Chương 21: Hắc quyền
Lâm ngồi phía sau cha mình có nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi. Hắn biết con đường này, đây là đường đi Quy Nhơn. Chặng đường không quá xa, 40km đi mất tầm 1 tiếng 20 phút.
Lúc này là 7h30 tối, đường phố khá nhộn nhịp. 2 bên đường nhiều người đang ăn nhậu, bán đồ ăn vặt. Nhìn dáng vẻ phần lớn đều là khách du lịch. Cha hắn chạy xe đến một cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ. Vừa đến thì một nhân viên đã chạy ra chào hỏi:
"Anh Dương, không biết có chuyện gì không?"
"Không có gì, dẫn thằng nhóc trong nhà trải chút việc đời. Lấy anh 2 cái mặt nạ."
"Dạ, anh chờ chút."
Vừa nói người này chạy đi vào ngày. Trước khi vào vẫn không quên liếc nhìn Lâm. Lát sau hắn trở ra trong tay cầm 2 cái mặt na dạ xoa. Lâm Phi Dương nhận lấy rồi đưa môt cái cho Lâm:
"Đeo vào đi. Theo cha."
Ông ra hiệu người kia đi vào rồi dẫn Lâm đi dọc theo con hẻm. Con hẻm rất sâu, ngoặc phải ngoặc trái đến 5-6 lần mới đến một quán bar. Cả đường đi Lâm không nói gì cả . Đến trước của quán bar 2 người bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
Cha hắn lấy từ trong ví ra một tấm thẻ màu đen. Nhân viên bảo an nhìn thấy tấm thẻ này ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Cực kì cung kính nói:
"Mời 2 vị đi vào. Không biết 2 vị muốn tham dự lầu mấy?"
"Lầu một đi"
Nghe Lâm Phi Dương nói vậy trên gương mặt của bảo an thoáng chút kinh ngạc. Nhưng rất nhanh hắn cung kính mời 2 người vào thang máy. Lâm rất ngạc nhiên bời vì thang máy đi xuống, chứ không phải đi lên.
Thang máy vừa mở cửa ra thì đã có nhân viên chờ sẵn.
"Hai vị mời lối này"
Rất nhanh theo sự hướng dẫn của nhân viên. Lâm và cha hắn đã đến một phòng riêng. Một phần gian phòng làm bằng kính. Nhìn ra ngoài hắn có thể thấy rõ bên ngoài là một sàn thi đấu. Bên trên có 2 võ sĩ đang đánh nhau. Bên dưới là rất nhiều người đang reo hò hoặc chửi rủa. Trên cao là các gian phòng riêng như hắn. Nhưng không thể nhìn vào bên trong.
"Cha, nơi này là?"
"Võ đài ngầm, thú tiêu khiển của giới có tiền. Nơi này là lầu 1, võ sĩ dưới đó đều là người thường. Còn ở bên dưới nữa, tự hiểu nhé."
"Cha dẫn con đến đây để làm gì?"
"Học thì phải đi đôi với hành, suốt ngày luyện với bao cát thì tác dụng gì đâu. Lát nữa cha sẽ để con lên đài."
"Cái gì?" Lâm kinh ngạc lên tiếng: "Con lên đài á?"
"Ừ, tố chất thân thể tốt hơn người thường rất nhiều, mấy hôm nay cha quan sát con đánh bao cát. Có vẻ con rất tự tin vào bản thân mình."
Ông cười mà không phải cười nhìn con trai mình. Nhìn thấy hắn còn ngơ ngác, ông nói tiếp:
"Chẳng có ai chỉ học lí thuyết mà mạnh mẽ lên được đâu, Có cha ở đây, không c·hết được đâu mà lo."
Nói xong, ông bấm nút gọi nhân viên đi vào.
"Ngài có vấn đề gì cần hỗ trợ ạ?"
Ngữ khí của nhân viên cực kì cung kính. Tuy không biết người trước mặt là ai. Nhưng mà hắn cũng không dám phỏng đoán, loại thẻ đen này hội quán đưa ra ngoài không đến 10 cái. Mỗi người đều là quyền lực thông thiên.
"Sắp xếp một trận so tài, đẳng cấp chuyên nghiệp đi"
"Dạ vâng, ý muốn của ngài là vinh hạnh của chúng tôi."
Lâm giờ phút này đang nhìn 2 người dưới đài giao chiến. Quyền cước rất dũng mãnh, cả người đều là máu. Toàn thân hắn đang run rẩy, không phải vì sợ, mà là hưng phấn. Hắn cũng muốn mình chiến đấu như vậy, quyền quyền chạm nhau. Hạ gục nghiền ép đối thủ.
Nhìn thấy dị thường của Lâm, Lâm Phi Dương rất ngạc nhiên. Ông cho rằng con trai mình sẽ sợ hãi. Lần đầu chứng kiến tràng diện như vậy còn hứng phấn. Cũng không phải là không có, nhưng rất hiếm.
Rất nhanh một bên đã gục, toàn thân đẫm máu nằm dưới sàn. Dưới kháng đài mọi người đều đang hưng phấn đến cực điểm.
"Cha, nơi này thật kích thích."
"Haha, kích thích sao? haha"
Nghe Lâm nói như vậy Lâm Phi Dương phá lên cười:
"Tự lấy cho mình một cái tên, lên đài cứ buông ra mà đánh. Đừng sợ hãi"
Lại là một cặp nữa lên đài. Lâm xem 2 trận thi đấu thì đã không chờ được nữa. Hắn giờ phút này đã rất muốn lên sàn thi đấu. Trận đấu trên sàn đang ở hồi gay cấn, cả 2 người đều đang cố gắng hạ đối phương.
Lúc này nữ phục vụ đi vào:
"XIn mời vị tuyển thủ này theo tôi"
Hắn nghe vậy, lập tức gật đầu cùng cha rồi đi nhanh ra ngoài.
"Không biết ngài sẽ lấy tên là gì?"
"Leesin"
Nữ phục vụ nghe vậy, lấy bộ đàm ra nói: "Tuyển thủ sắp lên đài tên là LeeSin."
"Tôi xin phép thông báo một chút về luật. Đầu tiên là không cho phép sử dụng v·ũ k·hí. Trận đấu sẽ kết thúc khi một bên đầu hàng hoặc mất khả năng chiến đấu. Còn lại ngài có thể sử dụng mọi thủ đoạn. Xin ngài hãy khởi động, trận đấu của ngài rất nhanh sẽ bắt đầu."
Khi hắn đang làm nóng người thì bên ngoài võ đài không khí đã lên đến đỉnh điểm.
"Quá mẹ nó kích thích, tao mà đánh được như vậy thì tốt"
"Mẹ kiếp, thằng Chó Điên đánh như con C*c, hại tao mất 50 triệu."
"Trận tiếp theo, nhanh lên."
"Nhanh lên"
"Nhanh lên"
Nhìn không khí cực kì sôi động dẫn chương trình lên tiếng:
"Trận đấu tiếp theo sẽ là một trận đấu vô cùng đặc sắc. Người khiêu chiến là một người mới. Đó là LeeSin với thành tích là 0 thắng và 0 bại. Còn về kẻ bị khiêu chiến, một trong 3 vị quyền vương của lầu một. Với thành tích 42 thắng 2 bại. Lam Hồ. Xin mời 2 vị tuyển thủ lên đài."
Thanh âm của MC vừa dứt, dưới kháng đài đã vỡ tổ.
"mẹ nó, là Lam Hồ, nhanh đặt cược."
"Đ* mẹ, mãnh nhân nào dám khiêu chiến Lam Hồ vậy?"
"Tỷ lệ đặt cược cái đ*o gì đây 1:1,1 cho Lam Hồ"
"Một ăn mười cho LeeSin, một lần phất nhanh, tao đặt."
Người này vừa dứt lời thì tất cả mọi người xung quanh đều quăng đến ánh mắt khinh bỉ. Đặt Lam Hồ 100 triệu vẫn lời 10 triệu, còn đặt cho người mới kia là mất hết.
Trước mặt Lâm lúc này là một người đàn ông cao khoảng 1m75. Dáng người không vạm vỡ, trái lại còn khá gầy. Nhưng cơ thể cực kì rắn chắc. Trên tay và ngực đều là sẹo. Trên gương mặt là một cái mặt nạ sát mặt có họa tiết con chồn.
Lâm đang nhảy, vận động cho bớt run lại. Còn về Lam hồ đứng ở đó rất bình tĩnh. Bên trên nói cho hắn, vị tuyển thủ này là một đại nhân vật đưa đến. Rất có thể là đã bắt đầu rèn luyện cơ thể. Bên trên hạ lệnh phải toàn lực ứng phó. Dù thua cũng không được để hội quán quá mất mặt.
Trọng tài lúc này đã cầm lên còi và giơ tay lên.
"Roét"
Một tiếng còi dài báo hiệu trận đấu bắt đầu. Lâm ngay lập tức đưa 2 tay mình lên vào tư thế phòng thủ đầu. Ở phía trước mặt Lam Hồ đã xông đến. Hắn nhìn thấy vai đối phương chuyển động.
"Đấm thẳng tay trái". Lâm thầm nghĩ trong lòng, hắn đưa tay chuẩn bị làm một đòn gạt phòng thủ. Nhưng ngoài ý muốn của hắn, một cú đá chân trái trúng thẳng vào sườn.
Khoảng khắc này, trong đầu hắn nhớ về lúc bé được mẹ dẫn đi chơi. Được ông nội dạy đọc sách. Được bố dạy thư pháp, cả nhưng ngày tháng đi học y ở kiếp trước.
"Đây là những gì sẽ thấy khi sắp c·hết sao?"
Đây là tất cả những gì hắn có thể nghĩ lúc này, cú đá này quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng. Lâm văng ra đập vào thành võ đâì b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ.
Giờ phút này Lam Hồ mộng bức:
"Không phải đối thủ rất mạnh sao?"
Không chỉ mỗi mình hắn. MC cũng mộng bức, trọng tài cũng mộng bức. Dưới kháng đài tất cả mọi người đều mộng bức.
"Người này lên làm gì vậy? tấu hài à?"
"Ai xem hắn còn sống không vậy?"
"Thách đấu gặp đồng đoàn à?"
"Không phải nghèo quá lên kiếm tiền bồi thường chứ?"
"Mãnh nam 3 giây à?"
"Đúng 3 giây, tao vừa móc điện thoại ra là nốc ao."
Giờ phút này chỉ có Lâm Phi Dương đang cười như điên trong phòng riêng.
"Quá mẹ nó đặc sắc. haha. Thì ra cảm giác nhìn con mình tự tin tràng đầy sau đó bị miểu sát là cảm giác này. Năm đó cha có lẽ cũng cười như thế này."
Đáng thương cho Lâm Trùng Lâm, trận thi đấu đầu đời kết thúc với thành tích vẻ vang. Bị nốc ao trong 3 giây.