Khi Tôi Mười Bảy

Chương 1: Chương 1




CHAP 1

Từ khi vừa mới chào đời, An Hiểu Thuyên đã được “ưu ái” hơn những đứa trẻ khác, đó là biết trước được số mệnh của mình

- Con anh chị sẽ không thể sống qua tuổi 18

Đó là lời “sấm truyền” của bác sĩ khi Hiểu Thuyên vừa tròn 1 tháng tuổi. Với cha mẹ của nó thì đây quả là một cú sốc lớn. Họ đều là những bác sĩ phẫu thuật tài giỏi, họ cứu sống những người xa lạ hằng ngày, nhưng chỉ đành bất lực nhìn đứa con bé bỏng sống với quả tim không hoàn hảo

- Đây là một trường hợp rất hiếm gặp, một căn bệnh cực kì hiếm. Quả tim của cháu bé có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, và tuổi thọ lâu nhất của cháu là..17 năm. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bất cứ lúc nào, cháu cũng có thể ra đi…

Ông bà An đã tìm vô vàn những phương pháp chữa trị, nhưng tất cả hi vọng đều bị bóp chết khi họ biết, đó là căn bệnh bẩm sinh. Không thể nào chữa khỏi.

Khác với những bậc cha mẹ khác, ông bà An không che giấu Hiểu Thuyên. Từ khi nó nhận thức được xung quanh thì đã nghe cha mẹ liên tục nói về bệnh tình của nó, và nó cũng vui vẻ chấp nhận



An Hiểu Thuyên vẫn đi học như bao đứa trẻ khác. Nó muốn học đàn thì lập tức học đàn. Nó muốn học võ thì lập tức đi học võ. Nó muốn nói gì, ăn gì, uống gì, đi đâu, làm gì, gặp ai đều lập tức được đáp ứng.



Mỗi tối trước khi đi ngủ, Hiểu Thuyên vẫn hôn chúc cha mẹ ngủ ngon, và mỗi khi sắp chìm vào giấc ngủ, nó đều chuẩn bị sẵn cho việc ngày mai có thể không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời được nữa…

Mẹ của Hiểu Thuyên đêm nào cũng chắp tay trước ngực, cầu xin Chúa Trời che chở cho đứa con gái bé nhỏ, rồi trong giấc ngủ chập chờn, những giọt nước mắt của người mẹ tội nghiệp ấy lại lặng lẽ rơi…

Cha của nó không cầu xin cũng không rơi nước mắt. Hằng đêm ông vẫn đều đặn qua phòng lúc Hiểu Thuyên đã ngủ say, áp bàn tay chai sần lên mặt con, cảm nhận từng hơi ấm của sự sống, rồi lại dịu dàng đắp chăn cho nó và khẽ khàng hôn lên trán nó đầy yêu thương…


Anh 2 của nó lại là một người lãnh cảm, không bao giờ quan tâm đến em gái, thậm chí chưa bao giờ nhìn đến nó. Shin ghét Hiểu Thuyên..

Thấm thoát 16 năm đã trôi qua

An Hiểu Thuyên bây giờ là một cô học sinh lớp 11 trường M. Vô cùng xinh xắn nhưng chẳng ai dám đến gần. Vì Hiểu Thuyên nhà ta nổi tiếng bởi võ công thâm hậu và là “học trò cưng” của giám thị Nghiêm…

- Này ai cho em trượt batin trong trường thế hả An Hiểu Thuyên



- Sao em dám sơn cổng trường thành màu hồng hả An Hiểu Thuyên





- Ai? Là ai lấy bộ tóc giả của tôi chẻ ngôi giữa? Gruu..AN HIỂU THUYÊN



Đó chỉ là 1 trong vô số trò đùa quái ác của An Hiểu Thuyên


2 giờ sáng

- Tao sẽ không để mày toàn thây bước ra khỏi đây


1 tên có vẻ ra dáng đại ca, nói giọng đầy kiêu ngạo. Người con trai đứng giữa vòng vây vẫn không tỏ ra chút nao núng, chẳng thèm nói lại câu nào. Đám người xung quanh trong tay đều lăm lăm tuýt sắt, dao, gậy trong khi chàng trai kia chẳng có tấc sắt trong tay. Nhưng lũ người tha hóa này vốn chẳng biết chút gì về khái niệm quân tử, nên khi vừa nghe lệnh từ tên đại ca, toàn bộ chúng đồng loạt xông vào

Người con trai đó chẳng vừa chút nào. Hạ được tên cầm tuýt thì lấy tuýt của hắn đánh thằng cầm dao. Hạ được thằng cầm dao thì lấy dao chém thằng ôn cầm gậy. Và cứ thế, như đang chơi trò đomino. Trong nháy mắt, game over. Chàng trai vứt cây gậy bóng chày xuống, khẽ phủi bụi trên người rồi đút tay vào túi ung dung bước đi…





Một tên núp sau bụi cây đã rút súng ra bắn rồi chạy biến đi. Chàng trai ôm lấy chân, khẽ rủa thầm. Bỗng nghe đằng sau có một đám khác đang rượt đuổi mình, thì không còn cách nào khác là..chạy.

Chạy qua 3, 4 con đường thì chàng trai không đi nổi nữa, máu ở chân cứ túa ra, làm ướt đẫm ống quần jeans, có thể chết vì mất máu chứ chẳng đùa. Nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra một “chỗ trốn” lý tưởng. Dương Khôi Thần thầm mỉm cười, nhanh như cắt phóng qua tường rào.

Nơi đó chính là “ Trường trung học phổ thông M ”

Leave cm và ủng hộ mình nhé