liền réo vang.

Shit! Có cho người ta ăn cơm không hả?

Không buồn nhìn người gọi, tôi cầm di động lên nghe,giận dữ nói: “A lô! Tôi đói!”

Bên đó giật cả mình, im lặng một lúc, một giọng nữ dễnghe vang lên: “Tối qua anh gọi vào máy tôi hả?”



Ở một quán cà phê gần Đài tưởng niệm Giải phóng Nhândân.

Chu Tiểu Văn im lặng ngồi đối diện tôi, cô ấy cúi đầu,nghiêm túc dùng chiếc muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy đều ly cà phê trước mặt.

Chu Tiểu Văn hôm nay khác Chu Tiểu Văn hôm qua, hoàntoàn triệt để không giống nhau.

Chu Tiểu Văn để mặt mộc hầu như không trang điểm, haihàng lông mày được tỉa cẩn thận, cô ấy mặc một chiếc váy dài bằng vải kaki, đimột đôi sandal tết bằng cói, mái tóc mềm mại buông rủ, xõa xuống hai bờ vai.

Đây không phải là Chu Tiểu Văn đó, đây rõ ràng là mộtcô nữ sinh trong sáng không biết đến sự đời.

Tôi lén lút, âm thầm đánh giá cô ấy, không biết nênnói gì.

Thực ra rôi cũng không biết sao mình lại đến đây. Tôichẳng nói gì nhiều với Tiểu Văn qua điện thoại, cô ấy chỉ chất vấn tại sao tôigọi điện cho cô ấy, tại sao lại cúp máy. Tôi nghẹn họng, không thể giải thíchđược, bảo gọi nhầm số ư? Lừa được ai!

Sau đó, Chu Tiểu Văn nói ra ngoài nói chuyện, tôi hỏicó việc à? Cô ấy bảo ừ có, thế là tôi ra.

Tối qua ấn tượng của tôi về Tiểu Văn khá tốt, khônggiống những cô gái lăn lộn ngoài xã hội, đã lọc lõi hiểu đời, ngoài ra cần phảithẳng thắn nói rằng, tôi ra gặp thì tất nhiên là có suy nghĩ khác. Là một ngườiđàn ông khỏe mạnh, sinh lí bình thường được một cô gái xinh đẹp hẹn gặp dù gìcũng là một việc tốt đẹp, đương nhiên tôi hy vọng sẽ có gì đó xảy ra.

Vốn dĩ trước khi ra khỏi cửa, tôi cẫn còn hơi do dựchút xíu, cảm thấy thế này liệu có có lỗi với Mạt Mạt không, nhưng ý nghĩ đó chỉthoáng qua, Mạt Mạt là ai? Là gì của tôi? Bạn bè ư? Khách trọ? Sao tôi phải tựmơ tưởng như thế? Tôi còn độc thân!

Nghĩ thế tôi liền cảm thấy thoải mái luôn.

Thực ra ngoài lần gặp gỡ tối qua, tôi và Tiểu Văn hoàntoàn là người xa lạ, nên khi ngồi đối diện trong quán cà phê tất nhiên sẽ cảmthấy ngại ngùng. Cô ấy không nói chuyện, tôi cũng không biết nên nói gì.

Tôi lén nhìn cô ấy, đang dự tính mở màn thế nào chohoàn mỹ, hơn nữa trong lòng cũng rất đề phòng, con gái chủ động như vậy thực rarất đáng sợ.

Đọt nhiên, Tiểu Văn ngẩng đầu lên, vừa vặn gặp ánh mắttôi, làm tôi ngẩn ra.

“Anh nhìn gì vậy?” Cô ấy hỏi.

Câu hỏi này chẳng có tí hàm lượng kĩ thuật nào cả, anhnhìn em đấy, chứ em bảo anh nhìn gì bây giờ?

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tôi không thể nói thế được,tôi ra vẻ bình tĩnh mỉm cười, nghiêng đầu ra hiệu chiếc bông tai của Tiểu Văn:“Anh đang nhìn vòng cổ và hoa tai của em, trông rất đẹp.”

Tiểu Văn hình như rất hài lòng, cô ấy mỉm cười đặt taylên bàn, cho tôi xem vòng tay của cô ấy: “Còn cái này nữa, là một bộ với vòngtay và hoa tai, em tự làm đấy.”

“Thế á?” Tôi tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Khôngngờ em còn là một nghệ nhân thủ công nữa.”

Tiểu Văn cũng cười: “Vâng, em làm nhiều lắm, còn mởcửa hàng trên mạng nữa, tất cả đều làm bằng tay.”

Tôi gật đầu, ít nhất thì cũng bắt đầu nói chuyện rồi,cũng coi như một khởi đầu tốt đẹp: “Mở cửa hàng trên mạng á? Ở đâu? Có kiếmđược không?”

“Taobao ạ, cửa hàng tên là Đồ thủ công sáng tạo Cầuvồng,” nói về điều đó, Tiểu Văn có nụ cười hơi trẻ con, “Em không mong sẽ kiếmđược tiền từ nó, chỉ là thích làm những món đồ nhỏ này thôi, nếu người kháccũng thích thì em rất vui.”

“Thế thì được, nếu có thời gian anh sẽ đến ủng hộ em.”Tôi vừa cười vừa rút bao thuốc ra, nghĩ một lát rồi đưa cho cô ấy một điếu.

Tiểu Văn lắc đầu, tiếp tục chủ đề của cô ấy: “Anh cũngthích những món đồ trang sức nhỏ này ạ?”

Tôi đưa điếu thuốc lên miệng, thấy hơi nghi hoặc, tôiđể ý thấy trên ngón tay của Tiểu Văn có vết ám khói: “Ha ha, anh còn tưởng emhút thuốc cơ.” Dứt lời liền sững người, “Em hỏi anh gì nhỉ?”

“Trước kia có hút, bây giờ thôi rồi.” Tiểu Văn lắc đầucười, những câu hỏi đáp của chúng tôi chẳng ăn nhập với nhau gì cả, “Em hỏi anhcó phải cũng thích đeo vòng tay, dây chuyền, hoa tai gì đó.”

Tôi gật đầu cười: “Còn trẻ mà, phải nổi loạn một chútchứ.”

“Vậy thì tốt, em làm cho anh nhé, làm mấy kiểu củanam, đảm bảo là đẹp.” Tiểu Văn vui vẻ hứa hẹn, như thể sợ tôi không tin, vừanói cô ấy vừa tự gật đầu.

Sướng quá, thấy chưa, chưa có gì mà đã tặng tín vậttình yêu rồi, haizz… sức hấp dẫn của tôi…

Tôi còn chưa sướng đã thì Tiểu Văn ngồi đối diện độtnhiên lại hỏi một câu làm tôi nghẹn họng:

“Tối qua anh gọi cho em làm gì?”

Tôi rất khó giải thích, tôi rất ngại.

“Cú điện thoại đó… anh gọi cho một người bạn, số điệnthoại của hai người chỉ khác nhau một số… Anh muốn hỏi thăm sức khỏe mẹ cậu ta,có cần bổ sung canxi không… Em gái cậu ta dạo này đang đòi li hôn, anh sợ cổphiếu giảm giá ảnh hưởng đến quầy bánh bao của cậu ta…”

Tiểu Văn thấy tôi nói nhăng nói cuội, hình như cứtưởng đã hiểu ra điều gì, khẽ mỉm cười nói: “Tối qua em còn tưởng, người muốnxin số điện thoại của em là ông chủ họ Đường đó cơ, kết quả Thanh Thu bảo emanh muốn xin số của em, em rất ngạc nhiên.”

Bực ghê, cái thằng Thanh Thu đáng chết này! Khôngđúng, cái thằng Đường Đôn đáng chết này!

“Tối qua các anh đều chẳng ai nói gì mấy với em, chỉcó anh Đường nói suốt,” Tiểu Văn tự nói tiếp, tay lại bắt đầu khuấy cà phê,“Lúc Thanh Thu bảo em còn không tin, nhưng sau đó anh gọi cho em, em đoán làanh, anh còn giả vờ hỏi em là ai, ha ha, hay thật đấy.”

Tôi rất muốn nói, lúc đó anh không biết em là ai thật,thậm chí không biết mình gọi cho ai, nhưng không thể phản bác lại thì rõ làkhông thèm nể mặt cô ấy, làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy.

Hơn nữa trước mắt xem ra, quan hệ của tôi và Tiểu Vănphát triển tốt đẹp, cô ấy cũng có cảm tình với tôi, nếu không thì gọi tôi ralàm gì? Có khi tôi và cô ấy nên chuyện chưa biết chừng, hơn nữa cũng chẳng cólỗi gì với lão Đường, Tiểu Văn có phải là gì của cậu ta đâu.

“Em và Thanh Thu nói về các anh, quan hệ của Thanh Thuvà các anh rất tốt ạ?” Tiểu Văn cúi đầu vừa nói vừa khuấy cà phê.

“Cũng được.” Tôi phát hiện Tiểu Văn rất căng thẳng, côấy đang cố che giấu mà thôi.

“Thanh Thu kể về các anh cho em nghe rồi, có anh Phó,anh Nhục gì đó, sau đó là anh Đường, và anh.” Tiểu Văn cúi đầu, “Nếu theo nhưThanh Thu nói thì em thấy rất lạ, người xin số của em lại là anh.” Vừa dứt lờicô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn tôi một cái: “Anh cũng có hứngthú với em sao?”

Tôi đang rít điếu thuốc, bị câu nói này làm giật mìnhho sặc sụa.

Tiểu Văn không nói gì, cũng mặc kệ tôi, chỉ nhìn tôichằm chằm, chờ tôi trả lời.

Ho một hồi, tôi cầm khăn giấy trên bàn lên lau miệng,nhăn mặt nhíu mày hỏi ngược lại: “Em có muốn anh có hứng thú với em không?”

Tiểu Văn lắc đầu.

“Nghĩa là sao? Vậy em có hứng thú với anh không?” Tôitruy hỏi.

Tiểu Văn gật đầu.

Tôi váng đầu quá đi mất.

“Thanh Thu nói anh thế này, trong đám bạn của anh, anhthuộc loại binh chủng hậu cần, có nghĩa là mấy trò uống rượu, bao gái, anh chỉở phía sau chạy việc, không dám xông lên tiền phong, thuộc loại người muốn làmbậy nhưng không có gan làm bậy, lúc có gan thì lại không muốn nữa” Tiểu Văn cúiđầu, nói về tôi.

Tôi phát hỏa: “Shit! Anh mà hậu cần á? Anh còn là anhnuôi đây này!”

Tiểu Văn ngẩng đầu lên: “Em thấy Thanh Thu nói đúng.”

“Cái gì?”

“Anh là như vậy mà, tối qua gọi điện cho em còn giả bộkhông biết em là ai, cuối cùng sợ đến nỗi cúp máy luôn, người như anh…” TiểuVăn vừa nói vừa tự cười, lại còn lắc đầu nữa.

… Tôi không còn gì để nói, hình tượng gì đây hả trời,tôi còn liên tưởng trong mắt người ngoài, tôi là người vừa có ngoại hình vừa cótrí tuệ, hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa thay đổi xã hội, làm say đắm vôvàn thiếu nữ, tuấn tú kiệt xuất…

“Anh tên là Lại Bảo, là một phóng viên giải trí, làmviệc ở đây, nhà ở Đông Bắc, đúng không?” Tiểu Văn nhướn mắt lên.

Tôi mơ màng gật đầu, lòng nghĩ tên nhóc Thanh Thu nàyđúng là sinh ra để làm kẻ phản bội mà.

Tiểu Văn gật đầu rồi nhìn tôi: “Em tên Chu Tiểu Văn,anh biết rồi đúng không? Bây giờ đang sống ở Trùng Khánh một mình, bố mẹ ở nướcngoài, không còn gì đặc biệt nữa.” Vừa nói cô ấy vừa cúi đầu bê ly cà phê lên,“Chúng ta hẹn hò thử xem sao.”

“Khụ khụ khụ…” Tôi lại sặc thuốc thêm phát nữa.

Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, sặc đếnnỗi chảy cả nước mắt, tôi dùng khăn giấy bịt miệng, mãi một lúc sau mới thởbình thường, tôi trợn mắt nhìn Tiểu Văn: “Em… nói gì?”

Tiểu Văn uống một ngụm cà phê, khẽ mím môi cúi đầunói: “Em biết anh nghe thấy rồi.”

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Vốn dĩ đây chỉ là một cuộc hẹn hò thôi, tôi không nghĩnhiều như thế, cũng hoàn toàn không dám nghĩ đến điều này, bây giờ sao độtnhiên lại thành thế này? … Thế này có tính là hôn nhân mai mối không nhỉ?

Tôi ra khỏi quán cà phê, vẫn còn thấy mơ mơ hồ hồ,hình như vừa xảy ra một chuyện gì đó không được chân thực cho lắm.

Ánh nắng rất gay gắt, làm tôi đau cả đầu, nhưng phơinắng một lúc cũng làm tôi tỉnh táo ra ít nhiều. Tôi nhớ sau khi Tiểu Văn nóicái gì mà hẹn hò xem thế nào, chưa được hai phút sau đã đứng dậy đi mất rồi,trước khi đi cô ấy bảo liên lạc điện thoại, bảo tôi suy nghĩ nghiêm túc.

Gọi điện thoại, hẹn gặp mặt, nói mấy câu, sau đó liền“Vậy chúng ta thử hẹn hò xem thế nào”, chuyện này quá thần kì! Quá HarryPotter! Cô nàng Chu Tiểu Văn này, trong hồ lô của cô ấy bán độc dược hay làxuân dược đây?

Ngồi một lúc vẫn không nghĩ ra được cái gì, sau đó tôimuốn đi nhưng nhân viên phục vụ không cho, bắt tôi thanh toán. Khốn kiếp! Bọncon gái đều thế, tự dưng đi mất, vứt hóa đơn lại cho người khác trả.

Ấy? Không đúng, bạn xem, bây giờ tình trạng này cóphải đã cho thấy, Chu Tiểu Văn chính là bạn gái của tôi? Hơn nữa còn là cô ấyđề nghị! Vậy cũng có nghĩa là, bây giờ Lại Bảo tôi là hoa đã có chủ, bình đã cóbông rồi! Tự dưng lại có một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp, biết hát biết múa,chỉ là có chút cổ quái bất thường thôi!

Thếnày đúng là Văn muội muội từ trên trời rơi xuống rồi!

Trướckia xã hội loạn lạc, phụ nữ mới nhiễm thói xấu;

Bâygiờ phụ nữ xấu làm loạn xã hội.

Ngày 23 tháng 3. Mưato.