Chương 49: Lee Ryok
Lâm nhìn cổ tay mình có chút thất thần.
Ở đó có một hình ảnh cái đầu trâu.
Thứ này xuất hiện lúc hắn đột phá Trảm Thập.
Thông qua hình săm này hắn có thể gọi Kim Ngưu xuất hiện ở bên người bất cứu lúc nào, bất kể là ở đâu.
Hắn trước đó còn lo lắng chuyện này, hiện tại thì khỏe rất nhiều.
Luôn dẫn theo một đầu trâu không phải là chuyện hay.
Đồng thời thông qua hình săm này hắn có thể mượn dùng sức mạnh của Kim Ngưu trong chốc lát.
Nuôi dưỡng Kim Ngưu lập tức được hắn xếp vào hạng ưu tiên.
Ngoài ra còn có Thiên Thư, nó cũng truyền đến cho Lâm rất nhiều thông tin.
Thì ra năng lực Thông Hiểu hiện tại không bá đạo như hắn nghĩ.
Không những vậy nó còn có một chút nguy hiểm.
Trước đây khi đặt câu hỏi hắn có cảm giác nguy cơ từ Thiên Thư truyền đến.
Vậy nên hắn ít khi sử dụng.
Theo như thông tin hắn nhận được, khi câu hỏi của hắn có liên quan đến thực thể càng mạnh thì mức tiêu hao tinh thần càng lớn.
Nếu tiêu hao sạch tinh thần, thậm chí có thể dẫn đến tổn thương không thể khắc phục.
Hắn thấy rất may mắn mình đã không sử dụng năng lực này quá nhiều.
Nhưng mà không thể phủ nhận rằng nếu hắn đủ mạnh thì năng lực này rất khủng kh·iếp.
Nhanh chóng tiến về bộ nội vụ.
Ở đây hắn có thể sử dụng tích phân để đổi mọi thứ.
Hắn cần một cây thương thuận tay.
Đi vào bộ nội vụ, có 1 người khá trẻ đang ngồi.
Lâm hơi lúng túng không biết phải chào thế nào.
Thế là hắn đành chào theo kiểu quân nhân.
Nguyễn Công Triệu hơi kinh ngạc, đây là lần đầu có người trong trại huấn luyện chào hắn như vậy.
Hắn cũng chào Lâm bằng một động tác rất tiêu chuẩn.
"Em muốn đổi một món v·ũ k·hí."
"Ừ, nói ra yêu cầu của em đi."
"Dạ, Em muốn nó dài khoảng 1m8, nặng khoảng 200kg."
"200kg?"
Nguyễn Công Triệu hơi kinh ngạc nhìn về Lâm.
Binh khí không giống với tạ để luyện tập.
Trong chiến đấu nếu v·ũ k·hí quá nặng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
"Haha, khí lực của em cũng không nhỏ lắm."
Nghe vậy thì Nguyễn Công Triệu không nói gì nữa.
Hắn nhanh chóng thao tác máy tính.
"Phù hợp với yêu cầu của em thì có 4 cây thương."
Hắn không nói gì thêm mà đưa màn hình về hướng Lâm.
Đọc qua một lượt, có một thanh làm hắn chú ý.
Trọng Huyền Thương, giá 7 tích phân.
Nó được làm từ bách luyện thép. Tăng thêm một số vẫn thạch.
Rất phù hợp cho Trảm Thập sử dụng.
Còn lại 3 thanh thì 2 thanh quá yếu.
Một thanh thì nhìn thấy giá suýt làm Lâm bỏ chạy.
Trọn ven 10.000 tích phân.
Kỳ Binh Long Hồn Thương, bán hắn đi cũng không đủ tiền mua.
Đưa ra căn cước và xác nhận mua.
Nguyễn Công Triệu nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu hắn quay lại, trong tay cầm một hộp gỗ lớn.
Lâm không nhịn được ghé mắt.
Người ta thường nói người làm việc ở chỗ bảo khố như này thường không đơn giản.
Chỉ nhìn cách cầm cái hộp nhẹ nhàng như thế này, đủ thấy người này không đơn giản.
"Em khá may đó, thông thường v·ũ k·hí này phải đặt trước thì mới phù hợp bản thân."
Lâm cười cười cầm thương múa vài đường.
Rất thuận tay.
Nhìn cây thương tự dưng Lâm nhớ đến cây chổi ở Trúc Lâm Thiền Viện.
Không nhờ bài tập đó thì hắn không thể nào dùng cây thương gọn gàng như thế này.
Hài lòng có được v·ũ k·hí mới.
Lâm nhanh chóng đi về phòng.
Thấy hắn về, Kim Chủ lập tức lên tiếng:
"Đọc cái này đi"
Trên bàn là tài liệu của 7 đại diện nước Hàn.
Lâm đọc qua một lần.
Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm trọng.
7 người này thực sự không đơn giản.
Bọn họ đều không kém hơn Mai Tùng Phong, Kh'rom Han và Hoàng Nam chút nào.
Thậm chí có vài người nhỉnh hơn.
Đặc biệt là Lee Ryok.
Người này vừa là linh giả vừa là Thiên tuyển giả.
Năng lực của hắn là dùng Băng.
Trong tư liệu cho thấy hắn có thể tạo một khu vực nhiệt độ cực thấp.
Trong lĩnh vực của hắn tất cả mọi người đều bị ảnh hướng rất lớn.
Nếu lĩnh vực này quá mạnh, thì gần như đã khiến hắn đứng ở thế bất bại.
Rất khó giải quyết, sở trường của Lâm cận chiến.
Thời điểm này tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều đang đọc tài liệu này.
Trong số họ, có người tự tin, có người lo lắng.
Có những kẻ không thể hiện cảm xúc gì.
....
"Hừ, tưởng thủ đô thì thế nào. Không bằng một góc của Sê-un nữa."
"Đúng vậy, vậy mà còn nghe nói có người đến đây du lịch. Đúng là phí tiền."
"Nghe nói ở đây có món Phở khá ngon."
"Vớ vẩn, họ ă·n c·ắp cách nấu Seolleongtang (canh xương bò) của chúng ta. Thay đổi một chút rồi nói là món ăn của họ."
"Thật chứ? Nghe nói nó rất nổi tiếng."
"Ừ, tao có một người bạn từng đến đây. Bọn họ học của chúng ta rất nhiều thứ."
Trên một chiếc xe thương vụ rất sang trọng.
7 tuyển thủ của nước Hàn đang nói chuyện cùng nhau.
Lee Ryok một mặt không kiên nhẫn nhìn ra cửa sổ.
"Hi vọng khách sạn ở đây sẽ bằng với nhà của tao. Tao không thể ngủ được nếu nó quá tồi tàn."
"Haha, hi vọng đi. Tao cũng không quá mong đợi gì ở đây."
"Nghe nói ở đây chơi gái rất rẻ."
"Thật chứ?"
"Ừ, nghe bảo chỉ cần khoản 50k won đã có người phục vụ chúng ta như vua chúa."
"Haha, đúng là một đất nước mạt hạng. Nhưng mà ta thích."
"Ngày mai sau khi nghiền nát bọn họ. Tao sẽ đi tận hưởng một chút."
Không để ý ánh mắt khỉnh bỉ của 2 cô gái bên cạnh, người này cười cực kì càng rỡ.
Rất nhanh họ đã đến một khách sạn.
Nơi này có tên là Hanoi Center Silk Boutique.
Trưởng đoàn Lee Hojin lúc này lên tiếng:
"Nghỉ ngơi một ngày, đừng làm cái gì yêu thiêu thân. Chúng ta đại diện cho Đại Hàn, đừng làm mất hình ảnh quốc gia."
"Rõ"
"Rõ"
Bọn họ lập tức lên tiếng.
Bọn họ có thể khinh thường, nhưng hình ảnh của quốc gia là quan trọng nhất.
Không thể vì hành động nhỏ của họ mà làm xấu mặt được.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Có người ngủ được, có người không.
Đường phố Hà Nội phủ lên một lớp sương mờ.
Khắp các công viên là mọi người đang tâp thể dục.
Mùi xôi cốm thoang thoảng khắp đường phố.
Một chiếc xe chậm rãi chạy đến quân khu 3.
Bước xuống xe là 11 người, chính là đại diện của nước Hàn và một thông dịch viên.
Dương Quốc Tuấn lúc này đi ra.
"Rất hân hạnh được đón tiếp đại diện của nước Hàn đến giao lưu trao đổi."
Nghe lời phiên dịch Lee Hojin hơi nhíu mày một chút.
"Để duy trì sự hữu hảo của nước Nam và Đại Hàn thì việc giao lưu học hỏi là tất yếu mà."
Dương Quốc Tuấn nghe vậy thì cười cười.
"Mẹ nó, lại đại hàn, mở mồm là đại hàn, ngậm mồm là đại hàn."
Tiếp đó là vài lời khách sáo.
Lần giao lưu này cũng không phải chính thức.
Nên 2 bên rất ít người. Cũng không làm rầm rộ.
Vừa đi vào Kang Heesul đã quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây.
Khi ánh mắt của hắn bắt gặp Mai Tùng Phong.
"Hahahaha"
Hắn cất một giọng cười cực kì càng rỡ.
Sau đó hắn nhận ra mình hơi thất thố.
Lúc này hắn mới dừng lại.
Nhưng ánh mắt hắn tràn đầy giễu cợt nhìn về Phong.
Mai Tùng Phong lại ho một tràn dài.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về Kang Heesul.
Vừa đến đã chọc đúng một trong những người mạnh nhất.
Mai Tùng Phong lúc này mới nhịn xuống cơn ho của mình.
Hắn nhìn tất cả mọi người nói:
"Để thằng đó cho tôi được chứ."
Tất cả đều vui vẻ gật đầu. Chuyện không lớn, không ai muốn vì chút chuyện này mà làm mất lòng người này.
Lúc này Mai Tùng Phong mới quay về hướng Kang Heesul lịch sự nở một nụ cười.