Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn

Chương 15: Rung động




Chương 15: Rung động

Chương 15: Rung động

"Mày thích lớp phó hả?"

Khi Lâm đang chăm chú đọc sách thì Sơn nhẹ hất vai hỏi.

"Sao hỏi vậy?"

"Cả tuần nay trong giờ học lúc nào mày chả nhìn Trâm, cứ 2-3 phút lại liếc một lần. Tao đâu có mù."

"Ừ, hơi có ý"

"Vậy thì dứt thôi, ngại gì mà chỉ liếc. Năm nay nữa tốt nghiệp rồi, tán lẹ còn húp."

Nghe đến đây mặt Lâm đen lại, vỗ đầu Sơn nói:

"Húp cái đầu mày chứ húp. Nhìn tao giống người như vậy lắm à? Mày biết cái gì gọi là chính nhân quân tử không? Mày biết cái gì gọi là một bụng kinh thư không? Mày biết cái gì gọi là ta chỉ yêu nhân cách của nàng, không chú ý đến thân thể không? Haizz, thế nhân quả nhiên là nông cạn."

"Thì ra các hạ chính là vị quân tử trong truyền thuyết. Thất lễ thất lễ. Các hạ giáo huấn chí phải, tại hạ thụ giáo. Sau này khi các hạ hỏi link phim, link clip tại hạ xin được phép không trả lời. Để tránh vấy bẩn sự quân tử của các hạ."

Nghe bạn thân của mình vừa nói là quân tử thì Sơn một mặt ngạc nhiên. Vội vàng chắp tay đáp lời. Mặt của Lâm đã tái đi rồi, nhanh chóng khoác vai lên tiếng:

"Anh Sơn, em giỡn. Em còn nhỏ, nói năng nhiều khi ẩu tả. Anh người lớn, bỏ qua cho em. Tiểu tiết mà anh."



Vụng trộm lau vệt mồ hôi, thầm nghĩ: "Nguy hiểm quá." Ai cũng phải có thằng bạn như thế này, bất kì link phim nào hot trên mạng Sơn đều có. Trong khi người khác còn chật vật xin link, hắn chỉ cần nhắn một tin. Luôn luôn sẽ là gửi link về trong giây lát.

"Tưởng thế nào!"

Sơn nhếch mép nhìn Lâm đầy khinh bỉ.

"Thật ra cũng có ý, nhưng mà tao chưa tìm được cơ hội đột phá. Đùng đùng đi tán thì tao thấy lỗ mãng quá."

"Mày ngu ác, ra ngoài đừng có nói là con tao. Mất mặt. Chuyện đơn giản quá mà. Mày với Trâm là chung đội tuyển thi học sinh giỏi Hóa. Đi qua hỏi bài đi, bài nào cũng được, cứ lấy đại một bài đi hỏi. Non nớt. Cứ phải để Tình thánh ra tay."

"Mày hồi giờ đã bồ ai đâu mà Tình với thánh?"

"Kệ mẹ tao, thích đâm chọt không?"

Nhìn bộ dạng quẫn bách của Sơn thì Lâm có chút buồn cười. Lớp phó tên là Đinh Thiên Trâm, là một người tỉnh khác, chuyển đến vào đầu năm lớp 10. Trâm có vẻ ngoài rất hiền lành, cao khoảng chùng 1m6. Tóc cột đuôi gà là điểm nổi bật của cô, trên mặt là một đôi kính rất to và dày hầu như che một phần ba gương mặt. Gương mặt của Trâm không có gì nổi bật cả, rất phổ thông. Cùng với việc làn da hơi ngâm đen nên rất ít bạn nam nào chú ý.

Nếu như nói có một thứ khiến người khác chú ý thì đó là học lực. Trâm rất giỏi, gần như toàn năng. Từ toán, lí, hóa, sinh cho đến văn, anh, sử, địa đều là người có điểm số cao nhất trường. Năm ngoái Lâm đạt giải nhì Cấp tỉnh, còn về hạng nhất chính là cô nàng này.

Lâm chú ý đến cô cũng không phải vì sự học giỏi này. Mà bởi vì cô đã đến thăm hắn vào kiếm trước. Sau khi tòa có phán quyết hắn bị ba năm tù thì bạn bè ngày xưa hầu như không có ai đến thăm cả. Và người đến thăm đầu tiên lại khiến hắn vô cùng bất ngờ, đó chính là Trâm.

Thời điểm Trâm đến hắn suýt nữa nhận không ra. mái tóc của cô vẫn là tóc búi cao. Nhưng đôi mắt kính đã không còn nữa, lộ ra một gương mặt cực kì xinh đẹp. Mọi người thường nói không sai, mắt kinh chính là thứ phong ấn sắc đẹp. Làn da của cô cũng trắng nõn không tì vết, Lâm thực sự không tưởng tượng được đó là một người.



Ngày hôm đó Trâm đã khóc, khóc rất nhiều. Cô nói rằng cô thích hắn nhưng tính cách nhút nhát làm cô không thể mở miệng. Dù bất ngờ nhưng lúc đó Lâm đã là cái xác không hồn. Nên đã chẳng thể nào chú ý đến điều đó. Và không lâu sau đó, hắn c·hết.

Đang suy nghĩ miên man đột nhiên Lâm mở to mắt. Thời điểm trong tù có một lí do làm hắn càng thêm suy sụp, đó là cha hắn mất lúc thi hành nhiệm vụ. Hắn nghĩ thầm:

"Không đúng, rất không đúng. Cha là thể tu, nhìn thái độ của nội thì thực lực hẳn là không thấp. Không thể nào dễ dàng c·hết trong nhiệm vụ bình thường. Từ khi mình bị tạm giam đến đi tù thì chỉ có cậu út Trí lo cho mình, cả ba mẹ và ông nội và Sơn đều không xuất hiện. Cả tin cha mất cũng là do cậu út Trí báo. Giả sử vì t·ang l·ễ của cha mà mẹ cùng ông nội không đến thì tạm chấp nhận được. Nhưng còn Sơn, hắn không nhận được bất kì tin tức nào cả. Lại là trùng hợp sao?"

Vì tinh thần tăng lên nên Lâm nhớ lại rất nhiều việc.Hắn nhớ được khoảng trước một tháng khi hắn bị tống vào tù. Hắn gần như mất hẳn liên lạc với Sơn. Hắn và Sơn thường dùng Telegram để chat và chia sẻ "Võ công". Nhưng khoản thời gian đó không liên lạc được cậu ta. Đồng thời khi hắn gọi về nhà, bất kể là gọi cho cha hay là nội thì đều gặp mẹ.

Mẹ nói rằng sức khỏe của nội không tốt nên qua ở chung. Nếu là trước đó Lâm sẽ tin, nhưng hiện tại ai nói ông không khỏe Lâm sẽ cười haha. Đùa, thấy ai không khỏe mà xách một thanh niên như xác một con gà chưa.

Cho đến cuộc gọi cuối cùng, thì mẹ nói là sẽ có đoàn thanh tra về trường nên thời gian tới sẽ không nghe máy được. Thanh tra gì mà thậm chí không thể nghe điện thoại? Thanh tra gì mà kiểm tra đến hơn 1 tháng?

Vô cùng bất hợp lí. Cha và ông nội là thể tu, còn về mẹ khả năng cao là biết điều này. Cả cha, mẹ, nội và Sơn đều mất liên lạc vào một khoảng thời gian. Vậy thì khả năng cao đã phát sinh sự kiện siêu phàm, làm cho gia đình hắn bị động hoặc chủ động tham gia.

Còn về Sơn, nếu trước đó Lâm chỉ nghi ngờ. Thì hiện tại hắn đã nghi ngờ lên đến 7-8 phần. Người bạn này của mình, không đơn giản.

Chuyện trước mắt là trưa nay về phải nói chuyện này cùng nội. Hắn chỉ có thể đoán già đoán non. Liếc nhìn bạn mình, hắn mở miệng:

"Tí về nhà tao ăn cơm không? Sáng mẹ tao kho vịt hơi bị ngon."

"Đi, ăn chực ngu gì không đi"

Sơn đang chơi điện thoại, cũng không ngẩn đầu lên đáp. Thấy Sơn trả lời như vậy, Lâm nhẹ thở ra. Sau đó hít một hơi thật sâu lấy từ trong balo ra một cuốn tập. Nhìn đồng hồ, giờ ra chơi vẫn còn 10 phút. Sau đó cất bước đi đến chỗ Trâm.

Sơn nhìn bạn mình đi đến chỗ Trâm rất bất ngờ, thầm nghĩ: "Vẫn là con trai bản lĩnh lớn, cha vừa dạy là học được ngay." Sau đó lại bấm điện thoại.



Trâm ngồi bàn đầu, dù sao ai nhìn thấy cặp mắt kính dày thế kia cũng không nỡ xếp ngồi chỗ khác. Giờ phút này mọi người đều tụ tập nói chuyện, cả bàn chỉ còn lại Trâm đang đọc sách.

"À... ừ... Trâm rảnh không? Tui có cái bài tập này chưa hiểu lắm, bà hướng dẫn tui được không?"

Khi đến gần tim hắn đột nhiên đập mạnh, hắn rất hồi hộp, ngay cả nói cũng ấp úng. Ở gần như này hắn cho thể thấy da của Trâm rất mịn, không hề có tì vết gì cả, nó chỉ hơi tối màu.

Không biết có phải ảo giác hay không. Khi Lâm hỏi xong thì gương mặt cô giốn như là đỏ lên. Nhưng vì làn da bánh mật này nên hắn không chắc lắm.

Giờ phút này Trâm cũng rất ngại ngùng. Đây là lần thứ hai Lâm bắt chuyện cùng cô. Lần đầu đó là vào năm lớp 10, khi đó Trâm mới chuyển đến. Trên đường học về thì xe bị hỏng, bánh sau bị kẹt không thể dắt đi được.

Lúc đó Lâm đi qua, rất nhiệt tình hỗ trợ dẫn xe đi. Nhìn hắn gầy và yếu nhưng vẫn cắn răng dẫn xe đi gần cả cây số để sửa. Khi đến nơi cả người Lâm như tắm qua một lần. Sau đó hắn rất thoải mái cho cô mượn 80k, nở một nụ cười cực kì sáng lạng rồi bỏ đi.

Nụ cười đó làm trái tim nhỏ bé của Trâm rung động. Từ ngày đó Trâm luôn chú ý đến hắn. Hắn là một người rất hòa đồng, luôn chủ động giúp đỡ người khác.

Trâm có thể cảm nhận được hai tai của mình nóng lên. Cô ấp úng nói:

"Được... Được chứ. Ông ngồi xuống đây đi"

Cô nhanh chóng tập trung vào bài tập để xua đi sự bối rối của mình. Trong chốc lát cả 2 đã thảo luận khí thế ngất trời. Sau khi giải xong, Lâm nhẹ nhàng cám ơn rồi về chỗ của mình.

Về đến chỗ thì Sơn đã cho hắn một ngón tay cái:

"Đúng là con trai của ta".

Lâm nở nụ cười không nói gì, ngồi vào vị trí của mình. Không thể không nói, Trâm rất thơm.