Chương 55: Thái Úy
Han vốn dĩ cũng không muốn sử dụng năng lực này.
Nhưng hắn không muốn mình thể hiện sự yếu kém trước mặt Võ Thiên.
Hắn biết, nhiều người khác cũng đang giấu đi át chủ bài của mình, tâm tư của họ đều đặt vào buổi tuyển chọn cuối cùng.
Lúc này toàn thân của Kh'rom Han nổi lên một tầng ánh sáng màu đỏ.
Lee Ryok thấy cảnh này trong lòng cũng thấy không ổn.
Hắn yên lặng gia tăng uy lực của lĩnh vực.
Ở dưới kháng đài nhiều người đều kinh ngạc về Han.
Làm 1 trong 3 người đứng đầu, thông tin về Han bị mọi người điều tra rất rõ.
Nhưng không hề có năng lực này.
"Năng lực này giúp người sở hữu miễn nhiễm hiệu ứng ví dụ làm chậm, trói chân, thôi miên, huyễn thuật bằng thuật pháp.. Nhưng đồng thời cũng phải chịu gấp đôi sát thương vật lý lên cơ thể. Ngoài ra, càng mất máu hắn sẽ càng mạnh và hắn có thể hấp thu máu của người khác để bổ sung tiêu hao. Bởi vậy nó mới có tên là Chiến Binh Tận Thế."
Nghe lời Kim Chủ giải thích Lâm và Cẩn ở một bên ngây người.
Lâm sở hữu thiên thư, hắn thấy chỉ cần có thời gian, hắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.
Nhưng mà hiện tại chỉ ở phạm vi nước Nam mà thôi, đã xuất hiện liên tục những người áp đảo hắn hoàn toàn.
Nắm đấm của hắn không tự giác được mà nắm chặt lại, hắn cần phải cố gắng hơn nữa.
Nếu không thì thậm chí tư cách để gặp những kẻ mạnh khác còn không có.
Cẩn ở một bên sắc mặt cũng dị thường khó coi.
Năng lực này có thể nói là khắc chế hoàn toàn linh giả.
Các linh giả chiến đấu, thông thường sẽ nhờ vào thuật pháp giữ chân kẻ địch rồi t·ấn c·ông.
Người này thì khá lắm, trực tiếp miễn nhiễm hiệu ứng.
Lúc này Han đã lần nữa xông vào lĩnh vực của Ryok,
Lần này Han không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh của lĩnh vực này nữa.
Chớp mắt Han đã đứng trước mặt Ryok.
Hai bên lập tức triển khai đối chiến.
Đao pháp của Ryok có thể nói là rất hoàn hảo.
Hắn ngăn chặn tất cả các đòn công của Han.
Lúc này trên thân của Han đã có không dưới 5 vết đao.
Mỗi vết đều có thể nói là dọa người.
Nhưng Han lại không quan tâm, hắn lao lên t·ấn c·ông như một con dã thú.
Hắn hoàn toàn bỏ qua phòng thủ, chỉ điên cuồng t·ấn c·ông.
Ryok từ ban đầu cảm thấy thong thả hiện tại đã bắt đầu áp lực.
Tốc độ của Han càng lúc càng nhanh, sức mạnh cũng đã gia tăng rất nhiều.
"Man Tượng Xuyên Hải"
Dưới thế công như vũ bão không cần mạng của Han, Ryok cuối cùng lộ ra sơ hở.
Khác với những gì Lâm nghĩ, võ kỹ Han sử dụng không phải quyền pháp.
Han lúc này như hóa thân thành một con voi, xông thẳng về Ryok để v·a c·hạm.
Ryok lúc này đã không kịp dùng đao thể thủ, ngoài làn da hắn đã xuất hiện một lớp băng.
"Ầm"
Một tiếng v·a c·hạm nổ ra, lớp băng bảo vệ Ryok vỡ nát.
Hắn bay ngược ra sau, phải mất lùi lại đến 8-9 bước hắn mới ổn định thân hình.
Giờ phút này thân thể của Han đã mạnh hơn Ryok một mảng lớn.
Đầu óc của Lee Ryok xoay chuyển cực nhanh.
Xung quanh hắn hàn khí ngưng tụ thành những mũi tên băng.
Những mũi tên này bắn thẳng về Han.
Han liên tục vung ra nắm đấm để ngăn cản.
Ryok lúc này vẻ mặt rất âm trầm.
Hắn bị Han áp đảo về thể tu, siêu năng lực của hắn vô cùng mạnh nhưng lại vô dụng với Han.
Hắn cắn răng làm ra quyết định.
Ryok dùng đao cắt đầu ngón tay của mình,
Tay hắn vung lên, hơn 10 giọt máu bay ra xung quanh.
Hắn 2 tay nhanh chóng làm một vài thủ ấn.
Hàn khí xung quanh cấp tốc hướng về 12 giọt máu này.
Chỉ sau một lát đã hình thành 12 người giống Ryok như đúc.
Những người ở dưới đã tê cả da đầu rồi.
Bọn họ có thể cảm giác được 12 phân thân này khí tức trên người hoàn toàn giống với Ryok.
Trên khán đài, các huấn luận viên đều hào hứng nhìn về một chiêu này.
Thậm chí một vài thành viên của tiểu đội đặc chiến cũng nhìn nhiều một mắt.
12 người này lập tức xông về Han, bọn họ t·ấn c·ông đồng bộ, ẩn ẩn có thể thấy được đó là một loại trận pháp.
Han vô cùng mạnh mẽ, hắn ngăn chặn mọi thứ, thậm chí phá hủy đi 3 phân thân.
Nhưng v·ết t·hương trên người càng lúc càng nhiều.
Nhưng phân thân này lại không có máu và huyết khí để hắn hồi phục.
Hắn chỉ chống đỡ được lát rồi không cam lòng nhận thua.
Ryok nghe vậy thì ngay lập tức giải trừ phân thân.
Vẻ mặt hắn ngay lập tức tái đi, trong miệng cũng chảy ra một chút máu.
Chắc hẳn chiêu thức này vận dụng không đơn giản.
Dù đã thắng trận nhưng người bên nước Hàn không ai vui mừng cả.
Bên phía nước Nam cũng vô cùng im lặng.
Trận đấu diễn ra khá nhanh, nhưng lượng thông tin trong đó là không ít.
Năng lực của 2 người này quả thực là biến thái.
"Bộp bộp bộp"
Võ Thiên lúc nãy mới vô tay lên tiếng:
"Trận đấu rất hay, năm nay Học Viện tuyển chọn ta phải đến xem mới được."
Nghe được Võ Thiên khích lệ, Han dù b·ị t·hương khắp cả thân người nhưng vẫn nở một cười cực kì xán lạn.
Dương Quốc Tuấn và Lee Hojin lúc này bắt tay cười nói vô cùng vui vẻ.
Nhưng trong lòng tính toán gì thì chỉ có bọn họ biết mà thôi.
Lâm cũng này bỗng dưng có một ý nghĩ:
"Nếu ném Han và cha mình lên chiến trường, 2 người bọn họ chắc sẽ cày hết chiến trường mới ngừng lại."
Nhưng người b·ị t·hương đều được đưa về phòng y tế.
Mọi người cũng nhanh chóng tản đi.
Ai cũng có tâm tư của mình, họ hiện tại chỉ muốn mạnh lên.
Lúc này một binh sĩ chạy đến vị trí của Võ Thiên lên tiếng:
"Báo cáo Thái úy..."
Nói đến đây hắn lập tức ngừng lời sau đó nói:
"Báo cáo, Tướng quân muốn gặp ngài."
Võ Thiên đứng dậy lên tiếng:
"Mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ về căn cứ"
"Rõ"
Sáu người còn lại lập tức đồng thanh trả lời.
Dương Quốc Tuấn lúc này mới nhìn binh sĩ kia nói:
"Trở về nhận kỷ luật"
"Rõ."
Lee Hojin nhìn một màn này như có điều suy nghĩ.
Hắn hiểu một ít tiếng Nam.
Hắn biết vừa rồi 2 từ "Thái úy" kia chính là mấu chốt.
Yên lặng ghi nhớ chuyện này, trở về sẽ điều tra.
Hắn nghĩ thầm như vậy nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra như không có việc gì.
Võ Thiên đi thong thả, nhưng mỗi lần hắn bước một bước hắn đều xuất hiện ở ngoài trăm mét.
Mọi binh sĩ ở trên đường chỉ cảm thấy có một cơn gió thoáng qua mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, Võ Thiên đã đi đến một căn nhà cũ ở một góc của Quân khu.
Hắn vừa đi vào, binh sĩ gác cổng đã đứng thẳng thực hiện động tác chào.
Đi vào trong, hắn nhẹ gõ cửa.
"Vào đi."
Từ bên trong có người lên tiếng.
Âm thanh uy nghiêm, khiến cho người ta cảm giác kính sợ.
Nghe được giọng nói này, Võ Thiên bất giác hơi mỉm cười mở cửa đi vào.
Căn phòng không lớn, có một bàn tiếp khách, một bàn làm việc.
Lúc này sau bàn làm việc đang ngồi một ông lão.
Nhìn vô cùng hiền lành, dù đã già nhưng nét đẹp trên gương mặt cũng không thể phủ nhận.
Có thể nhìn ra người này lúc trẻ có thể khiến biết bao người phụ nữ điên đảo.
Võ Thiên lúc này mới đứng thẳng người chào:
"Báo cáo Thái úy, Võ Thiên có mặt."
"Hừ, cả con cũng gọi ta như vậy sao. Ta còn chưa đủ tư cách có danh xưng đó."
Ông lão ra vẻ không vui ra hiệu Võ Thiên ngồi xuống.
"Haha, Thái úy đã chọn ngài. Mọi người gọi ngài là thái úy cũng không sai mà."
Nói đến đây Võ Thiên không tự chủ được mà nhìn về một bức tranh treo trên tường.
Bức tranh vẽ một vị tướng quân, người này cưỡi ngựa tay cầm đại đao.
Gương mặt đẹp đến người ta không thở nổi.
Ở bên phải bức tranh có bốn chữ: Nam Quốc Sơn Hà.