Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 83: Thiên kim




Vào tháng 5 năm 1982, em dâu Lâm Yến Linh của Giang Cảnh Du sinh một cô con gái, đây là thai thứ hai của vợ chồng bọn họ.

Vốn dĩ bọn họ sớm đã muốn sinh rồi, nhưng mà trước đó cô ấy phải học đại học, không thể sinh con, mà lúc vừa mới đi làm phải lo thích ứng công việc trong cơ quan, kéo lần kéo lữa, liền kéo dài tới tận bây giờ.

Giang Cảnh Du tính toán một chút, đứa nhỏ này tới đúng lúc, bởi tháng 9 năm nay việc kế hoạch hóa gia đình sẽ được xác định thành quốc sách cơ sở.

Hiện tại chỗ bọn họ đã bị siết chặt rồi, nếu không phải thai đầu của cô ấy là con gái, vậy thì thai này cũng không thể bình an dưa chín cuống rụng như vầy đâu.

Tính toán một phen, chờ khi đứa bé này sinh được mấy tháng, quốc sách sẽ được định ra, nơi này là tỉnh lị, đến lúc đó sẽ chỉ càng nghiêm khắc hơn thôi.

Nếu mà còn muốn sinh tiếp nữa, việc làm công chức sẽ bị bay.

Sớm từ lúc con dâu mang thai là Diệp Hồng Tú đã tới đây rồi, nên sau khi biết được giới tính của đứa nhỏ, bà trầm mặc một đoạn thời gian.

Bà biết đây phỏng chừng là đứa con cuối cùng của con trai lớn của mình, nhưng mà thật vất vả mới thi đậu đại học, không thể cứ vậy mà từ bỏ đi chứ? Bởi vậy cũng quá đáng tiếc.

Nhưng mà nếu là vậy, về sau con trai bà già rồi thì làm sao đây? Chẳng lẽ sau này phải kén rể sao?

Mà vừa mới nói đến chuyện kén rể, Diệp Hồng Tú lập tức nghĩ ngay đến chú em chồng của con gái mình, cậu ta chính là ở rể đấy.

Cái cậu kia bởi vì hồi trước nhà quá nghèo nên đi ở rể, chờ khi gia đình phất lên rồi thì lại không muốn nữa, ly hôn sau đó cưới một ả quả phụ, sinh một đứa con trai. Cái thằng kia dù cho có ầm ĩ lật mặt với con rể bà, cũng chẳng nhìn ra được nó có chút lòng hối hận nào, còn tự thấy vui vẻ nữa kìa. Rồi mấy đứa con mà nó sinh với vợ cũ là hoàn toàn mặc kệ luôn, cứ như đó chẳng phải huyết mạch của nó ấy.

Nếu về sau cháu gái của bà kén rể, nhìn chức vị của con trai lớn của bà bây giờ, chắc chắn sẽ có không ít người nhắm về phía thân phận và địa vị của cháu nó mà tới, nhưng sau khi chúng nó được cái chúng nó muốn rồi, liệu có phải cũng sẽ trở mặt không nhận người không?

Cái khả năng này là tồn tại nhé.

Nhưng trước mặt cô con dâu mới vừa sinh nở xong, Diệp Hồng Tú không dám để lộ những ý tưởng đó ra, bà hòa hòa khí khí nói: "Con gái cũng tốt, con gái là thiên kim, mẹ đều thích hết. Con vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Chờ khi con dâu ngủ rồi, bà lại kéo con trai mình sang một bên: "Chính sách về sau là thật sự không thể sinh nữa sao con? Về sau nếu mà con không có con trai, con tính thế nào đây? Con có nỡ bỏ công việc hay không?"

Trong lòng Diệp Hồng Tú cũng không biết mình nên có cái ý tưởng gì nữa, có tiếc nuối, có tiếc hận. Bà đúng là muốn được bế cháu trai, chỉ là hiện tại chính sách không cho phép sinh nữa, bà có thể làm cái gì đây?

Diệp Hồng Tú rối rắm, bà nên khuyên sinh, hay là không khuyên sinh? Hoặc là nói, liệu con trai bà có phải là còn muốn liều thêm một lần để sinh đứa con trai hay không? Chỉ là như thế, nếu vẫn là con gái thì sao?

Khi đó còn bị mất việc nữa, mất nhiều hơn được.

Bà không sờ chuẩn được ý của con trai, nên liền kéo nó ra đây, bởi mấy lời này chắc chắn không thể nói thẳng trước mặt con dâu.

"Mẹ nói trước với con nha, con dâu cũng không có dễ dàng gì."

Giang Cảnh Đằng cũng thất vọng. Dù anh ấy rất thích con gái của mình, nhưng mà anh ấy cũng muốn có một đứa con trai.

Anh ấy ôm ấp không ít kỳ vọng với cái thai này, kết quả sinh ra vẫn là con gái. Con gái tuy là tốt, nhưng về sau sẽ xuất giá, xuất giá rồi liền có gia đình nhỏ của riêng mình, con trai mới lưu lại trong nhà, nhưng mà anh ấy có thể trách ai được chứ? Anh ấy chỉ có thể tự trách chính mình.

Lại nghĩ đến chuyện vợ chồng bọn họ trước đó không có sinh sớm hơn chút, khi đó không có bị chịu cái cực hạn thế này, vậy có lẽ có thể có đứa con trai.

Giang Cảnh Đằng biết rõ, sinh con trai hay con gái là phải xem đàn ông, hồi trước thôn bọn họ mở tọa đàm anh ấy còn đi theo bận lên bận xuống mà, nên bây giờ muốn tìm ai mà trách móc, chỉ có thể trách anh ấy.

Hiện tại mọi chuyện đã thành kết cục đã định, sinh ra là con gái, vậy cũng không có biện pháp để sinh lần nữa rồi thay một giới tính khác.

Anh ấy lắc đầu, cố lên tinh thần: "Mẹ, cứ như vậy đi, về sau để bé út nó sinh, nếu mà thật sự không được thì cứ làm như anh họ đi, về sau con gái sinh hai đứa nhỏ, một đứa theo họ nhà trai, một đứa theo họ nhà chúng ta, không cần ở rể, đàn ông ở rể không được mấy người tốt." Ở rể cũng là một khảo nghiệm lớn với tôn nghiêm của đàn ông, vốn dĩ đang tốt đẹp, nhưng thường xuyên bị người khác dùng ánh mắt soi xét mà nhìn, vậy là sẽ không tốt được rồi.

Anh ấy vươn tay ra xoa xoa mặt mình mấy cái, giống như là muốn xoa tan đi buồn bực trên mặt vậy: "Mẹ, mẹ đừng nói mấy cái đó bên tai Yến Linh nhé, về sau nếu như cháu gái mẹ giống với cô của tụi nó, vậy thì giới tính là gì thiệt cũng rất râu ria."

Nói đến cái này, khóe môi Diệp Hồng Tú không nhịn được mà cong cong, hiện tại con trai bà nói ra ai ai cũng phải tôn kính mà gọi anh ấy một tiếng tiểu Giang xưởng trưởng, vì sao lại còn thêm một chữ 'tiểu' ở đằng trước à? Bởi vì trên anh ấy còn có một đại Giang xưởng trưởng.

Nếu không phải có con gái bà xây dựng lên cái xưởng này, con trai bà cũng không thể đi được đến cái chức vị ngày hôm nay.

Diệp Hồng Tú cũng vì việc này mà rất tự hào. Nếu về sau cháu gái bà mà có thể giống với con gái của bà, không, dù chỉ có một nửa năng lực giống cô của tụi nó thôi, bà cũng không cần lo lắng nữa.

Diệp Hồng Tú: "Con trai à, con thật sự không ngại sao?"

Giang Cảnh Đằng thành thật: "Đúng là có chút không thoải mái, mấy kẻ nát miệng kia chắc chắn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ...... Có một số việc là đàn ông thì tương đối thuận lợi hơn, nhưng đã vầy rồi, cũng không có cách nào đi thay đổi, phải tiếp thu cho tốt thôi."

Cái xã hội hiện tại này chung quy là lấy đàn ông làm chủ đạo, chính anh ấy là đàn ông, anh ấy biết tuy bây giờ nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nhưng mà ở rất nhiều địa phương khác, đàn ông từ khi sinh ra đã được kẻ khác xem trọng mà liếc nhìn một cái, trên cùng trình độ, đàn ông càng có ưu thế hơn.

Diệp Hồng Tú tiếc nuối mà thở dài một cái: "Rồi, vậy về sau...... mẹ cũng không nói nữa."

Bà tự khuyên chính mình, hồi xưa không thể không sinh con trai, đó là bởi vì nếu trong nhà không có con trai sẽ bị khinh thường, rất dễ bị bắt nạt. Tranh nước tranh ruộng này, đủ các loại mâu thuẫn, mà mấy cái này đều không phải là chuyện nhỏ, nếu ầm ĩ lên, cãi cọ không lại thì phải nhờ vào vũ lực.

Hồi trước thôn bọn họ với thôn khác còn từng xảy ra trường hợp dùng binh khí đánh lộn nữa đó, lúc đó là trong thời khó khăn, vì những cái rễ cỏ vỏ cây trên núi kia mới đánh lên.

Cái thời đó nếu mà trong nhà không có đàn ông trai tráng, có thể đi ra ngoài đánh thắng mấy gã đàn ông kia, để có thể cướp được đồ ăn sao?

Nhưng giờ thì lại khác, hộ khẩu của con trai bà đã thành hộ khẩu tỉnh thành rồi, con dâu cũng vậy, hai đứa cháu gái của bà cũng vậy, mấy đứa nhỏ dù có là con gái cũng sẽ không bị bắt nạt.

Hai mẹ con bọn họ khuyên bảo nhau thế đấy.

So sánh với việc sinh thêm rồi mất việc, bọn họ lựa chọn không sinh.

Sau khi Điền Phượng Dao biết con gái sinh đứa thứ hai lại là sinh con gái rồi, trên mặt rất rầu rĩ, bà ấy mang theo canh gà hầm sẵn trong nhà tới đây, nhìn con gái đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, lại ngó ngó cháu ngoại gái của mình bên cạnh con bé, không nhịn được mà đẩy tã lót của cháu ra nhìn nhìn.

Bà ấy đã nhìn vài lần rồi, không có nhìn lầm, chính là con gái.

Bà ấy hơi hơi thở dài một cái. Thật sự là con gái, vậy bây giờ phải làm sao đây?

Hiện tại con gái bà không thể có bầu nữa, không ấy chờ dưỡng thân thể được một đoạn thời gian, rồi sau đó xin nghỉ xuống nông thôn sinh con nhỉ?

Nhưng mà cũng không thể xin nghỉ từ lúc bắt đầu lớn bụng tới lúc sinh chứ? Đám đồng nghiệp của con gái cũng không phải người mù.

Nhưng nếu không sinh nữa, vậy sẽ không có con trai, nửa đời sau của con gái bà phải làm sao đây? Bởi con gái suy cho cùng phải xuất giá.

Còn cái nữa là phía con rể của bà, nhà chồng con gái bà sẽ nghĩ thế nào đây?

Lâm Yến Linh mới vừa tỉnh lại liền nhìn thấy mẹ ruột của mình đang nhìn mình thở dài than ngắn, lòng cô ấy nặng nề, người tuy suy yếu vẫn nhỏ giọng gọi mẹ mình: "Mẹ ơi, làm sao vậy? Con của con bị sao vậy?"

"Không sao hết, không sao hết, là mẹ thấy con vất vả thôi." Biết con gái hiểu lầm, Điền Phượng Dao nhanh chóng giải thích. Nhìn bộ dáng mới sinh nở môi trắng bệch của con gái, bà nuốt về lại hết những lo lắng của mình: "Mẹ chồng con đâu rồi?"

Lâm Yến Linh: "Vừa nãy vẫn ở đây ạ."

Đang lúc họ nói chuyện, liền nhìn thấy mẹ chồng cô ấy đi vào, trong tay bà ấy còn cầm một xấp tã, nhìn thấy bà thông gia ở chỗ này thì nở nụ cười: "Bà thông gia đã tới rồi."

Trước đó thái độ của Điền Phượng Dao đối với mẹ chồng của con gái là khá dè dặt, nhưng mà hiện tại bà bác này tự thấy mình đuối lý, nên rất khách sáo: "Đúng vậy, bà nội cháu nó là đi giặt tã nha."

"Không phải, tã này là tôi đã phơi rồi, tôi đi thu tã về." Nhìn thấy thông gia ngồi bên cạnh cháu nhỏ, Diệp Hồng Tú: "Cháu nó tỉnh chưa?"

Điền Phượng Dao: "Còn chưa, vẫn đang ngủ, con nít ở cái tuổi này là thích ngủ nhất."

"Đúng vậy thiệt." Diệp Hồng Tú nhìn về phía con dâu: "Con có chỗ nào khó chịu không? Có đói bụng không?"

Lâm Yến Linh khẽ cười nói: "Còn được ạ."

Diệp Hồng Tú: "Nếu có cái gì con nói với mẹ liền nha, mẹ vẫn luôn ở đây."

Điền Phượng Dao "Con rể chạy đi đâu rồi?"

Diệp Hồng Tú: "Nó đi nộp phí bổ sung rồi chị, chờ chút nữa về liền."

Điền Phượng Dao: "Con rể đi công tác cũng bận rộn, lúc này xin nghỉ được mấy ngày đâu, bên này có chúng ta rồi, nó cứ đi làm việc của nó đi."

Chờ khi Giang Cảnh Đằng tiến vào, bác ta cũng nói như thế, "Chỗ này có mẹ với mẹ con rồi, con xin nghỉ một ngày đều sẽ bị trừ tiền, còn không bằng con lấy số tiền kia mua chút đồ ăn ngon, chờ khi con tan tầm lại qua đây thăm là được rồi."

Hơn nữa hai mẹ con nằm viện cũng nằm không bao lâu, không được mấy ngày là sẽ xuất viện.

Giang Cảnh Đằng đúng thật là không thể xin nghỉ thời gian dài, nhưng vợ sinh con là chuyện lớn, anh ấy vẫn là muốn ở bên cạnh mà trông chừng cô: "Con xin nghỉ một ngày, ngày mai là ngày nghỉ nên cũng không cần đi làm, con canh chừng ở đây không sao hết. Chờ sau này vợ con ở cữ, con không thể mãi xin nghỉ, nên chỉ có thể về nhà lúc giữa trưa và sau khi tan tầm, nên phải vất vả mẹ rồi." Anh nói lời hay.

Điền Phượng Dao cười ra nếp nhăn thật sâu: "Cái này có gì đâu mà vất vả, đều là mẹ nên làm, Yến Linh nó thích ăn canh mà mẹ nấu lắm, mỗi ngày mẹ đều nấu cho nó ăn."

Bác ấy múc canh ra, chuẩn bị cho con gái ăn canh.

"Oa oa ——"

Giang Cảnh Đằng nghe thấy tiếng khóc, cũng không biết có phải đứa nhỏ này bị mùi thơm câu cho tỉnh không nữa.

Giang Cảnh Đằng thấy con tỉnh rồi thì lấy sữa bột ra, bởi mẹ đứa nhỏ còn chưa có sữa, nên chỉ có thể để con bé uống sữa bột trước.

Giang Cảnh Du là vào hôm thứ ba sau khi em dâu sinh rồi mới qua thăm được.

Đã qua 3 ngày, em dâu đã khôi phục không ít, giờ ngồi dựa trên mép giường, trên mặt cũng khôi phục chút huyết sắc.

Giang Cảnh Du đặt chút đồ bổ cô mang tới đây ở bên cạnh: "Hiện tại em thấy thế nào rồi?"

Nhìn thấy chị tới, Lâm Yến Linh lộ ra ý cười: "Đã khá hơn rồi chị, bác sĩ nói ngày mai là em có thể xuất viện."

Hôm nay xuất viện cũng được, nhưng mà ba sắp nhỏ hy vọng cô ấy có thể ở lại thêm một hôm.

Em bé được đặt ở bên cạnh em dâu ngủ, Giang Cảnh Du nhìn nhìn, con bé đang ngủ say, hai cái chân bé xíu tách ra, tư thế rất dũng cảm.

Giang Cảnh Du nhẹ nhàng sờ sờ tóc máu mềm mại của cháu, chỉ là nhẹ nhàng đụng vào đuôi tóc, cô liền thu tay về.

"Đứa nhỏ trông xinh thật đấy, về sau chắc chắn cũng là tiểu mỹ nhân giống như chị con bé cho xem, đã nghĩ kỹ tên cho con bé là gì chưa?"

Nghe thấy cô khen con gái, nụ cười trên mặt Lâm Yến Linh càng tươi hơn: "Còn chưa chị, phải đi tính sinh thần bát tự của con bé một chút rồi lại quyết định ạ."

Giống như tên con gái cả của cô ấy vậy, họ tính ra là con bé ngũ hành thiếu mộc, nên mới đặt tên cho con là Mạn Mạn (蔓蔓)*.

*: hai cái chữ bên trên có bộ thảo, thuộc mộc trong ngũ hành.

Con gái nhỏ nếu là ngũ hành thiếu cái gì, vợ chồng bọn họ cũng sẽ cho nó vào trong tên.

Chờ khi hai mẹ con bọn họ ngủ rồi, Giang Cảnh Du bị Giang Cảnh Đằng kéo ra ngoài: "Chị ơi, chị đừng nói mấy cái đề tài gì như là con trai con gái trước mặt Yến Linh nhé."

Giang Cảnh Du: "?"

Giang Cảnh Đằng: "Hôm qua mẹ vợ em nói vài câu, tâm tình cô ấy giờ không tốt lắm, chị biết đó, tụi em không thể sinh tiếp nữa, mà giờ tụi em còn chưa có con trai, vậy thì về sau chỉ có hai đứa con gái thôi, mẹ vợ là cảm thấy qua 2 năm nữa để cô ấy bị bệnh ra ngoài tĩnh dưỡng, tụi em sinh thêm một đứa, mà chuyện này cũng có nguy hiểm."

Nhìn cái kiểu này, là cậu em không muốn mất việc, Giang Cảnh Du nhướng mày: "Vậy em nghĩ như thế nào?"

Giang Cảnh Đằng nhún vai: "Cứ vậy đi, sinh trai sinh gái là duyên phận, giờ cả hai đứa đều là con gái, vậy chính là em thiếu duyên con trai. Về sau hai đứa con gái em, lúc trước khi kết hôn sẽ phải nói trước, sinh được đứa con trai thứ hai thì theo họ của em, giống như là anh họ mình đấy."

Giang Cảnh Du tự hỏi một lúc, nhắc nhở anh chàng: "Nhưng em có suy xét đến một chuyện là, về sau hai đứa nhỏ sẽ phải đối mặt vấn đề chỉ được sinh một con thôi chưa?"

Giang Cảnh Đằng trầm mặc, bắt đầu nghĩ lại, vì sao anh ấy sẽ xem nhẹ một vấn đề quan trọng như thế này.

Bây giờ là chỉ có thể sinh 2 con, về sau chắc sẽ không nghiêm khắc đến mức chỉ có thể sinh một con thôi chứ? Mọi người có thể nguyện ý sao?

Anh ấy không dám tin tưởng: "Giờ đúng là dân số nhiều, sức lao động cũng nhiều, nhưng mà nếu vẫn cứ vậy hoài, sẽ không đủ sức lao động đúng không?"

Giang Cảnh Du nghĩ, đúng thật là thế, sau đó nữa đúng là mở ra, nhưng mà khi ấy cháu gái cô đã là sản phụ tuổi hạc, đặc biệt là Mạn Mạn. Đứa cháu nhỏ mới sinh này thì còn được, nhưng mà cũng thuộc về phạm trù sản phụ tuổi hạc luôn rồi.

"Dù cho về sau có thể sinh 2 đứa, nhưng giới tính cũng không phải chúng ta định đoạt được, nếu là con gái, em muốn vứt bỏ rồi sinh tiếp à?"

Giang Cảnh Đằng thấy đau đầu: "Vậy làm sao bây giờ?"

Anh ấy như cầu chủ ý mà nhìn về phía Giang Cảnh Du.

Giang Cảnh Du: "Em đừng có nhìn chị như thế, chị cũng không có cách nào để cháu gái về sau chỉ sinh con trai." Hơn nữa nếu bàn về lập trường, đời trước cô chính là con gái một đây này.

Giang Cảnh Đằng thở dài một tiếng.

Anh ấy không có cách nào tưởng tượng, chờ về sau khi già rồi, hai đứa con gái phải xuất giá, trong nhà chỉ còn thừa hai vợ chồng già bọn họ.

Tiền gì đó còn dễ nói, chỉ là quá cô đơn.

Giang Cảnh Du nhắc nhở anh ấy: "Với lại em có nghĩ tới hay không, hiện tại ba mẹ mình chính là như thế đó, em bây giờ cơ bản đều sống ở tỉnh thành, chị thì chạy qua chạy lại, ông bà nội cũng ở đây luôn, chỉ có ba mẹ ở lại dưới quê thôi đó."

Giang Cảnh Đằng nhíu mày: "Cái này không giống nhau mà, em là muốn ba mẹ cùng chung sống với em, ruộng đồng gì đó dưới quê thì nhờ người khác hỗ trợ, hoặc là giống như chị vậy đó, như bây giờ là ba mẹ không bỏ được, nói là còn có thể làm được, nên không chịu rời đi."

"Em là muốn đón ba mẹ tới sống chung mà."

Giang Cảnh Du: "Hiện tại không phải có cơ hội tới à? Đón mẹ tới rồi thì chẳng lẽ ba mình còn có thể ở dưới quê một mình? Em cường ngạnh hơn chút, nói bây giờ còn có một đứa nhỏ cần hỗ trợ chăm sóc, em nói cho đàng hoàng tha thiết, ba mẹ sẽ đồng ý."

Nói xong cái đó, Giang Cảnh Du nói tiếp: "Về sau nếu mà em có con trai, em cũng có thứ mình không nỡ bỏ xuống, ví dụ như là nếu con trai em xuất ngoại, em có nguyện ý ra nước ngoài với nó không?"

"Em phải suy xét đến khả năng sẽ xuất hiện tình huống như thế, bởi con cái rồi cũng có sự nghiệp của riêng tụi nó, cuối cùng vẫn là hai vợ chồng nâng đỡ nhau qua lúc tuổi già."

"Em trước hết nên nghĩ cho rõ ràng, em muốn có con trai là vì dưỡng lão? Hay là vì hương khói?"

Giang Cảnh Đằng: "Chủ yếu vẫn là để dưỡng lão đi." Anh ấy nhún vai: "Cái chuyện hương khói này, còn có bé út mà, nhưng mà em cũng có chút xíu niệm tưởng, chính là muốn để cái họ Giang này tiếp tục truyền xuống trên tay em." Con gái kết hôn sinh con, trừ bỏ tình huống đặc biệt ra, con cái đều theo họ cha.

Trước mặt chị gái mình, Giang Cảnh Đằng rất thẳng thắn thành khẩn: "Con gái của em tất nhiên là theo họ Giang giống em rồi, chỉ là đời tiếp theo, nếu mà em cường ngạnh yêu cầu điểm này, em lo là mấy đứa nhỏ sẽ không tìm được nơi quy túc tốt đẹp, bởi người đã nguyện ý ở rể lại còn có tiền đồ ấy à, em cảm thấy là không tồn tại, nếu mà thật sự tồn tại, em lại càng lo lắng hơn."

Giang Cảnh Đằng: "Mà biểu em cứ vậy mà từ bỏ, em lại có chút không cam lòng."

Giang Cảnh Du nghĩ tới một thao tác được dùng ở rất nhiều nhà có con một, đó chính là kết hôn hai lần.

"...... Về sau khi bàn chuyện cưới gả cho mấy đứa nhỏ, em có thể để tụi nó ở trong những căn nhà khác nhau trong tiểu khu, như thế không xem như là ở rể. Về phần dòng họ của đời cháu xuống nữa, thôi em nhìn thoáng chút đi, giờ có nghĩ nhiều thế cũng vô dụng, con cái bình an khỏe mạnh là được rồi, không chừng về sau mấy đứa nó trưởng thành gả ra nước ngoài luôn, rồi trực tiếp theo họ chồng, qua lại một chuyến đi thăm phải bay qua hơn nửa cái địa cầu, sinh con ra là tóc vàng mắt xanh, còn có khả năng là da đen nữa."

Tưởng tượng đến khả năng này, Giang Cảnh Đằng rùng mình, nháy mắt tỏ vẻ: "Thật ra thì không theo họ em cũng còn được, trên người vẫn chảy dòng máu của em."

"Về sau em chuẩn bị cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một căn nhà, ở ngay gần đây, vậy thì xác suất có thể giữ tụi nó bên cạnh sẽ lớn hơn."

Anh ấy càng nói càng hăng say: "Tìm việc ngay chỗ chúng ta sẽ không thể bạc đãi tụi nó được, tiền lương với đãi ngộ của chỗ chúng ta đều rất tốt, nói vậy thì dù cho có tách ra ở thì có thể xa cỡ nào đâu, chỉ trong cùng một xưởng thôi."

Giang Cảnh Du cười tủm tỉm mà dội nước lã cho cậu em: "Chị với em cũng trong cùng cái xưởng nè, em coi coi cơ hội để hai ta gặp mặt có nhiều không?"

Giang Cảnh Đằng: "Sao mà giống nhau được chị? Em là ở phân xưởng mà."

Giang Cảnh Du: "Mấy đứa nhỏ, đứa nào càng có tiền đồ càng đi được xa hơn, nếu mà để chị lựa chọn, chị vẫn là chọn để con cái có tiền đồ hơn chút."

Giang Cảnh Đằng cân nhắc một chút, thở một hơi thật dài: "Con gái em giờ còn nhỏ, nghĩ đến về sau hai đứa nó trưởng thành, có sự nghiệp của chính mình, rời khỏi sự phù hộ của cha mẹ mà tự mình lang bạt, còn kết hôn nữa...... Trong lòng em thấy không dễ chịu."

Giang Cảnh Du: "Em có tâm thái cha vợ sớm đến vậy luôn à?"

Giang Cảnh Đằng ha hả cười lạnh: "Chị ơi, chị biết không, Mạn Mạn có đứa bạn ngồi cùng bàn, ngày nào cũng mang kẹo cho con bé ăn, chị nói một tên tiểu tử thúi mới có bây lớn mà sao lại xảo quyệt đến thế? Bên Hi Hi không có xuất hiện tình huống như thế sao?" Tướng mạo của Hi Hi cũng rất xuất chúng, hiện tại đã 13 tuổi, cái tuổi này đã là tuổi hoa tình đậu sơ khai rồi.

Giang Cảnh Du: "...... Từng có, Hi Hi trả về lại, bên cạnh con bé còn có anh trai nó ở đó."

Giang Cảnh Đằng yên tâm: "Đúng đó, còn có anh trai con bé mà, xem coi có tên tiểu tử thúi nào dám không có ý tốt."

Giang Cảnh Du lại quay trở lại đề tài cũ: "Em ngẫm lại cho thật kỹ đi, nếu mà đã quyết định sau này không sinh nữa, vậy về sau em cũng đừng có cưỡng cầu mấy đứa nhỏ, em nhẫn tâm ép tụi nó sao?"

"Còn có nữa nè, chuyện này em phải câu thông với em dâu cho kỹ vào, hai đứa là vợ chồng, hai đứa chắc chắn phải đạt sự nhất trí trên vấn đề này, bất kỳ quyết định nào cũng phải nói rõ ra, đừng có lưu lại cái dằm gì trong lòng để bị cấn."

"Bây giờ em dâu còn đang ở cữ, đừng có làm em ấy tức giận, biết chưa hả?" Nói tới đây, biểu cảm cô trở nên nghiêm túc: "Chị nói cho mà nghe nè, nếu mà vợ em không muốn sinh nữa, chị đứng về phía em ấy đó."

Tâm tình phụ nữ khi ở cữ rất quan trọng.

Giang Cảnh Đằng nghe chị mình nói thế thì trong lòng chợt lộp bộp, và cũng là vì thế, anh ấy hạ quyết tâm rất nhanh "Chị, em biết rồi, về sau cứ vậy đi, hiện tại em để dành nhiều chút tiền, về sau mua nhà cho hai chị em nó, cũng phải chuẩn bị nhiều chút tiền để tụi em dưỡng lão."

Bất luận về sau có thế nào, trong tay có tiền thì càng tự tin hơn.

Giang Cảnh Đằng tìm một thời gian nào đó để câu thông với vợ một phen, Lâm Yến Linh cũng không muốn mất đi công việc hiện tại, với lại bản thân việc sinh nở cũng là chuyện rất là nặng nề, nhưng mà cũng giống như là mẹ cô ấy đã nói vậy, cô ấy lo là ba đứa nhỏ sẽ trách cô ấy, lo nhà chồng cũng sẽ trách cô ấy.

Hiện tại nghe thấy chồng nói như vầy, một hơi bị nghẹn ở trong lòng giờ đã tan.

Giang Cảnh Đằng ôm lấy vợ: "Về sau một nhà bốn người chúng ta cùng nhau sinh hoạt."

Cỗ gió đông tên kế hoạch hóa gia đình này thổi mạnh nhất ở khu vực trong thành, trước mắt dưới nông thôn còn chưa có nghiêm khắc đến vậy, rất nhiều người còn chẳng có cương vị công tác để mà bị khai trừ đâu.

Như lứa của Giang Cảnh Du đây, muốn sinh thì sớm đã sinh rồi.

Trong cả đám anh chị em bà con cả họ ngoại lẫn họ nội, người duy nhất sinh 2 đứa con gái lại bị hạn chế sinh tiếp chỉ có Giang Cảnh Đằng, xuống chút nữa chính là Giang Cảnh Tường, nhưng hiện tại anh chàng còn đang độc thân nên chưa tính.

Bọn họ là tự thương lượng tốt với nhau ở trong nhà, nhưng mà sau khi truyền ra ngoài, việc này rất mau đã thành đề tài nóng nhất trong thôn.

Diệp Hồng Tú giúp đỡ chăm con dâu ở cữ xong cũng không có về quê, bà muốn hỗ trợ chăm sóc cháu gái. Một bên là cháu gái bé nhỏ mềm mại non nớt vừa mới sinh ra, còn đang cần người chăm sóc, một bên là đồng ruộng của gia đình... Tuy rất luyến tiếc, nhưng mà bên cháu gái càng cần bà hơn, nên bà liền thường trú ở bên này luôn.

Giang Minh Trí cũng đi tỉnh thành, để có thể luân phiên thay ca với Diệp Hồng Tú, bởi một mình chăm sóc con nít rất vất vả, có chút xíu thế này là cái tuổi không thể rời khỏi người nhà nhất.

Cách một đoạn thời gian, Giang Minh Trí sẽ về quê để xem đồng ruộng như thế nào.

Giang Minh Trí ở dưới quê sẽ dành nhiều thời gian làm việc, hơn nữa tính ông trời sinh không thích giao du rộng lớn, nên ông còn chưa có biết có vài kẻ ngoài kia đang nghị luận sau lưng nhà bọn họ thế nào.

Tuy rằng nhân dân toàn cái thôn này là nhờ có nhà bọn họ mới có cuộc sống rực rỡ hẳn lên như bây giờ, hưởng thụ được chỗ tốt từ nhà bọn họ, nhưng không phải ai ai cũng vui lòng phục tùng.

Luôn có vài kẻ ấy à, cứ nhớ ăn không nhớ đánh, luôn ghen ghét sao mà cuộc sống nhà người khác tốt hơn mình, mấy kẻ ấy trên mặt tuy không nói, nhưng sau lưng lại không ít lần dùng lời nói như đồng tình với Giang Cảnh Đằng kiểu:

"Xem ra về sau tiểu Giang xưởng trưởng sẽ chính là hộ tuyệt hậu rồi, bằng không phải mất việc, bởi trong thành đang bắt bớ cái vụ này đó. Tui có người quen có bầu lần hai nè, ngày nào cũng có người tới nói chuyện, cổ cũng chưa có rảnh mà làm chuyện riêng của mình luôn."

"Đúng vậy đó, thai thứ hai chính là nhiều nhất, ai biểu cậu ta không may mắn chứ."

"Nhà tui đã có hai thằng con trai, không cho tui sinh cũng chả sao."

"Ha ha, nhà tui có tới 4 thằng con trai! Giang Cảnh Đằng kia nhìn thấy phỏng chừng phải ghen ghét chết."

"Hiện tại cái tên đó có năng lực cỡ nào nha, kết quả là chờ tới lúc trăm năm sẽ không có ai phất cờ ném chậu cho, về sau chôn cũng không có ai tế bái tảo mộ cho."

"Như này còn không bằng chúng ta!" Bọn họ không có năng lực như anh ta, nhưng mà bọn họ có con trai nha!

Về sau già rồi không cần lo lắng hậu sự tang ma.

Cố Hướng Hưng nghe mấy lời bàn luận kia thì yên lặng tán đồng trong lòng.

Hiện tại hắn ta ở trong xưởng nhiều năm lại không dời chỗ được, muốn mượn thế anh trai với chị dâu mình cũng không được, mấy người bạn còn sót lại bên cạnh kia cũng nhàn nhạt, nhưng mà mỗi ngày từ xưởng về lại nhà lại có vợ con ấm giường. Chờ về sau già rồi, hắn sẽ có con trai túc trực bên linh cữu cho chính mình, con trai họ Cố, vậy là cả đời này của hắn ta cũng coi như đáng giá.

Dù cho không thể uy phong lẫm lẫm mà làm quan lớn, cuộc sống này cũng có tư có vị.

Nghĩ như thế, Cố Hướng Hưng tan tầm, sau đó thấy được Thiên Tình đón mặt đi tới.

Hắn ta chào hỏi: "Thiên Tình đi đâu vậy?"

Trần Thiên Tình vốn dĩ đang muốn vờ như không thấy, nhưng bị hắn ta gọi lại, cô nàng cũng đành không cam nguyện mà dừng lại bước chân: "...... Đi mua chút thuốc."

Cố Hướng Hưng gật đầu hai cái, à một tiếng rồi nói: "Thế à, vậy ba không chậm trễ con nữa, con đi đi."

Nói câu đó xong là hắn ta bỏ đi luôn, lưu lại Trần Thiên Tình tức giận mà nhìn bóng dáng hắn ta rời đi.

Ông ta chỉ là kêu một tiếng thế thôi à? Không có gì khác muốn nói sao?!

Ngày mai anh trai cô nàng phải tham gia thi đại học, anh trai học lại một năm, mỗi tối đều phải học tập đến tận khuya, bởi vì quá nỗ lực cộng thêm nền móng sức khỏe của anh chẳng thế nào tốt mà còn bị bệnh mấy bận, hiện tại rốt cuộc tới lúc sắp sửa thi cử, anh cả lại có chút không thoải mái, mẹ vì để phòng ngừa vạn nhất mà bảo cô nàng đi mua chút thuốc về, để tránh cho anh thật sự ngã bệnh vào thời điểm quan trọng như vầy, mà kết quả là, ông ta nghe thấy mình đi mua thuốc, lại vẫn cứ thờ ơ như thế!

Đây là ba của bọn họ đó, 'người cha tốt' của bọn họ đó!

Trần Thiên Tình thấy trong lòng lạnh lẽo một mảnh. Cô nàng sớm nên hiểu rằng, ba sớm đã chẳng có tâm gì với bọn họ rồi, con của ông ta, chỉ có cái đứa Cố Gia Bảo theo họ của ông ta thôi!

Ông đã chẳng xem bọn họ là con của mình, vậy thì về sau cô nàng cũng sẽ chẳng xem ông ta là ba mình nữa.

Ba của cô nàng, ông ta đã chết từ lúc ly hôn với mẹ cô nàng rồi!