Chương 20: Dù khó khăn vẫn phải học
Chương 20: Dù khó khăn vẫn phải học
Những ngày gần đây lịch sinh hoạt của Lâm rất có quy luật. Sáng thức dậy sớm luyện tập dẫn khí. Sau đó đi học, giờ giải lao nghe Sơn kể về giới tu hành. Buổi chiều tiến hành rèn luyện thể lực như chạy bộ, hít đất, đứng tấn.
Buổi tối sẽ rèn luyện đánh bao cát. Cha của hắn đã đem về một bao cát và một đôi găng tay. Sau đó hướng dẫn cách đâm thẳng và đánh móc cùng với kỹ thuật di chuyển của chân.
Trải qua vài ngày rèn luyện cách đánh của hắn cũng đã được cải thiện rất đáng kể. Có thể nghe thấy âm thanh khi ra đòn của hắn đã đầy lực lượng.
Điều này không thể phủ nhận công lao của thiên thư. Mỗi khi hắn tung ra 50 đấm, đều sẽ được gia tăng độ thuần thục +1. 100 đấm tiếp theo sẽ được gia tăng độ thuần thục +5.
Với thực lực của bản thân hiện tại, hắn có thể đánh 2 lần bản thân trước kia. Hắn rất hài lòng về tiến bộ bản thân. Âm thanh nắm đấm đập vào bao cát làm hắn cực kỳ say mê, điều này khiến hắn luôn luyện tập đến kiệt sức.
Sau khi luyện tập với bao cát, hắn tiến hành tắm rửa, sau đó sẽ đi học bài. cuối ngày sẽ là đọc Thông Thiên Bảo Giám. Mỗi lần gặp đọc đều khiến hắn vô cùng đau đầu nhưng hắn vẫn rất cố gắng dù chưa hề thấy có kết quả gì cả.
bởi vì trước năm 30 tuổi hắn bắt buộc phải học thành công Thông Thiên Bảo Giám. Kì vật của hắn không đến từ Thông Thiên Bảo Giám. Hắn đã hỏi qua thiên thư nguyền rủa trên người của hắn vẫn còn.
Hôm nay là chủ nhật, hắn vừa chạy bộ về thì đã thấy bà Hai dắt cháu của mình đi dạo. Hắn nhanh chóng chào hỏi:
"Bà Hai dẫn bé Thảo đi dạo hả?"
Bà Hai có thể xem là địa chủ ở khu Lâm sống. Đất ruộng và đất vườn của nhà bà rất nhiều, tiền cho thuê hàng tháng có thể lên đến 40-50 triệu. Bà có thân hình khá mập, gương mặt rất hòa ái. Điều này làm cho bà nhìn có phần phúc hậu.
Nếu là hai năm trước khi gặp bà Hai ở trên đường, Lâm chắc chắn sẽ không chào hỏi. Lúc đó bà Hai là một người rất cay nghiệt, hoàn toàn không xem hàng xóm, láng giềng ra gì.
Nhưng rồi một biến cố đã xảy ra, làm cho bà Hai trở nên vô cùng hiền lành, tốt tính như hiện tại. Chồng của bà mất sớm, bà có hai người con trai. Người con cả là chú Hiền người con thứ là chú Hậu.
Chú Hiền là một người không lo ăn học hay làm lụng gì. Suốt ngày nhậu nhẹt, đá gà, đánh đề. Mỗi khi hết tiền thì đều xin bà Hai với lý do là xin tiền để làm ăn. Mỗi lần như vậy bà Hai đều sẽ cho bởi vì Chu Hiền sinh được một đứa con trai.
Còn chú Hậu từng là kỹ sư xây dựng nhưng vì thấy ở nhà không ai lo cho mẹ, nên đã về nhà phụ giúp. Chú lo liệu mọi việc từ đồng án, ruộng vườn cho đến việc nhà thì cũng là vợ của chú Hậu lo. Vợ chồng của chú Hiền thì chỉ toàn là đi chơi không cần làm gì cả. Nhưng chú Hậu lại Sinh 3 người con gái. Điều này làm bà Hai rất không thích, vì vậy nên trong mắt bà chỉ có cháu trai không có cháu gái.
Nhà có đồ ăn ngon bà luôn dành cho cháu trai của mình, còn về ba đứa cháu gái bà hoàn toàn không quan tâm. Mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm, khi chú Hậu đi làm bà Hai ở nhà giữ bốn đứa cháu.
Thằng Kim là cháu nội của bà Hai, đã lén lấy điện thoại của bà sau đó làm mất. Nó không nhận lỗi mà còn nói bé Huệ, con cả chú Hậu là người đã lấy.
Bà Hai nghe nó nói như vậy, không tra hỏi gì mà đánh bé Huệ rất nhiều. Chú Hậu sau khi đi làm việc về, biết sự việc đã rất phẫn nộ. Nhưng một câu nói của bà hai đã làm giọt nước tràn ly. Bà ấy nói rằng:
"Không lẽ cháu nội tao lại nói láo, chỉ có thể là con mày lấy."
Sau khi nghe câu nói này chú Hậu đã khóc. Chú không ngờ rằng bà Hai không hề xem con của mình là cháu nội. Chú Hậu không nói lời nào mà dẫn theo vợ và ba đứa con dọn đi ra ngoài ở.
Biết được tin này vợ chồng Chú hiền rất là mừng rỡ. Hai vợ chồng tức tốc về nhà, lời ra tiếng vào nói rằng chú Ba không được, đã con mình sai còn không nhận. Khoảng thời gian sau vợ chồng chú Hiền hầu hạ Bà Hai rất tốt.
Làm cho bà Hai cảm thấy rất vui mừng, vẫn là đứa con cả của mình tốt. Cho đến một ngày hai vợ chồng thủ thỉ với bà. Ruộng vườn đất đai của bà sau này thì cũng sẽ để lại cho thằng Kim. Bây giờ bà viết giấy để lại cho nó mừng. Sau này nó lớn, nó có tiền hầu hạ bà con cháu có phúc cũng là điều tốt.
Nghe hai vợ chồng nói có lý, bà Hai quyết định viết giấy để lại đất cho cháu mình. Nhưng bà không biết điều gì sẽ chờ mình tiếp theo. Ngay khi vừa nhận giấy trên tay bà, thái độ của vợ chồng Chú Hiền đã thay đổi hoàn toàn.
Những ngày tiếp theo bà toàn phải ăn mì gói. Mỗi lần bà hỏi về ăn cơm, đều sẽ bị con dâu mình trả lời: "già rồi ăn mì gói cho dễ tiêu".
Một lần bà thấy cháu trai mình đang ăn thịt kho, bà hỏi xin nó một miếng. Nhưng bà nhận lại một câu trả lời khiến bài điêu đứng. đứa cháu trai mà bà vẫn xem là tâm can của mình đã nói rằng:
"Bà già rồi, ăn thịt chi nữa phí lắm ăn mì tôm rồi c·hết sớm đi. Khỏi phiền phức."
Chuyện xấu trong nhà bà không muốn người ngoài biết, nên dù có khổ. Bà cũng không dám nói với ai. Nhưng ngày hôm nay khi nghe đến câu này, bà cảm thấy như thế giới này quay cuồng. Bà ngất tại chỗ. Khi tỉnh dậy thì đã bị liệt vì di chứng động kinh.
Bà như vậy, vợ chồng chú Hiền càng không quan tâm. Luôn dẫn con đi ra ngoài ăn. Có khi bà bị bỏ đói đến 1-2 ngày. Vì không ai dẫn đi vệ sinh, nên bà đi ra giường luôn. Càng làm cho Vợ chồng chú Hiền và thằng kim ghét bỏ.
Sự việc đến tai chú Hậu. Chú đi xe qua nhà, xin phép được đón mẹ qua nhà để chăm sóc. Như tống được gánh nặng Chú Hiền đưa đi vội. Để bà ở trong nhà thực sự quá là dơ bẩn.
Bà Hai đến nhà chú Hậu thì đã khóc. Bã không ngờ rằng chú Hậu sẽ làm như vậy. Nhìn con dâu và cháu gái tắm rửa và đút cho mình ăn. Bà Hai khóc càng lợi hại. Không ai biết trong khoảng thời gian này bà đã chịu khổ và tủi nhục như thế nào.
Thử nghĩ một người tay chân không thể hoạt động, không ai chăm sóc thì làm sao uống nước? Bà dùng đầu của mình để đẩy ly bình nước đổ ra sàn, rồi liếm nước đó. Tay không thể cầm đũa hay thìa thì làm sao mà ăn? Bà úp mặt mình vào tô mì, có gắng ăn được thì ăn.
Ngày chú Hậu đón bà về. Cả người bà đã dơ thúi không chịu nổi nữa. Không còn dáng vẻ đoan trang của tiểu thư nhà giàu từ nhỏ. Bà khóc rất nhiều, bã khóc để xua tan mọi uất ức của mình. Bà cũng khóc vì nhục nhã, vì những điều bà từng làm.
Những ngày này hàng xóm đến thăm rất nhiều, có nhà cho trứng, có nhà cho sữa, cho yến. Trước đây bà từng ngang ngược bao nhiêu thì giờ bà hổ thẹn bấy nhiêu.
Có lẽ vì giải khai khúc mắc của bản thân. bà hồi phục rất nhanh. Chỉ sau vài ngày bà đã có thể nhờ người dìu. Bà muốn mình khỏe thật nhanh, mà muốn chăm sóc cháu gái của mình, bà muốn bù đắp lại sự ngu dốt của bản thân.
Có lẽ ông trời mở mắt. Hai vợ chồng chú Hiền cầm giấy viết tay của bà Hai đi ra công an để sang tên Sổ Đỏ. Thì mới biết là giấy này không có giá trị pháp lý. Cả hai vợ chồng từ nhỏ không ăn học gì nhiều. Cũng chưa từng làm giao dịch gì lớn. Không hề biết rằng giấy chuyển giao tài sản như này phải có công chứng của công an hoặc văn phòng công chứng.
Ngay khi biết được điều này, hai vợ chồng chú Hiền mới tá hỏa. Cả hai vội vàng chạy đến nhà chú Hậu đòi đón bà Hai về chăm sóc. Bà Hai lúc này cũng biết đầu đuôi sự việc. Bà nhìn 2 vợ chồng đứa con mình từng vô cùng tin tưởng. Trong mắt bà rất bình tĩnh, không tức giận, không chán ghét, nếu có thì chỉ là sự thất vọng.
Bà quyết định cho 2 vợ chồng chú Hiền một mảnh đất nhỏ cộng với 4 sào ruộng. Bà sẽ xây nhà cho gia đình họ. Hộ khẩu cũng phải tách ra. Sau này tự làm tự ăn. Dám bước chân vào nhà từ đường một bước, bà sẽ báo công an.
Cả 2 như sét đánh ngang tai. Hai người họ đều là loại tham ăn lười làm. Từ trước giờ trừ ăn chơi ra đâu có biết làm gì. Bảo họ tự làm tự ăn chẳng phải muốn mạng họ sao?
Họ nhanh chóng ôm thằng Kim quỳ trước mặt bà cầu xin. Thằng Kim là tâm can bảo bối của bà, chắc chắn bà sẽ rủ lòng thương. Nhưng họ quá cả nghĩ rồi. Đối với sự cầu xin của họ. Bà hai vẫn không có chút rung động nào.
Dân xóm của hắn cũng lưu truyền một câu. Dù khó khăn đến đâu cũng phải ráng cho con mình ăn học đầy đủ. Dù muốn đi lừa người ta mà mình không biết chữ thì sao mà lừa?
"Ừ, Lâm đi tập thể dục về hả con? "
"Dạ, con về trước nha bà."
Về đến nhà Lâm đã thấy cha mình ngồi ở nhà. Lâm Phi Dương là cảnh sát h·ình s·ự, thường thì chủ nhật ông cũng đi làm. Nhưng mấy ngày hôm nay con trai mình tiến bộ rất nhanh. Ông quyết định dẫn hắn đi mở mang tầm mắt.
"Tối nay có bận gì không? Không có thì ăn nhẹ gì đó đi, rồi đi cùng cha."
Lâm dạ một tiếng rồi chạy vào phòng. Hắn không biết là chuyện gì, nhưng mà hắn vẫn nhanh chóng chuẩn bị.