Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên

Chương 27




Cô cùng Vô Khuê thay xong trang phục biểu diễn, liền mặc đồng phục của lớp để xuống sân trường nhận thưởng.

Ở dưới sân trường, cô tổng phụ trách nói:

- Sau đây, em xin mời hiệu trưởng lên nói đôi lời.

Lam Nguyệt cùng Vô Khuê lúc này đã ngồi ở vị trí của lớp.

Ông nhanh chóng đi lên bục và cầm theo một xấp giấy khen cùng bằng tốt nghiệp.

Ông nói:

- 6 năm trôi qua, các em ngồi đây đã trưởng thành. Trên tay thầy chính là kết quả, mồ hôi công sức của các em. Giờ thầy đọc đến tên em nào, em đó lên nhận bằng.

Cả sân trường lúc này im lặng, chỉ còn tiếng chim hót trên cành.

Ông của Lam Nguyệt bắt đầu đọc danh sách học viên xuất sắc.

Giọng ông run run vì xúc động. Ông nói:

- Em Lam Quỳnh Anh.

- Em Nhan Ngọc.

Lam Nguyệt lên nhận bằng trong tràng vỗ tay của bạn bè.

Lúc phát bằng cho Lam Nguyệt, ông cảm nhận được cháu ông sở hữu song linh căn nghĩa là: “Có hai nguyên tố trong kim đan của Lam Nguyệt”. Ông nghĩ: “Khi về nhà sẽ hỏi A Nguyệt sau vậy.”

Ông nói:

- Mong hai em ra trường, sẽ giúp người dân trừ ma quỷ…

Lam Nguyệt nói:

- Vâng. Em sẽ không phụ lòng thầy.

Nhan Ngọc nói:

- Em cũng vậy.

Ông gật đầu, nhanh chóng phát bằng cho những học viên còn lại và kết thúc buổi lễ tốt nghiệp. Chờ cho các quan khách về hết, ông nói:

- Bây giờ, các em đi theo thầy ra rừng trúc, thầy sẽ mở không gian của linh thú. Các em chỉ được chọn một linh thú, không được chọn hơn.

Ở dưới sân trường, các học viên vô cùng phấn khích, Vô Khuê cũng không ngoại lệ. Cô lập tức viết truyền tin cho bố của cô: “Con được bằng giỏi”. Bố của Vô Khuê vui mừng khôn xiết trả lời: “Tốt lắm. Khi về nhà bố sẽ thưởng cho con”. Vô Khuê gửi lại: “Vâng”.

Vô Khuê thông báo xong liền chạy lên chỗ Lam Nguyệt đang đứng, tất nhiên không có xô đẩy hay chen lấn. Tất cả đều đứng xếp hàng theo lớp, chờ đợi ông của Lam Nguyệt mở không gian của linh thú.

Ông của Lam Nguyệt mở không gian linh thú bằng linh lực của mình, mở xong ông liền ra hiệu cho học viên tiến vào.

Ông nói:

- Các em được tìm linh thú trong vòng một tiếng.

Lam Nguyệt nói:

- Vâng.

Lam Nguyệt nói với ông rồi cùng Vô Khuê nắm tay nhau tiến vào bên trong.

Khi Lam Nguyệt đi vào đã phải ngạc nhiên, vì nơi đây đầy hoa thơm cỏ lạ.

Vô Khuê nói:

- Tớ đi tìm linh thú bên này.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm. Chúng ta không để mất thời gian. Cô nói rồi đi tìm linh thú của riêng mình.

Lam Nguyệt tìm trên cây và nhìn thấy linh miêu màu trắng đang ngủ ngon lành. Cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu linh miêu, rồi nhanh chóng ký khế ước với linh thú.

Linh miêu tỉnh dậy, nhìn cô gái trước mặt rồi dụi vào tay của cô.

Cô khẽ cười nhẹ rồi nói:

- Về nhà, chị sẽ đặt tên cho tiểu miêu sau. Cô ôm linh miêu ra chỗ hẹn đợi Vô Khuê.

Vô Khuê cũng nhanh chóng tìm được linh thú phù hợp, cô quay lại chỗ ban đầu.

Cô thấy Lam Nguyệt đang ôm thú gì đó màu trắng, liền đi lại gần để xem.

Tiểu miêu trong lòng Lam Nguyệt nghe tiếng động, liền quay lại khè Vô Khuê.

Lam Nguyệt nói:

- Tiểu miêu ngoan, đây là bạn của chị.

Tiểu miêu nghe lời Lam Nguyệt, rúc đầu nhỏ vào tay cô ngủ tiếp.

Vô Khuê nói:

- Đây là bạch linh miêu!. Cô ngạc nhiên nhìn tiểu miêu trong tay Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm.

Vô Khuê nói:

- Linh miêu thường sẽ có vằn, nhưng tiểu miêu này có lông màu trắng thực hiếm.

Lam Nguyệt nói:

- Vậy cậu tìm thấy linh thú gì thế?.

Vô Khuê nói:

- Đây a. Cô ôm một chú cáo lông hung đỏ trên tay.

Tiểu linh miêu trong tay Lam Nguyệt, quay ra khè chú cáo đối diện như muốn nói: “Tránh xa ra, đừng lại gần”.

Chú cáo chỉ nhìn rồi tìm chỗ nấp, báo hại chủ nhân cười đau bụng.

Vô Khuê nói:

- Lam Nguyệt xem chúng kìa, buồn cười quá.

Lam Nguyệt nói:

- Chúng ta mau ra ngoài thôi.

Vô Khuê liền đi theo Lam Nguyệt ra ngoài. Lát sau, thành viên của hai lớp mới đi ra, trên môi họ là nụ cười rạng rỡ.