Khi Tôi Mười Bảy

Chương 2: Chương 2




CHAP 2 – FIRST MEET

2h45 sáng

- Cạch

An Hiểu Thuyên nhẹ nhàng đóng cửa thư viện lại, môi nở nụ cười đầy đắc ý. Nhịp chân sáo bước đi…

Khi đến dãy hành lang khu B, dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin mini, một dáng người hiện ra, ngồi duỗi chân, lưng dựa vào tường. Hiểu Thuyên giật mình khựng lại. Hơi sợ, nhưng tò mò nhiều hơn. Nó tiến lại gần. Chiếu đèn pin thẳng vào con người kia, thấy được người đó còn thở, nó cũng thở phào.

Đến gần hơn, Là một đứa con trai. Và còn rất đẹp. Đôi mắt khép để lộ hàng mi dày. Sống mũi cao. Đôi môi đầy quyến rũ. Bỗng đôi mắt kia mở bừng ra…

Dương Khôi Thần hơi giật mình khi thấy trước mặt là một con nhỏ nào đó đang nhìn hắn chằm chằm. Quá quen với những ánh mắt ấy, Khôi Thần mỉm cười nhạt thếch rồi cố lết dậy, lần mò đường cũ để ra ngoài. Giờ này chắc bọn dog điên kia đã đi hết rồi..



Dương Khôi Thần khựng lại, quay ra sau nhìn. An Hiểu Thuyên đang bám lấy chân hắn

Thần khẽ nhăn mặt lại, nó bám ngay chỗ vết thương, hắn đau

- Để tôi băng bó vết thương cho

Thuyên nhìn hắn với đôi mắt “cún con”

- Biến đi

Thần lạnh lùng gằn giọng, nếu không phải đang bị thương thì hắn đã một phát đạp bay Hiểu Thuyên rồi. Nó hoàn toàn không xao động, lặp lại câu nói lúc nãy

- Để tôi băng bó vết thương cho

Vừa nói vừa kéo kéo chân Khôi Thần. Chời ơi hắn đau kinh khủng, đến chết với con nhỏ này

- Được rồi được rồi làm ơn đừng kéo nữa

Hiểu Thuyên lập tức buông tay, mỉm cười toe toét rồi chạy biến đi. Thần đau quá phải ngồi phịch xuống đất, giờ hắn đau đến lầm bầm nguyền rủa nó còn không đủ sức, mắt lại khép chặt..



Tiếng xé ngọt vang lên. Thần khẽ mở mắt. Lại là con nhỏ đó, nó đang chuẩn bị băng bó cho hắn. Mặt khá căng thẳng, nó đeo cả găng tay. Xem ra nhỏ này cũng chuyên nghiệp gớm

- Áaaa

Khôi Thần cố kìm cho tiếng thét nhỏ hết mức

- Cô tâm thần à, sao đổ hết chai oxy già vào chân tôi hả???????



- Ơ..không phải sơ cứu người ta hay làm vậy sao?? – Thuyên ngước mắt lên hỏi đầy ngây thơ

- Người ta phải lấy bông gòn chấm nhẹ vào vết thương, hiểu chưa?

Thần khó nhọc giải thích, hết bước này đến bước khác. Sát trùng mất đến 10 phút, trải đều thời gian đó là tiếng rên đau đớn của Dương Khôi Thần. Lúc ôm cái chân bị thương để chạy trốn còn không đổ nhiều mồ hôi như bây giờ. Cuối cùng cũng đến bước băng lại…

- Chời ơi rốt cuộc cô có biết sơ cứu không vậy?

Nó “ngây thơ” lắc đầu. Hắn cố kìm sự giận dữ lại, gằn từng tiếng

- Vậy tại sao đòi băng bó cho tôi hả?

- Vì vui. Tôi chưa sơ cứu cho ai bao giờ. Muốn thử

Lại 1 câu đáp hết sức “thơ ngây”. Thần muốn lao vào mà bóp chết nó ngay lập tức



- Ấy bệnh nhân không được giận dữ, không tốt cho sức khỏe đâu, nghe lời bác sĩ đi

Chời ơi con nhỏ này còn đem hắn ra chơi trò bác sĩ – bệnh nhân, đúng là đau đớn về cả tinh thần lẫn thể xác. Thần dùng hết sức tàn còn lại đè Thuyên xuống, cả thân người cao to phủ lên cơ thể bé nhỏ của nó

- Aaaaa anh làm gì thế?

- Đè chết cô

Mặc cho nó vùng vẫy, hắn vẫn không hề suy chuyển. Cuối cùng, Hiểu Thuyên hít một hơi sâu, dùng sức đẩy hắn ra. Thần lăn ra, nó nhanh chóng ngồi dậy, nhìn lại thì thấy hắn đã bất tỉnh, suy nghĩ một lát rồi nó nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại ra gọi rồi quay người bước đi…

Cuộc chạm mặt đầu tiên vừa ấn tượng vừa đầy đau đớn

*

*

Xung quanh một màu trắng toát. Đây là bệnh viện. Dương Khôi Thần tỉnh hoàn toàn. Nhìn sang bên cạnh, Jin đang đọc tạp chí. Hắn chống tay ngồi dậy, vô tình đụng đến vết thương khiến hắn khẽ rên lên

- Nằm yên đi, vết thương của mày không nhẹ đâu


Jin mắt vẫn không rời cuốn tạp chí, bình thản nói

- Sao tao ở đây?

- Có người gọi cấp cứu, rồi bệnh viện liên lạc với tao

Thần nhìn xuống chân của mình, hỏi

- Chân của tao mấy ngày thì khỏi?



- 1 tháng

- Gì, sao lâu vậy?

- Chỉ là vết đạn sượt nhưng bác sĩ nói là mày sơ cứu sai phương pháp gây nhiễm trùng, chưa cưa chân là may rồi. Mà ai băng ày nhìn ghê thế?

- Cái..gì, cưa???/

Khôi Thần như muốn gào lên. An Hiểu Thuyên, lớp 11A1 trường M (trước khi bất tỉnh đã kịp nhìn phù hiệu của nó), con nhỏ chết tiệt, cô hãy đợi đấy

- Ắt xì

Hiểu Thuyên khẽ xoa mũi, có ai nhắc nó sao. Nhưng nó chẳng quan tâm, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía thư viện

- Chời ơi, ai tô đen các gáy sách thế này?

Tiếng cô thư viện “thánh thót” vang lên, Thuyên bật cười rũ rượi. Sẽ thú vị hơn nếu cô biết những cuốn sách đó chỉ toàn những trang giấy trắng, còn sách thật nó đã giấu trong nhà kho rồi. Sắp đến kì thi HKI nên học sinh mượn sách thư viện để học rất nhiều, xảy ra sự cố này thế nào cũng náo loạn toàn trường. Điều đó càng làm An Hiểu Thuyên thích thú…

2 tuần sau



1 chiếc xe máy đỗ trước cổng trường THPT M, gây chú ý cho tất cả mọi người bởi con xe đen bóng đẹp đẽ. Người con trai tháo nón bảo hiểm ra, gạt chống xuống xe. Lần này thì toàn bộ ánh nhìn đổ dồn vào khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn ta.

Dương Khôi Thần liếc nhìn đồng hồ, khẽ mỉm cười



Toàn bộ học sinh chạy ùa ra cổng, phần lớn đứng bao quanh hắn. An Hiểu Thuyên thấy tụ tập đông vui quá, cũng chen vào xem


- A ra là anh, thế mà tôi tưởng có đám xiếc nào chứ?

Xung quanh rộn lên tiếng cười. Thần không để tâm

- Tôi đang muốn tìm cô đây

- Có chuyện gì? Chân anh khỏe rồi hả? Nhanh gớm, có phải muốn trả ơn tôi không?

Thần nhìn thẳng vào nó. Hắn chưa từng thấy loại con gái nào như vậy. Nghĩ lại 2 tuần qua hắn phải khổ sở kiêng cử, tập luyện, ngủ nghỉ, uống thuốc. Y như cực hình, tất cả chỉ vì hắn muốn hồi phục sớm để đến tính sổ với nó

- Bớt nói đi, tôi…

Thần chưa kịp nói hết câu thì



- An Hiểu Thuyên, em dám giấu sách trong nhà kho hã???/

Tiếng thét của giám thị Nghiêm vang lên. Tội nghiệp, mất 2 tuần ông ta mới tìm được đống sách thật. Thấy ổng đang chạy đến, Thuyên quanh sang nói

- Đi thôi, tìm chổ nào khác nói

Rồi nó nhanh chóng leo lên xe của Thần. Hắn nở nụ cười gian xảo “Đem cô ta đến nơi hoang vắng nào đó giết hoặc vứt lại cũng được”, rồi lập tức rồ ga phóng đi, để lại đằng sau tiếng gào của giám thị Nghiêm và ánh nhìn đầy thắc mắc và ganh tị của đám học sinh…

Bãi biển vắng, cách thành phố 25km

Lúc này trời đã xế chiều. Thần đứng đối diện với Thuyên

- Cô biết bơi không?

- Sao hỏi vậy, muốn dìm chết tôi àh?

- Đúng vậy đấy

Nói xong hắn lôi nó xuống biển, đến chỗ nước qua bụng, đè đầu nó xuống. Thuyên cũng chẳng phải thứ dễ bắt nạt gì, nó chống lại, dùng sức gạt chân hắn. Trúng ngay vết thương cũ. Thần đau quá, mất đà, đè hẳn lên Thuyên. Rồi 2 đứa cứ vùng vẫy như thế, đến khi thấm mệt thì đình chiến, cố lết lại lên bờ, nằm lên bãi cát thở lấy lại hơi

- Sao anh nhỏ mọn quá vậy, dù sao tôi cũng có lòng tốt băng giúp anh mà, lại còn gọi xe cấp cứu giùm nữa

- Được cô sơ cứu thà chết còn sướng hơn. Sao cô không giết tôi luôn đi hả


Khôi Thần hét lên. Hiểu Thuyên mắt lập tức sáng rỡ, quay sang nói

- Được hả? Tôi cũng chưa thử qua giết người

- Cô có vẻ thích những thứ mới lạ nhỉ? Thế thử bị giết qua chưa?

Thần nhếch miệng hỏi ngược lại. Nếu giờ có dao trong tay dám hắn lụi nó luôn rồi. Hiểu Thuyên bĩu môi

- Rồi, từng giây từng phút luôn ấy chứ

Hắn không hiểu lắm, quay đầu sang nhìn, bắt gặp ánh mắt nó đang nhìn xa xăm lên bầu trời màu chiều tà, sâu thẳm và buồn. Hắn không muốn hỏi nữa, cũng hướng mắt lên nhìn

Trời sập tối



Mưa rồi

Dương Khôi Thần khẽ mở mắt, chống tay đứng dậy. Nhìn sang bên cạnh, không còn thấy An Hiểu Thuyên đâu. Hắn cũng chẳng quan tâm. Càng tốt. Bỏ cô ta ở đây luôn. Nghĩ là làm. Hắn nhanh chóng đứng dậy, phủi cát rồi bỏ đi…

Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng vậy


Khi vừa quay đi, ánh nhìn buồn xa xăm của An Hiểu Thuyên lại hiện lên, đôi mắt đen ấy vừa tuyệt vọng vừa cô đơn, khiến cho Thần chợt dừng bước. Rồi không hiểu hắn suy nghĩ gì, thở dài rồi quay người lại

“Quân tử 10 năm báo thù chưa muộn”

Dương Khôi Thần quay lại tìm Hiểu Thuyên. Căng mắt ra nhìn mới thấy được có bóng người dưới biển. Không khó gì để hắn biết là nó vì bãi biển này vốn vắng teo, chẳng có ma nào ngoài 2 đứa nó cả..

- Làm trò gì đấy, về thôi !



Thần hét lớn. Thuyên quay người lại đáp

- Xuống tắm đi

- Điên àh, trời đang mưa đấy

- Thế mới tuyệt chứ

Nó cười tươi đáp. Chắc bị mưa ướt đến não bộ không hoạt động rồi nên hắn cũng xuống luôn. Hiểu Thuyên quay lại

- Có phải rất… - nó đang nói

Một “làn nước” ụp vào mặt nó

- …tuyệt không – nó “phun” nốt mấy từ cuối

Thần ôm bụng cười sặc sụa

- Đúng là rất…



Nó tạt trả lại hắn

- ….cô chết chắc rồi

Thế là 2 đứa nó lại tiếp tục dìm hàng nhau, mặc ưa ngày càng to. Cuối cùng, bất phân thắng bại, vẫn phải đình chiến, khó nhọc lết lại lên bờ. Bây giờ muốn nằm vật ra thở cũng không được vì trời vẫn mưa xối xả

Thần cố căng mắt trong đêm, tìm xem chiếc xe của mình ở đâu nhưng gần như là vô vọng, vì lúc tụi nó đang mải “giết” nhau thì vô tình di chuyển xa chỗ để xe, thêm vào trời tối và mưa, xác định phương hướng gần như là không thể

Sau 1 lúc căng đến mòn mắt, hắn quay lại nói với nó

- Này, cô…

Chưa kịp nói hết câu thì hắn giật mình khi thấy Thuyên nằm sóng soài trên cát. Chậm tiến về phía nó, hắn lấy chân khẽ lay lay

- Này, cô lại bày trò điên gì đấy?

Không có tiếng trả lời. Thần cúi người xuống, thấy mắt nó nhắm nghiền, miệng phả ra hơi thả nặng nề khó nhọc, đưa tay rờ lên trán nó, rất nóng

Không thể để nó chết đây được. Dù rất muốn giết Hiểu Thuyên nhưng Thần muốn nó phải chết đau đớn hơn. Hết cách, hắn bế nó lên. Trước mắt phải tìm chổ trú cái đã

15 phút sau

Mưa ngày càng nặng hạt. Dương Khôi Thần đang đứng trước một căn nhà trọ, có vẻ lưỡng lự, nhìn biển hiệu rồi lại nhìn An Hiểu Thuyên trên tay với nhịp đập ngày càng yếu. Hắn nhắm mặt thở dài, miễn cưỡng bước vào trong

1 tia sét đánh xoẹt qua, làm lóe sáng biển hiệu của nhà nghỉ:

“Phu thê các”