Ông của Lam Nguyệt thấy học viên đã ra hết, liền đóng không gian của linh thú lại. Khi đã xong việc, ông liền biến mất.
Một thành viên của lớp Lam Nguyệt nói:
- Tớ nghĩ, nên mời cô chủ nhiệm đi ăn liên hoan cùng lớp.
Lam Nguyệt nói:
- Được, để tớ truyền tin cho cô.
Lát sau, cô chủ nhiệm xuất hiện đi tới chỗ Lam Nguyệt đang chờ.
Cô chủ nhiệm nói:
- Các em đã định liên hoan ở quán nào chưa?.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ rồi ạ. Chúng em chỉ chờ cô rồi xuất phát thôi.
Ánh mắt của cô chủ nhiệm, va vào sinh vật đang được Lam Nguyệt ôm trong tay.
Cô chủ nhiệm nói:
- Đây là linh thú em mới tìm được đúng không?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Cô chủ nhiệm nói:
- Vô Khuê đâu rồi?. Cô thấy em và bạn ấy dính nhau lắm nha.
Lam Nguyệt nói:
- Vô Khuê đi trước mua đồ rồi ạ. Cô suy nghĩ: " Lúc nãy, Vô Khuê cho mình viên thuốc giải rượu, có vẻ lát nữa sẽ không tránh được việc phải uống rượu rồi."
Cô chủ nhiệm nói:
- Ừm.
Lam Nguyệt cùng cô chủ nhiệm và cả lớp bước vào quán, rồi ngồi xuống gọi món ăn.
Lúc này, Vô Khuê cũng vừa về tới đặt vò rượu nhỏ lên bàn.
Vô Khuê nói:
- Rượu đây, bạn nào uống được thì uống tớ không ép nha.
Các linh thú được chủ nhân kiểm soát bằng bùa chú, không để chúng đi quá xa. Riêng tiểu linh miêu của Lam Nguyệt, có thể ngủ suốt ngày vì nó đi săn vào ban đêm.
Bữa liên hoan diễn ra trong không khí vui vẻ, rượu thì chủ yếu là con trai uống. Đến lượt Lam Nguyệt và Vô Khuê, vò rượu chỉ còn một chút xíu. Vô Khuê đành rót ra ly nhỏ, rồi chia làm hai để uống.
Lam Nguyệt chỉ uống một chút rượu, cảm thấy nó vừa cay vừa nồng. Vô Khuê nhìn Lam Nguyệt uống xong thì lo lắng.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt cậu không sao đó chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ muốn uống nước.
Vô Khuê nói:
- Được. Cậu ngồi yên đó, tớ đi lấy nước. Vô Khuê nhanh chóng đi mua chai nước khoáng. Khi về đã thấy Lam Nguyệt ngủ gật, Vô Khuê lay Lam Nguyệt dậy.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt, nước của cậu này. Mau dậy uống đi.
Lam Nguyệt nói:
- Ưm… A Khuê đút nước cho tớ đi. Cô nói xong, liền vòng tay ôm eo Vô Khuê.
Vô Khuê đỡ trán bất lực, suy nghĩ: " Biểu hiện này, không phải Lam Nguyệt đã say rồi chứ?".
Lam Nguyệt ôm cứng lấy Vô Khuê, chờ đợi ai đó đút nước cho.
Vô Khuê nói:
- Cậu buông tớ ra đã.
Lam Nguyệt nói:
- Không buông, muốn ôm A Khuê.
Vô Khuê bất lực, đứng yên cho Lam Nguyệt ôm. Tay cầm cốc nước vừa rót, đưa đến tận miệng cho Lam Nguyệt uống.
Lam Nguyệt uống từng ngụm nước nhỏ, lát sau tỉnh thấy cả lớp đang chăm chú nhìn mình.
Vô Khuê thì ngượng chín mặt nói:
- Cậu bỏ tay ra được rồi.
Lam Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra, mình đang ôm eo Vô Khuê liền buông tay ra.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không nhớ gì hết…
Lam Nguyệt cúi đầu gắp thức ăn, để che đi sự xấu hổ.
Vô Khuê nhìn Lam Nguyệt suy nghĩ: “Người xấu hổ là tớ đây này, cậu ngượng cái gì chứ?”.
Cô chủ nhiệm nói:
- Các em cứ ăn uống đi nhé, cô đi có chút việc.
Vô Khuê nghe cô chủ nhiệm nói vậy, liền nhớ đến trước đó đã mua quà để cảm ơn cô chủ nhiệm, đã dạy dỗ cô và Lam Nguyệt được như ngày hôm nay.
Vô Khuê nói:
- Cô ơi, đây là chút tấm lòng của lớp dành tặng cô ạ. Vô Khuê lấy từ trong túi trữ đồ ra một chiếc hộp nhỏ, rồi đưa nó cho cô chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm nhận lấy rồi nói:
- Cô cảm ơn các em nha.
Vô Khuê nói:
- Vâng ạ.
Riêng Lam Nguyệt nãy giờ không nói câu nào, có thể là cô cảm thấy ngượng trước hành động lúc nãy của bản thân.