Quang cầu đang bận làm việc lớn, không mấy chú ý đến bên phía Tần Miên, càng không để tâm đến cuộc trò chuyện từ xa giữa Tần Miên và ông nội Tần.
Vì vậy, nó không hiểu rõ ý tứ của câu hỏi từ Quý Thời Thừa, nhưng điều đó không ngăn cản nó trả lời. Nó nói: "Không có."
Quý Thời Thừa vẫn chưa từ bỏ, chẳng lẽ Tần Miên đang ám chỉ nữ chính?
Cậu tiếp tục hỏi quang cầu: "Vậy nữ chính có tự mình chủ động đến gần Tần Miên không?"
Nghe Quý Thời Thừa nhắc đến nữ chính, quang cầu lập tức hứng khởi, đáp: "Không có."
Sau đó nó nói thêm với cậu: "Hôm nay Tần Chính đang ngồi lì ở nhà cũ của Tần gia, không đi đâu cả, suốt buổi chỉ tìm cách làm khó nữ chính và gia đình cô ta. Tôi đã theo dõi một chút, gia đình nữ chính đang bị mắc kẹt vì đứt quãng chuỗi vốn, bây giờ đang vô cùng hoang mang."
Nghe quang cầu nói không có, Quý Thời Thừa cảm thấy nghi hoặc, vậy thì là ai mà lại không biết giữ phép tắc, lại có thể tự nhiên đưa hàng tận cửa cho Tần Miên vậy?
Mà Tần Miên lại còn thích người như vậy, thế thì đúng là hơi quá đáng rồi.
Thấy cậu không phản ứng gì, quang cầu hỏi: "Có nên giúp cô ta không?"
Nó thấy nữ chính khá đáng thương, khi lại thích một kẻ lòng dạ hẹp hòi, thù dai như thế.
Quý Thời Thừa giật mình tỉnh lại, đáp: "Giúp, lát nữa ta sẽ nói với Tần Miên."
Nếu là vấn đề về vốn, Tần Miên hẳn có thể giúp được. Chỉ có điều, chuyện này liệu có khiến anh hút thêm đào hoa không đây?
Thu hút thì thu hút thôi, Quý Thời Thừa nghĩ một cách đen tối, cũng tốt, coi như thử thách tình cảm giữa Tần Miên và người phụ nữ đã chủ động tiếp cận kia.
Ông cụ Tần nghe đến mấy chữ "tự mình chủ động" thì khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói lời phản đối nào.
Ông cụ gật đầu, nói: "Được, có thời gian thì dẫn về cho ông xem."
Tần Miên định mở miệng, nhưng nghĩ tới điều gì đó liền nuốt lại.
Anh gật đầu đáp: "Vâng."
Ông cụ Tần nói tiếp: "Nếu cảm thấy thích hợp thì nhanh chóng dẫn về cho ông xem rồi quyết định đi. Cháu cũng không còn trẻ nữa, như ông hồi đó, lúc bằng tuổi cháu, bố cháu đã sớm ra ngoài lập nghiệp rồi."
Nhắc tới cha của Tần Miên, ánh mắt ông cụ Tần đột nhiên u ám. Rõ ràng, đối với người con trai cả đã qua đời ngoài ý muốn, ông luôn mang nặng tình cảm tiếc thương.
Ông cụ khoát tay: "Không phải định nấu cơm sao, mau đi đi, để ông nếm thử tay nghề của cháu. Lão Thính, ông đi giúp nó một tay."
Thính thúc gật đầu: "Vâng, thưa gia chủ."
Thế là ông cụ Tần liền đẩy Tần Miên và Thính thúc vào bếp, còn bản thân thì tiếp tục đi dạo quanh phòng khách.
Khi trông thấy một chiếc hộp giấy nằm bên cạnh ghế sofa, bước chân ông cụ chợt dừng lại.
Ông cụ Tần tò mò cúi xuống nhặt lên, phát hiện một viên đá nhỏ. Ông đưa viên đá lên ánh sáng ngắm nghía, lẩm bẩm: "Sao trông giống hổ phách quá nhỉ?"
Rồi ông lập tức phủ nhận: "Chắc là nhìn nhầm thôi, ai lại ném hổ phách vào trong một cái hộp giấy cũ chứ."
Nói vậy, ông cụ nhặt viên đá vừa rơi ra rồi ném lại vào trong hộp, sau đó tiếp tục đi dạo khắp phòng như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Quý Thời Thừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là ông cụ không nhận ra. Nếu không, trong mắt ông cụ, cậu thật sự sẽ trở thành loại người như Đát Kỷ hoặc Bao Tự.
Cậu nghĩ thầm, có lẽ phải chuyển đống đá này sang chỗ khác thôi, để giữa phòng khách thế này quá gây chú ý.
Mặc dù ông cụ Tần có vẻ như đang đi dạo thong thả, nhưng thực chất lại rất có mục đích, từ từ tiến về phía cây leo mèo, nơi Quý Thời Thừa đang nằm.
Cuối cùng, ông cụ dừng lại ngay trước cây leo, giả vờ như vô tình ngẩng đầu lên.
Ông cụ Tần ngạc nhiên lên tiếng: "Mày ở đây à."
Sau đó, ông liếc nhìn về phía nhà bếp, thấy không ai để ý mới đưa tay về phía cậu.
Ông cụ Tần nghiêm mặt nói: "Xuống đây."
Quý Thời Thừa: "......?!" Cậu có dám không xuống không chứ?
Dù trong lòng đầy băn khoăn, cậu vẫn nhảy xuống ôm vào lòng ông cụ. Quả nhiên, ngay lập tức bị vuốt ve khắp lông. Cậu thầm nghĩ, ông cụ đúng là một người nghiện đồ lông mềm mịn.
Ôm Quý Thời Thừa trong tay, ông cụ quay lại ghế sofa ngồi sau đó bắt đầu cằn nhằn. Lúc đầu chỉ là nhắc nhở cậu phải ngoan ngoãn, đừng gây phiền phức cho Tần Miên.
Về sau, ông cụ Tần dường như coi cậu như cái thùng rác, xả hết mọi nỗi bực dọc trong lòng. Nào là Tần Miên không nghe lời, nào là Tần Chính chẳng để ông bớt lo, cứ thế mà trút ra liên hồi.
Lúc đầu, Quý Thời Thừa còn chăm chú lắng nghe, nhưng dần dần trên mặt cậu hiện lên biểu cảm đau khổ.
Cậu ngóng về phía nhà bếp, mong mỏi Tần Miên mau chóng bước ra, giải cứu mình khỏi tình cảnh này.
Đến khi Tần Miên cuối cùng cũng từ bếp đi ra, ông cụ Tần lập tức thay đổi sắc mặt ngay. Ông đặt Quý Thời Thừa xuống cạnh ghế sofa, rồi chỉ vào cậu, nói với anh: "Cháu xem kìa, lông mèo rụng đầy sofa rồi."
Ánh mắt Tần Miên nhìn lướt qua chiếc áo của ông cụ, tiến lên nhặt mấy sợi lông dính trên đó rồi nhét vào túi áo mình.
Ông cụ Tần bỗng chốc lúng túng thấy rõ.
Tần Miên làm như không thấy gì, tiếp tục thu dọn lông trên sofa.
Thực ra, anh còn mong "Hoa Hoa" rụng lông nhiều hơn nữa, rụng càng nhiều càng tốt, để anh có thêm nguyên liệu làm nỉ từ lông mèo.
Tay nghề nấu nướng của Tần Miên chỉ tạm ổn, nhưng lạ thay, ông cụ Tần vốn tính tình khó chiều và hay soi mói lại chẳng phàn nàn gì.
Kể cả khi Tần Miên cho Quý Thời Thừa ngồi trên bàn ăn để ăn cùng, ông cụ cũng không lên tiếng, điều này khiến cậu có chút bất ngờ.
Có lẽ mục đích chuyến thăm đã đạt được, hoặc có thể vì phát hiện nhà anh không có phòng trống, nên ông cụ Tần không ở lại qua đêm. Sau khi ăn xong, ông nhanh chóng rời đi.
Anh đưa cậu xuống lầu tiễn ông. Nhìn ánh mắt cuối cùng mà ông cụ dành cho mình và Tần Miên, Quý Thời Thừa có linh cảm rằng, sắp tới hệ thống điện nhà ông cụ sẽ thường xuyên gặp sự cố.
Tiễn ông cụ xong, anh dẫn Quý Thời Thừa đi dạo trong công viên gần đó.
Không biết có phải do ăn tiết heo và tiết vịt hay không, nhưng Quý Thời Thừa cảm thấy sức khỏe của mình có vẻ khá hơn một chút.
Vậy nên, khi đến công viên liền nhảy ra khỏi vòng tay của Tần Miên.
Quý Thời Thừa biết đây là công viên mà mình và Tần Miên thường lui tới nhưng ký ức đó hoàn toàn đến từ những đoạn video ghi lại.
Khi thực sự đứng trên mảnh đất này, đột nhiên cảm thấy cảnh sắc xung quanh rất tuyệt, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với những gì từng thấy qua màn hình.
Hơn nữa, không hiểu vì lý do gì, cậu bỗng có một thôi thúc mãnh liệt muốn chui vào lùm cây xanh mướt bên cạnh.
Dường như có điều gì đó kỳ diệu đang ẩn náu trong đó, chờ cậu đến khám phá.
Nghĩ thế, Quý Thời Thừa vui vẻ chạy vào bụi cây, rồi thả mình lăn lộn trong đám lá khô, nhảy nhót như một chú mèo con.
Giọng nói bất lực nhưng vẫn cố gắng ngăn cản của Tần Miên vang lên từ phía sau: "Hoa Hoa, đừng lăn lộn dưới đất nữa! Hôm nay kiểu gì em cũng phải tắm!"
Cậu chẳng buồn để tâm. Trời lạnh thế này mà tắm gì chứ. Tuy nhiên cũng dừng nghịch vì cảm thấy sức lực của mình cạn kiệt.
Việc bị trừ thể lực quả nhiên ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này, quang cầu nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng trong đầu Quý Thời Thừa.
Nó hỏi: "Không phải trước đây cậu từng nói không có hứng thú với mấy bụi cây sao?"
Động tác duỗi người của Quý Thời Thừa khựng lại, sau đó không nhịn được bật cười trong đầu. Hóa ra trước đây mình từng nói như vậy với quang cầu ư? Xem ra khi mới bước vào thế giới này, mình đúng là rất làm màu.
Vì vậy, cậu đáp: "Đúng là ta chẳng có hứng thú gì cả nhưng bản năng của loài mèo trỗi dậy, không cưỡng lại được."
Quang cầu có chút không tin: "Vậy sao trước đây, bản năng của mèo không trỗi dậy?"
Quý Thời Thừa vui vẻ đáp: "Vậy thì mi phải đi hỏi con người trước đây của ta rồi."
Nó im lặng, hỏi con người trước đây của Quý Thời Thừa sao? Cậu đã mất trí nhớ rồi, hỏi thế nào đây?
Tuy vậy, quang cầu cũng không vội, đợi sau khi linh hồn của Tần Chính bị thu lại, ký ức bị tước đoạt của Quý Thời Thừa sẽ được khôi phục. Lúc đó nó hỏi cũng không muộn.
Sau khi ăn tối và đi dạo về, Quý Thời Thừa liền ngủ sớm. Thường vào giờ này, Tần Miên sẽ nằm trên giường chơi điện thoại, cho đến khi cảm thấy buồn ngủ hoặc đến sáng.
Tuy nhiên, hôm nay Tần Miên lại không làm vậy. Sau khi cậu ngủ, anh đứng dậy và đi vào thư phòng.
Mô hình trò chơi của cậu mang lại cho Tần Miên rất nhiều cảm giác mới mẻ, khiến anh tạm thời quên đi vấn đề thói quen ngủ lạ của cậu.
Vì không ngủ được, Tần Miên đã chơi game cả đêm.
Anh mở hai tài khoản trò chơi, dẫn nhân vật của cậu đi khắp nơi trong game, thậm chí còn nạp tiền mua nhẫn đôi cho cặp đôi.
Nhưng rồi anh lại cảm thấy bực bội, vì nhẫn đôi chỉ dành cho nam và nữ, mà cả hai nhân vật của họ đều là nam.
Tuy nhiên, điều này không làm khó được Tần Miên. Anh trực tiếp nhắn tin cho các quản lý lớn trong game, chỉ sau mười phút, toàn bộ game bắt đầu cập nhật không ngừng.
Sau khi cập nhật, người chơi cùng giới cũng có thể kết hôn.
Ngay lập tức, kênh thế giới trong game trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Tần Miên hòa vào trong sự náo nhiệt ấy, lén lút kết đôi với Quý Thời Thừa mà không để cậu phát hiện.
Sợ cậu sẽ nhận ra khi chơi game, anh còn tỉ mỉ viết mã ẩn đi danh hiệu cặp đôi trên tài khoản của cả hai.
Chiều ngày hôm sau, những món đồ mà Tần Miên đã đặt mua bắt đầu được giao đến. Chuông cửa nhà cứ thỉnh thoảng lại vang lên, từng gói hàng được chuyển đến liên tục.
Tần Miên cảm thấy phiền vì tiếng chuông cửa nên quyết định mở cửa rồi ngồi xuống thảm ở phòng khách để mở các gói hàng.
Sau khi biến thành mèo, Quý Thời Thừa trở nên rất thích làm ầm ĩ. Thấy anh đang mở hộp, cậu lập tức chạy đến quậy phá, nhảy qua nhảy lại giữa các hộp quà.
Cậu vẫn chưa biết rằng tất cả những món đồ này đều là Tần Miên mua cho mình.
Quý Thời Thừa đoán rằng hệ thống 009 sẽ trừ điểm sức khỏe của mình vào cùng một thời điểm mỗi ngày, vì vậy lúc thời gian gần đến, cậu lại tìm cớ chuồn vào nhà vệ sinh.
Quả đúng như hôm qua, vào đúng thời gian đó, Quý Thời Thừa lại bị chảy máu mũi.
Cảm giác chóng mặt và mệt mỏi ập đến, khiến cậu phải nằm gục xuống bồn rửa tay, không thể động đậy trong một lúc.
Quang cầu lo lắng nhìn Quý Thời Thừa nói: "Nếu sức khỏe giảm xuống còn 0, cậu sẽ chết thì sao?"
Quý Thời Thừa cảm thấy choáng váng, không muốn suy nghĩ hay nói chuyện gì cả.
Chỉ khi cảm giác choáng váng qua đi, mới trả lời: "Vậy thì mi viết ta vào tiểu thuyết, rồi tạo ra một thế giới mới, hồi sinh ta đi."
Quang cầu nghe xong trợn mắt, người này sao lại đi theo lời nó nói như vậy?
Không thể an ủi chút ít để làm dịu trái tim mong manh của nó sao?
Nhìn thấy Quý Thời Thừa thảm hại như vậy, quang cầu không nhịn được nói: "Cậu tốt nhất nên nghĩ cách nói với Tần Miên đi, tôi cảm thấy cậu không giấu được lâu đâu."
Cậu đáp: "Ừ."
Không chỉ không giấu được lâu đâu, câu cảm thấy chiều nay nếu còn bị giảm sức khỏe, Tần Miên chắc chắn sẽ phát hiện ra. Hiện giờ chỉ mới giảm 30% sức khỏe mà đã trông như sắp chết rồi.
Vậy nếu giảm 40, 50, 60% thì sao?
Quang cầu nhắc nhở: "Nhất định phải nói cho rõ ràng nhé, đừng làm Tần Miên kích động, chúng ta cố gắng đừng để cho Tần Chính có được bất kì một Vạn Năng Tinh nào."
Quý Thời Thừa gật đầu: "Được."
Từ nhà vệ sinh bước ra, cậu ngay lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt. Giữa phòng khách bày la liệt những giỏ hoa hồng đủ sắc màu, đỏ, trắng, hồng, vàng...đẹp đến mức không thể tin nổi.
Còn đống thùng hàng từ các gói chuyển phát nhanh thì đã được Tần Miên xếp gọn vào góc xa của căn phòng.
Thấy Quý Thời Thừa bước ra, Tần Miên vẫy tay gọi: "Lại đây nào."
Cậu chậm rãi bước tới, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi những đóa hoa rực rỡ đang khoe sắc giữa căn phòng. Anh mỉm cười, chỉ vào đống hoa hồng, rồi dịu dàng hỏi: "Thích không? Anh tặng em đấy."
Quý Thời Thừa nhìn chằm chằm vào Tần Miên, trong đầu bỗng rối loạn. Khẽ thầm thì với quang cầu: "Hôm nay có phải ngày lễ gì không nhỉ?"
Quang cầu đáp lại ngay lập tức: "Không có ngày lễ nào cả, nhưng chỉ vài hôm nữa là đến đêm Giáng sinh rồi."
Quý Thời Thừa càng thêm mơ hồ. Không phải lễ tình nhân, cũng không phải ngày kỷ niệm nào đặc biệt. Thế thì tại sao Tần Miên lại tặng mình nhiều hoa hồng đến thế?
Nhìn những đóa hoa đầy sắc màu, rồi quay sang nhìn Tần Miên đang đứng đó, ánh mắt vẫn ấm áp như mọi khi. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả, vừa bối rối vừa có chút gì đó ấm áp len lỏi.
Quý Thời Thừa nghi hoặc nhìn Tần Miên, tự hỏi: "Đây là quà Giáng sinh sớm cho mình sao? Nhưng tại sao lại là hoa hồng? Mấy thứ này chẳng thực tế chút nào, một đĩa gà rán có lẽ còn có ích hơn ấy chứ."
Thấy biểu cảm khó hiểu của cậu, Tần Miên nhíu mày, khẽ hỏi: "Không thích sao? Hay là em không thích hoa hồng? Vậy em thích loài hoa nào?"
Quý Thời Thừa trợn mắt lườm anh trong lòng thầm nghĩ: "Thích rau cải, nhất là món cải xào, cảm ơn rất nhiều."
Cậu chẳng buồn giải thích thêm mà lập tức chạy tới sofa, kéo chiếc laptop của mình ra, rồi gõ một dòng chữ cho anh xem: "Vẽ cho em một bức tranh đi, vẽ em ấy."
Quý Thời Thừa biết rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ phải rời xa thế giới này. Cậu chẳng có gì để lại cho anh ngoài ký ức về khoảng thời gian bên nhau. Nếu vậy, chi bằng để lại một bức tranh, xem như một món quà, vừa dành cho Tần Miên, vừa dành cho chính mình.
Tần Miên đọc xong, mỉm cười gật đầu đồng ý. Không chần chừ thêm, anh bỏ lại những đóa hoa hồng giữa phòng khách, dắt cậu lên tầng, tới phòng vẽ.
Đây không phải lần đầu Quý Thời Thừa bước vào căn phòng này nhưng cảm giác tận mắt nhìn thấy khác hẳn so với khi xem qua camera giám sát. Mùi sơn dầu nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, ánh sáng tự nhiên tràn vào qua khung cửa sổ lớn, chiếu lên những bức tranh đủ loại treo khắp tường.
Quý Thời Thừa trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh anh, cẩn thận ghi nhớ mọi cảm xúc trong tim. Cậu nhìn thấy rất nhiều bức tranh, và đặc biệt là bức vẽ chú chó Samoyed với nụ cười rạng rỡ.
Rất nhanh thôi, cậu cũng sẽ xuất hiện trong tranh của Tần Miên. Đột nhiên, Quý Thời Thừa cảm thấy có chút mong đợi.
Trước đây cậu thường xuyên vẽ tranh nhưng chưa từng làm người mẫu bao giờ. Cuối cùng lại nằm úp lên ghế thiếp đi lúc nào không hay. Tần Miên nhân cơ hội đó vẽ một bức phác họa cậu.
Khi Quý Thời Thừa tỉnh dậy đã ở trong phòng ngủ nhưng vẫn chưa kịp nhìn thấy anh đã vẽ mình như thế nào.
Hiện tại, Tần Miên và chiếc máy tính bảng đều đang ở bên cạnh cậu, bầu không khí có vẻ khá tốt. Quý Thời Thừa quyết định kể cho anh về việc mình bị tước đoạt giá trị sức khỏe.
Thế là cậu kéo chiếc máy tính bảng lại, viết lên đó: Chắc là tôi chưa từng nói với anh, tôi không thuộc về thế giới này.
Tần Miên đọc xong những gì trên máy tính bảng, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Vậy, em thuộc về nơi nào?"
Quý Thời Thừa đáp: "Một thế giới khác."
Bàn tay vô thức siết chặt lại, anh hỏi: "Vậy nên em sẽ rời đi đúng không? Khi nào?"
Quý Thời Thừa khựng lại, không ngờ Tần Miên lại nhạy bén đến vậy, chỉ một câu đã hỏi trúng ngay chuyện đó.
Cậu không muốn trả lời câu hỏi này nên bỏ qua chủ đề rồi viết lên máy tính bảng: "Em có một lớp lá chắn bảo vệ có thể chống lại bất kỳ tổn thương nào. Vì vậy, trong thế giới này, dù có bị thương nặng thế nào cũng sẽ không chết."
Tần Miên nhìn vào những gì viết trên máy tính bảng rất lâu, rồi mới chuyển ánh mắt sang Quý Thời Thừa. Anh hỏi: "Có thể chống lại mọi tổn thương, vậy sao em vẫn bị thương?"
Cậu lại khựng lại, nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân và quá thấp Tần Miên. Việc giao tiếp với anh không đơn giản như cậu tưởng.
Tần Miên luôn có thể phát hiện ra những lỗ hổng trong lời nói của cậu, anh hỏi những câu không muốn trả lời khiến cậu không thể qua mặt được anh.
Từ ánh mắt, Quý Thời Thừa nhìn Tần Miên, cậu cố gắng không để lộ sự e dè. Sợ rằng nếu anh hỏi thêm nữa sẽ phải tiết lộ thêm nhiều điều nên cậu quyết định nói dối.
Vì vậy lại gõ trên máy tính bảng: "Bởi vì nó chỉ có thể giữ lại giọt máu cuối cùng của em."
Tần Miên nhíu mày, có vẻ như không hiểu lắm.
Quý Thời Thừa tiếp tục viết trên máy tính bảng: "Ví dụ như em rơi từ một tòa nhà cao, có thể sẽ rơi rất thảm, trông như sắp chết nhưng vẫn có thể giữ lại hơi thở cuối cùng."
Lần này, Tần Miên hiểu, nhưng biểu cảm của anh trở nên nguy hiểm, anh hỏi cậu: "Vậy em nói cho anh cái này để làm gì?"
Quý Thời Thừa thở dài, Tần Miên thật sự quá nhạy bén. Cậu viết lên máy tính bảng: "Em sợ anh phát hiện ra, bị kích thích rồi sẽ rơi vào bẫy của Tần Chính nên muốn nói cho anh biết trước."
Anh nhìn những chữ trên máy tính bảng rồi hỏi: "Tần Chính đã làm gì với em?"