Anh chỉ vào viên đá đỏ như mắt mèo ấy và nói: "Viên đó 520 nghìn."
Mấy viên khác thì quên mất rồi.
Mắt hoa đào tròn xoe mắt, tay run run nhặt viên đá mà Tần Miên nhắc đến, có chút không tin nổi mà hỏi: "Bé tí chưa bằng hai quả trứng cút mà tận 520 nghìn à?"
Tần Miên nhướng mày nhìn anh ta, có vấn đề gì sao?
Mắt hoa đào nuốt khan, ánh mắt di chuyển từ những viên đá trong lòng bàn tay đến đống đá quý đang vương vãi trên ghế sofa.
Không lạ gì khi chúng sáng lấp lánh thế, đây chính là ánh hào quang của tiền bạc!
Anh ta vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến bên ghế sofa, miệng lẩm bẩm: "Thần kinh thật, ném cả đống đá quý lên ghế thế này, lỡ mà mất thì sao?" Sau đó tận dụng trí nhớ đáng kinh ngạc của mình, đặt từng viên một lại chỗ cũ.
Sau khi trả hết chỗ đá quý về vị trí ban đầu, anh ta không còn ý định đi tìm Quý Thời Thừa nữa, ngoan ngoãn đi theo đại ca mặt lạnh để chuyển thùng.
Đại ca mặt lạnh cố ý trêu: "Còn muốn nhờ giúp xin không?"
Mắt hoa đào lườm gã một cái đầy bực bội: "Xin cái đầu anh ấy!"
520 nghìn, thà bẻ gãy cổ mình còn hơn.
Thấy anh ta trở nên ngoan ngoãn, Quý Thời Thừa mới thản nhiên bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cậu thò đầu nhìn mấy cái thùng chất đống giữa phòng khách. Người mang hàng đến là nhóm đại ca mặt lạnh, chẳng lẽ bên trong lại là thiết bị chơi game?
Tần Miên như có radar phát hiện, vừa thấy cậu ra ngoài liền vẫy tay: "Hoa Hoa, lại đây."
Nghe thấy từ "Hoa Hoa," mắt hoa đào lập tức quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ khi thấy cậu.
Bị ánh mắt của anh ta chiếu tới, Quý Thời Thừa theo phản xạ dừng bước. Nếu tên này lại đòi bảo thạch, cậu nên từ chối thế nào?
Quả nhiên, mắt hoa đào lập tức sáng rực mắt và đi thẳng về phía cậu. Quý Thời Thừa định quay lưng bỏ chạy, thầm nghĩ thà tránh mặt còn hơn.
Đúng lúc đó, đại ca mặt lạnh ra tay, nắm lấy mũ áo của mắt hoa đào, thô bạo kéo anh ta đi.
Quý Thời Thừa thấy vậy thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tần Miên vẫy tay với mình, cậu miễn cưỡng bước chầm chậm tới.
Thật ra, cậu cũng muốn bước nhanh hơn nhưng vì vừa bị trừ sức khỏe lại còn chảy không biết bao nhiêu máu nên bây giờ yếu xìu.
Quý Thời Thừa thầm nghĩ, hay tối nay bảo anh mua cho cậu ít tiết vịt hoặc tiết lợn để ăn, cậu cảm giác như mình sắp mất máu đến chết rồi.
Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của Quý Thời Thừa, lông trên đầu còn ướt nhẹp, Tần Miên bước lên vài bước, đưa tay bế cậu lên.
Anh hỏi: "Sao lông trên đầu lại ướt thế này?"
Cậu còn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, đã thấy Tần Miên giữ cậu ra xa một chút, vẻ mặt đầy chê bai: "Rơi vào bồn cầu hả?"
Quý Thời Thừa: "..." Tuyệt vời lắm:-)
Cậu lập tức lao vào người Tần Miên, đầu cọ mạnh vào cổ và cằm anh.
Đúng rồi đấy, cảm giác thế nào hả?
Tần Miên: "..."
Thế là một người một mèo không tránh khỏi vờn nhau một lúc đến khi đại ca mặt lạnh và mắt hoa đào dọn xong tất cả các thùng vào nhà, bọn họ mới chịu dừng lại.
Anh vẫn không yên tâm, lại hỏi: "Thật sự không rơi vào bồn cầu đấy chứ?"
Quý Thời Thừa vung một cái tát vào cằm khiến Tần Miên kêu lên vì đau, cuối cùng cũng yên tâm được phần nào.
Không sao là tốt rồi, nếu không, cho dù Hoa Hoa có quậy cỡ nào thì hôm nay vẫn phải đi tắm.
Sau khi mấy cái thùng được đưa vào nhà, đại ca mặt lạnh và mắt hoa đào không rời đi ngay. Họ tháo dỡ thiết bị cũ trong phòng làm việc, lắp đặt xong thiết bị mới rồi mới mang đồ cũ đi.
Trước khi đi, mắt hoa đào còn nhắc Tần Miên mau lên mạng để cùng thử phiên bản mới.
Khi mọi người rời đi, căn nhà yên tĩnh trở lại. Sau màn đùa nghịch với Tần Miên, Quý Thời Thừa lại càng mệt hơn nhưng cậu không nỡ ngủ, muốn ở bên anh thêm chút nữa.
Vì tò mò với phiên bản mới mà mắt hoa đào nhắc tới, cậu đề nghị chơi game cùng nhau, Tần Miên vui vẻ đồng ý.
Rõ ràng, thiết bị chơi game mới mang đến là một trò chơi mới. Khi vào game, họ phải chọn nhân vật và tạo hình khuôn mặt, đặt tên.
Lần này, nhân vật của Quý Thời Thừa vẫn là do anh chọn. Nhưng khi đến phần tạo hình, cậu không để anh giúp nữa, lần này cậu muốn tự làm.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Tần Miên cũng đồng ý để cậu tự thiết kế khuôn mặt nhân vật.
Lần này, Quý Thời Thừa mất một tiếng rưỡi để hoàn thiện tạo hình khiến Tần Miên mấy lần tưởng cậu đã ngủ quên.
Sau khi tạo hình xong, cậu nhập tên vào khung trắng. Khi nhấn nút xác nhận, nhịp tim của cậu bỗng nhiên tăng nhanh một cách lạ thường.
Cậu dành nhiều thời gian như vậy để tạo hình là vì cậu đang làm khuôn mặt của chính mình. Thực ra, điều này không cần thiết, bởi vì đây chỉ là một trò chơi, chỉ là một thế giới tiểu thuyết.
Nhưng cậu vẫn rất muốn để anh biết cậu trông như thế nào.
Cậu không thể biến hình như Tần Miên mong đợi nhưng có thể cho anh biết hình dáng của mình ở thế giới nguyên bản. Dù rằng khi cậu rời đi, hai người sẽ không còn liên hệ gì nữa nhưng vẫn ích kỷ muốn để anh nhớ đến cậu lâu hơn.
Sau khi tạo hình thành công, Quý Thời Thừa cũng vào giao diện chờ trong chế độ chơi đôi, Tần Miên đã đợi sẵn ở đó từ trước.
Trong game, nhân vật của anh đang nằm ngủ say trên mặt đất, bên tai Quý Thời Thừa, Tần Miên còn đang phàn nàn sao vẫn chưa xong.
Cậu điều khiển nhân vật của mình đi vòng quanh Tần Miên một vòng, ám chỉ rằng mình đã hoàn thành tạo hình.
Cùng lúc đó, cậu cảm thấy hơi hồi hộp, không biết anh sẽ đánh giá cậu như thế nào?
Khi thấy khuôn mặt của Quý Thời Thừa trong game, Tần Miên đột nhiên im lặng.
Trong trò chơi, nhân vật của Tần Miên từ trạng thái ngủ trở thành đứng thẳng, rồi ngây ra nhìn cậu mà không cử động.
Quý Thời Thừa thắc mắc, đẩy mặt ra khỏi kính thực tế ảo để nhìn về phía anh trong thế giới thực, không biết tại sao anh lại không có phản ứng, có phải đã ngủ quên rồi không?
Trong thế giới thực, Tần Miên đang đeo kính thực tế ảo, ngồi thẳng người.
Cậu gọi một tiếng, Tần Miên giật mình, lập tức tháo kính ra nhìn về phía cậu.
Biểu cảm của anh trông có chút mơ hồ, hỏi: "Hoa Hoa, gọi anh à?"
Quý Thời Thừa nhướng mày, không phải thì là gì?
Tần Miên nhìn xung quanh một chút, rồi lại đeo kính để kiểm tra nhân vật trong game, như thể đang xác nhận xem trong game và ngoài đời có phải là con mèo này không.
Sau vài lần lặp lại như vậy cuối cùng cũng dừng lại. Anh chăm chú nhìn vào kính trong tay một lúc, rồi quyết định đeo lại.
Khi vào game lần nữa, nhân vật của Tần Miên cuối cùng cũng bắt đầu có hành động. Anh đi vòng quanh nhân vật của cậu hai vòng rồi hỏi: "Hoa Hoa trông như vậy sao?"
Quý Thời Thừa gõ hai chữ trên giao diện chat: "Đúng vậy."
Anh không bình luận gì về việc cậu có đẹp hay không, cũng không hỏi cậu từ đâu đến hay những câu hỏi khác.
Anh bắt đầu chơi game cùng với Quý Thời Thừa, từ khoảnh khắc này, Tần Miên cũng bắt đầu chìm đắm trong trò chơi.
Tên game của Tần Miên vẫn là "Người trồng hoa",vẫn như lần chơi trước, rất nổi bật. Nhưng cậu biết, dù cho Tần Chính có biết anh đang chơi game mới cũng sẽ không tìm đến gây rối.
Bởi vì tài khoản đã hết tiền, cũng vì đã bị Tần Miên "troll" đến sợ hãi.
Anh dẫn Quý Thời Thừa trong game, đây là một trò chơi mới rất hay nhưng rõ ràng Tần Miên đã tham gia vào quá trình phát triển nó vì anh rất quen thuộc với bản đồ trong game.
Tần Miên còn mê mẩn ngắm nhìn nhân vật của Quý Thời Thừa, thường xuyên ngẩn người nhìn cậu. Lúc cậu chơi chán muốn nghỉ, anh vẫn tự mình điều khiển hai tài khoản trong game đi lòng vòng.
Đối với hành động này của anh, Quý Thời Thừa cảm thấy khó hiểu. Trò chơi có thú vị đến vậy sao? Đến mức anh phải tự mình điều khiển hai tài khoản để chơi?
Hơn nữa, khóe miệng Tần Miên dường như đang nhếch lên, có chuyện gì thú vị xảy ra trong game sao?
Rời khỏi chiếc kính thực tế ảo, cậu không biết Tần Miên đang làm gì. Hiện tại, cậu cảm thấy mệt và muốn nghỉ ngơi.
Mặc dù việc mất đi 20% sức khỏe không khiến cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó làm cậu cảm thấy kiệt sức.
Quý Thời Thừa nằm ngủ trên thảm trong phòng làm việc.
Dù Tần Miên đang một mình điều khiển hai tài khoản để tự giải trí nhưng vẫn quan sát tình trạng của Quý Thời Thừa. Thấy cậu đã ngủ, anh liền ôm cậu lên đùi mình rồi tiếp tục chơi game.
Sau một lúc, anh như bỗng nhớ ra điều gì đó mà tháo kính thực tế ảo ra.
Tần Miên đưa tay chọc chọc vào đầu cậu, miệng gọi: "Hoa Hoa, dậy đi."
Quý Thời Thừa mơ màng mở mắt, đã đến giờ ăn cơm rồi sao?
Thấy cậu sắp nhắm mắt lại, Tần Miên nhanh chóng lắc lắc cậu hỏi: "Em mặc size gì?"
Thấy anh hỏi về chuyện không liên quan đến ăn uống, Quý Thời Thừa lập tức lấy móng vuốt ôm đầu rồi tiếp tục ngủ.
Không nhận được câu trả lời mình mong muốn, Tần Miên cũng không nản lòng. Anh bắt đầu hào hứng duyệt hàng hóa, từ quần áo nam, phụ kiện, giày dép cho đến cả đồ lót.
Chỉ cần thấy món nào đẹp mắt sẽ thêm vào giỏ hàng với kích cỡ nhỏ hơn một số. Ngắm mãi cho đến khi mắt thấy mỏi mới dừng lại.
Lúc này, Quý Thời Thừa nằm trên đùi anh đã ngủ say sưa.
Sau khi thanh toán cho tất cả các món trong giỏ hàng, Tần Miên đưa tay đẩy nhẹ cậu: "Hoa Hoa, chúng ta nên đi siêu thị rồi."
Nghe thấy từ "siêu thị", cậu miễn cưỡng tự ép mình tỉnh dậy. Hôm nay nhất định phải đi siêu thị, cậu cần bổ sung sức khỏe.
Nói đến chuyện này, không biết dưới lầu có bệnh viện thú y nào có túi máu cho cậu không, cậu cảm thấy mình có thể cần hai túi.
Quý Thời Thừa vẫn đang suy nghĩ làm sao để khéo léo hỏi Tần Miên thì anh đã nhấc cậu lên.
Lúc đối diện với đôi mắt đầy mong chờ của anh, cậu cảm thấy mí mắt mình giật giật. Mỗi lần Tần Miên nhìn như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Tần Miên hỏi: "Hoa Hoa, khi nào mới biến hình cho anh xem?"
Quý Thời Thừa nghe vậy thì mắt nheo lại. Cậu vừa cho anh xem mặt mình, giờ Tần Miên đã muốn thấy cậu ngoài đời thực sao?
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của anh, Quý Thời Thừa dùng một móng vuốt vỗ nhẹ lên sống mũi của Tần Miên.
Cậu nói: "Có phải anh đang thèm muốn thân hình của tôi không?"
Cậu giãy ra khỏi tay anh, chạy ra ngoài phòng làm việc. Biến hình thì không thể nào rồi, nhưng may mà Tần Miên đã biết cậu trông như thế nào.
Hơn nữa, nhìn mức độ say mê của Tần Miên với trò chơi, có lẽ anh cũng khá thích diện mạo của cậu.
Trong khi đó, anh vừa xoa xoa mũi vừa nhíu mày lẩm bẩm: "Có cần cơ hội gì không nhỉ?"
Một người một mèo xuống lầu đi vào siêu thị, theo yêu cầu của Quý Thời Thừa, Tần Miên đã mua má heo và tiết heo, cùng với nhiều món khác được cho là có tác dụng bổ máu.
Tần Miên không nói gì về chuyện này, chỉ cần cậu muốn, anh sẽ tự lấy vào giỏ hàng.
Khi mua xong nguyên liệu và trở về nhà, cậu phát hiện trước cửa nhà có hai người đứng, hai người mà cậu rất quen thuộc.
Tần lão gia và Thính thúc.
Quý Thời Thừa trong lòng thắc mắc, không biết sao ông nội Tần lại đến vào giờ này, liệu có chuyện gì gấp không?
Tần Miên dừng lại khi thấy ông cụ.
Đối diện với anh, Thính thúc mỉm cười gật đầu nói: "Đại thiếu gia, hệ thống điện ở nhà chính gặp sự cố, tôi đề nghị gia chủ đến đây ở lại một đêm."
Nói đến đây, ông ấy dừng lại một chút, ánh mắt chuyển sang mấy túi đồ mà anh đang cầm.
Sau đó hiện ra vẻ mặt vui mừng: "Thiếu gia định chuẩn bị bữa tối sao? Vừa khéo gia chủ vẫn chưa ăn tối."
Tần Miên không nói gì nhưng trong lòng Quý Thời Thừa thì nghĩ, cho dù hệ thống điện ở nhà chính có gặp sự cố thì ông nội Tần cũng không nhất thiết phải lặn lội xa xôi đến đây ở một đêm chứ?
Khu vực gần nhà chính có nhiều khách sạn cao cấp mà. Hơn nữa, chẳng nhẽ không có thiết bị phát điện dự phòng? Cậu không tin. Ông nội Tần đến đây nhất định là có lý do khác.
Ông hừ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Quý Thời Thừa một lát rồi mới lên tiếng: "Cái thằng này làm được món gì, có ăn được không?"
Thính thúc mỉm cười nói: "Nếu không ăn được cũng không sao, tôi sẽ cho gọi đồ ăn từ khách sạn."
Ông cụ lại hừ thêm một tiếng, anh tiến lên gọi: "Ông nội."
Tần lão gia chỉ vào cửa: "Mở cửa, đứng lâu mệt rồi."
Tần Miên nghe theo mở cửa, ông nội Tần đi vào trước tiên rồi lập tức ngây ra. Dù đã trải đời nhưng ông vẫn bị cảnh tượng cả phòng khách đầy rẫy những giá để mèo và các đồ vật khác làm choáng ngợp.
Đây là một cái tổ mèo sao? Chỗ này đâu còn giống một ngôi nhà nữa?
Ông đột ngột quay đầu, suýt nữa đụng phải Thính thúc đang đi theo sau, chỉ tay về phía Tần Miên đứng ngoài cửa, ngón tay chỉ mấy lần nhưng không thốt ra được lời nào.
Cuối cùng, ông vừa lầm bầm cái gì mà chơi bời mất trí, không ở với ông mà lại quan tâm đến mèo hơn, vừa tức giận đi vào nhà của Tần Miên.
Thính thúc cũng bị cảnh tượng trong phòng khách làm choáng nhưng không nói gì cả.
Anh ôm Quý Thời Thừa đi vào, ngay lập tức, cậu chạy đến chỗ góc phòng khách, nơi xa nhất so với ông cụ rồi nằm trên giá mèo.
Vì ánh mắt của ông nhìn cậu như đang nhìn một con cáo xấu xa quyến rũ cháu trai ông vậy, trong mắt gần như bắn ra những tia lửa.
Thực ra Quý Thời Thừa rất muốn chạy vào phòng làm việc hoặc phòng ngủ để trốn nhưng cậu lại rất tò mò về mục đích của ông nội Tần đến đây nên chỉ có thể chui vào góc phòng.
Đúng như cậu nghĩ, mục đích của Tần lão gia đến đây không chỉ đơn giản là ở tạm một đêm.
Tần Miên bưng ly trà hoa quả đi vào phòng khách, Thính thúc ngay lập tức tiến lại nhận lấy.
Ông nội Tần chỉ vào chỗ bên cạnh rồi nói với anh: "Ngồi đây."
Tần Miên nghe theo ngồi xuống, ông nội Tần liền đi vào vấn đề chính.
Ông thanh thanh giọng hỏi: "Cháu đã độc thân cũng một thời gian rồi, ông giới thiệu cho cháu một cô bạn gái nhé, được không?"
Nghe thấy câu này, Quý Thời Thừa hơi mở to mắt, giới thiệu bạn gái sao? Đây có phải là mục đích của ông cụ đến đây tối nay không?
Tần Miên nghe xong lập tức từ chối: "Không cần."
Ông nội Tần lập tức hừ hừ, giận dữ: "Sao vậy, cháu không thích người ta giới thiệu à?"
Anh phủ nhận: "Không phải."
Ông tức giận hỏi: "Vậy là gì? Có phải cháu có người mình thích rồi không?"
Trên giá mèo, cậu lén lút vểnh tai lên, còn Tần Miên nghe xong thì ngần ngừ.
Một lúc sau, khóe môi anh hơi nhếch lên, gật đầu nói: "Ừm...đúng vậy, cháu có người thích...rồi."
Quý Thời Thừa ngẩn ra, Tần Miên có người thích rồi sao? Là ai vậy?
Cậu ở bên anh cả ngày mà không thấy có liên hệ gì thân mật với ai, chẳng lẽ lại thích nữ chính?
Nữ chính giờ đã chia tay nam chính, không biết anh có tranh thủ cơ hội này không...
Thấy Tần Miên thừa nhận, ông cụ Tần lập tức thu lại cơn tức giận, hỏi: "Ô? Là cô gái nhà nào vậy?"
Tần Miên khéo léo nhìn về phía Quý Thời Thừa rồi nói: "Ông ơi, ông không quen biết đâu."
Ông không hài lòng hừ một tiếng: "Cháu không nói, làm sao biết ông không quen? Cô ấy đến từ đâu?"
Tần Miên đáp: "Cùng thành phố."
Ông cụ gật đầu: "Gần thì tốt, tính cách thế nào?"
Khóe môi anh nhếch lên: "Cậu ấy* hơi thích nũng nịu."
*Trong tiếng Trung từ cô ấy và cậu ấy có phát âm giống nhau nên ông nội không biết.
Nghe vậy, ông cụ Tần không nói gì thêm mà hỏi: "Làm sao mà quen nhau?"
Tần Miên cười đáp: "Cậu ấy tự đến tìm cháu."
Cái gì! Còn có người tự đến tìm sao? Đây là chuyện khi nào vậy! Quý Thời Thừa suýt nữa thì bị câu nói của anh làm rơi xuống giá mèo.
Cậu trong lòng hỏi quang cầu: "Tiểu bại hoại, trong tiểu thuyết Tần Miên có còn tuyến tình cảm nào không?"