Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 82: Đi ra ngoài




Giang Cảnh Du nhìn hai cái thỏi vàng to này, tròng lòng hiện lên thiên ngôn vạn ngữ.

"Ông nội, tụi nó là từ đâu ra vậy?"

Giang Nguyên Đồng: "Đương nhiên là của ông nội con rồi."

Giang Cảnh Du nhất thời câm nín, một hồi lâu sau mới hỏi: "Không phải nhà chúng ta khi trước đã hoàn tòa suy tàn sao?"

Giang Nguyên Đồng cười ha hả: "Thỏ khôn có ba hang, ông của con còn không bằng con thỏ à?"

Giang Cảnh Du sâu kín hỏi: "Vậy thì ông nội, ông không phải vì muốn con mua cần câu giùm nên mới biểu con đi bên bển đó chứ?"

Giang Nguyên Đồng như nói lời lẽ chính đáng: "Sao mà vậy được chớ? Ông sao sẽ nghĩ như vậy? Nhiều lắm chỉ là thuận tiện mà thôi."

Giang Cảnh Du tỏ vẻ: "Vậy nếu mà con thấy không thuận tiện thì sao?"

Giang Nguyên Đồng: "Vậy ông tin chắc rằng con vẫn là có thể thuận tiện."

Giang Cảnh Du trầm mặc nhìn ông cụ, thể hiện sự hoài nghi của mình.

Với lại từ cái tư thái vì mua cần câu mà lấy ngay ra 2 cái thỏi vàng to thế này của ông cụ mà xem, Giang Cảnh Du cảm thấy nếu mà ông nội mình không còn hàng trữ khác thì mới làm lạ đó.

Hai thỏi vàng này nếu mà dựa theo giá vàng quốc tế hiện tại để bán, có thể đổi về được ba bốn chục ngàn tệ.

Giang Cảnh Du: "Ông nội, trừ bỏ cần câu cá, ông còn muốn mua cái gì nữa không?"

Cái cần câu nhãn hiệu kia tuy đúng là không rẻ, nhưng mà còn chưa có đắt đến thế.

Giang Nguyên Đồng: "Lấy ra 2000 tệ, còn dư lại con mở một cái tài khoản giúp ông rồi tồn trữ trong đó."

Giang Cảnh Du nhìn ông cụ như thế này, trông như là đều có tính toán: "Bà nội có biết không?"

Giang Nguyên Đồng: "Con đang chỉ cái nào?"

Giang Cảnh Du: "Cả hai cái luôn, là bà nội có biết mấy thứ này không? Rồi có biết ông muốn mua cần câu đắt đến thế không?"

Giang Nguyên Đồng khụ khụ hai tiếng: "Bà nội con có cái gì không biết đâu, con hỏi nhiều thế làm cái gì." Ông cụ bày mặt hổ: "Được rồi, cứ vậy đi, đến lúc đó con coi mà làm."

Giang Cảnh Du: "......"

Quá rõ ràng nha.

Sự tồn tại của những thỏi vàng này bà nội hẳn là có biết, nhưng mà dùng để mua cần câu thì chưa chắc biết.

Chẳng qua từ thái độ trên cơ bản sẽ không phản bác ông nội chuyện gì của bà nội mà xem, bà cụ có biết cũng sẽ không nói cái gì.

Giang Cảnh Du cúi đầu, nhìn thỏi vàng trong tay, hiện tại lại nghĩ sâu hơn về mấy năm trước, cái hồi mà cô mới xuyên không đến thế giới này ấy, trong nhà lâu lâu sẽ ăn một bữa lương thực tinh, hồi đó cô cho rằng tiền để ăn uống như thế là cô hai trợ cấp cho, nhưng giờ nghĩ lại thì cũng chưa chắc đâu.

Giang Cảnh Du có lý do hoài nghi khi đó là ông nội đã bán đi vài món đồ đã đi giấu để đổi tiền, sau đó lại mua lương thực.

Quả nhiên, nhà ai nếu đã từng giàu có, thường đều sẽ nghĩ đủ loại biện pháp để chừa chút đường lui.

Giang Cảnh Du đáp ứng ông nội, sau đó cô đi đến xưởng, mới vừa vào liền gặp được Trương Hữu Nghị.

Đây là một người có năng lực mà Giang Cảnh Du có ấn tượng.

Cậu này vào xưởng thời gian không lâu, là thuộc lứa thanh niên tri thức về thành trước nhất ấy, hiện tại đã là một nhân sĩ thành công.

Trương Hữu Nghị mới vừa trang hoàng ngôi nhà được phân phối cho, cả người đều là nhiệt tình đây, nên vừa thấy được Giang Cảnh Du, anh ấy nhiệt tình chào hỏi: "Xưởng trưởng!"

Giang Cảnh Du nhìn thấy anh ấy, tự động tiến vào mode làm ăn, lộ ra nụ cười: "Có phải sắp sửa vào nhà mới ở rồi không? Chúc mừng nhé."

Vừa nói đến cái này, nụ cười trên mặt Trương Hữu Nghị càng thêm tươi rói sáng lạn vài phần: "Đúng vậy ạ, còn mười ngày nữa là được ạ."

"Giờ là muốn đi đâu?"

Trương Hữu Nghị: "Có một bút đơn đặt hàng, phía đối phương có chút nghi vấn, nên phải qua đó một chuyến."

Giang Cảnh Du: "Vậy cậu đi làm việc đi."

Trương Hữu Nghị bước nhanh rời đi.

Anh ấy bước chân vội vàng.

Hiện tại Trương Hữu Nghị đã là một trưởng khu phụ trách một khu vực rồi, lấy cái chức vị hiện tại này của anh ấy, tất nhiên là có phòng ở để phân phối cho, chỉ cần anh ấy đáp ứng với xưởng sẽ làm bao nhiêu năm không từ chức, vậy là có thể được chia nhà cho.

Nhà ở đều là căn hộ trong từng tòa nhà lầu rất thống nhất, trong nhà đã được trang hoàng đơn giản, Trương Hữu Nghị lại mời người làm gia cụ nữa, hiện tại đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngày lành tới là cả nhà có thể dọn vào ở.

Vốn dĩ anh ấy có thể xin ở nhóm đầu tiên, nhưng mà chức vị của anh ấy khi đó còn thấp, chỉ có thể được chia cho căn hộ 1 phòng ngủ.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng và tỉ mỉ một phen rồi, Trương Hữu Nghị quyết định hoãn lại và xin chia nhà đợt hai.

Hiện tại xưởng đã đang xây dựng đợt nhà thứ 4 rồi.

Giang Cảnh Du đi vào trong xưởng, nhìn cổng một chút, người đến người đi.

Trước kia có người nói bên này có chút hẻo lánh, nhưng mà hiện tại sẽ không còn ai nói bên này hẻo lánh nữa, bởi chỗ bọn họ giờ đã có tuyến giao thông công cộng đường bộ, có cửa hàng nhật dụng, còn có người đứng ngoài cổng xưởng bán đồ ăn thức uống.

Buổi sáng là náo nhiệt nhất.

Mà theo các công nhân được chia nhà ở, bọn họ cơ bản đều sẽ dìu già dắt trẻ đến ở trong nhà được phân phối cho, ở đây bọn họ có thể nấu cơm, tắm rửa và đi vệ sinh ở ngay trong nhà, không ra khỏi cửa là có thể giải quyết được những nhu cầu này.

So với nhà ở mà những đơn vị khác phân cho, đương nhiên là xưởng bọn họ càng tốt hơn rồi.

Hơn nữa diện tích còn lớn, ban công cũng rộng.

Nếu mà nhà ai đông người, căn hộ một phòng có thể sửa lại thành 2 phòng, còn căn hộ hai phòng lại có thể sửa lại thành ba phòng.

Tỉ suất vào ở rất cao, không được mấy người nhịn được có nhà phân phối cho lại không vào ở.

Giang Cảnh Du thay quần áo, vào phân xưởng sản xuất.

Một chốc một lát, công nhân trong phân xưởng không một ai phát hiện xưởng trưởng đã tới, bọn họ đều đang hết sức chăm chú với công việc trên tay, nên Giang Cảnh Du cũng không quấy rầy bọn họ.

Kiểm tra vệ sinh và quy phạm của dây chuyền sản xuất xong rồi, lúc đi ra ngoài Giang Cảnh Du gặp được tổ trưởng của phân xưởng sản xuất này, đối phương thấy được Giang Cảnh Du thì ngẩng mặt tươi cười: "Xưởng trưởng tới rồi."

Anh ta rất tự tin, chẳng sợ kiểm tra đột kích chút nào hết!

Giang Cảnh Du cổ vũ mà gật gật đầu: "Anh tiếp tục làm việc đi."

Sau đó mới về lại văn phòng.

Buổi tối, Giang Cảnh Du vào không gian game gặp mặt Cố Hướng Hằng, thương lượng chuyện đi đảo Minh Châu với anh.

Cố Hướng Hằng chẳng hề nghĩ ngợi nói: "Muốn đi thì cứ đi, đi để có thể ngắm nhìn phong cảnh ở thời đại này. Nếu mà còn có thời gian, có lẽ còn có thể làm không ít chuyện. Bên kia nối được đường ray quốc tế, nếu em có thể tiếp xúc được một vài người trong những ngành nghề khác, em sẽ không cần đau đầu chuyện mua sắm thiết bị đến vậy nữa. Tống Nhụy dẫn em qua bên đó, hẳn là cũng có thể giúp đỡ em giật dây bắc cầu." Trước kia Tống Nhụy từng sống ở đảo Minh Châu 2 năm.

Giang Cảnh Du vốn dĩ là chính là định làm vậy đó, nghe thấy chồng cũng nói như vậy, "Được rồi, vậy ngày mai em sẽ hồi đáp cổ, em với cổ sẽ đi chung với nhau, sau này nếu mà hai đứa nhỏ hỏi tới, cứ nói là em đi làm chính sự là được."

Cố Hướng Hằng đột nhiên hồi vị lại – Anh thì sẽ không phản đối, nhưng mà nếu cặp song sinh đã biết được rồi, chắc chắn sẽ muốn đi xem.

Chờ khi vợ về, mấy đứa nhóc chắc chắn sẽ quấn lấy cô.

Cố Hướng Hằng bật cười: "Anh gạt giúp em, anh sẽ có chỗ tốt gì đây?"

Giang Cảnh Du nghiêm túc mà tự hỏi, như là đang tự hỏi vấn đề khó hiểu chưa có lời giải đáp gì ấy, hồi lâu sau mới cho ra một câu nghi vấn: "Em nấu món ngon cho anh nhé?"

Cố Hướng Hằng cũng 'minh tư khổ tưởng' mà nói: "Nấu gì ngon đây nhỉ?"

Giang Cảnh Du thong thả ung dung: "Vậy thì phải xem là anh muốn ăn cái gì." Cô thả ra 'lời mạnh miệng'.

"Chỉ cần anh muốn ăn, em đều làm ra được cho anh."

Cố Hướng Hằng cố ý làm khó cô: "Anh muốn ăn súp vi cá với miến, cũng được chứ?"

Vây cá, chính là phần xương sụn dạng như sợi mỏng trong vây cá mập, vây cá đó giống như miến vậy, nhưng mà cắn ăn lại giòn hơn miến một chút.

Hiện tại trong kho hàng không có cá mập, có thể câu được hay không phải xem vận khí.

Với Giang Cảnh Du, không có khả năng chưa nỗ lực đã từ bỏ: "Vậy giờ em đi câu cá đây!"

Nghe thấy chữ ăn, Đại Hoàng vọt tới, phô ra cảm giác tồn tại của nó, cái đuôi nó đã ngoắt đến sắp ra tàn ảnh, như là đang nói: Chủ nhân ăn cái gì cũng đừng có quên em nha.

Giang Cảnh Du mua một phần thức ăn quý tộc cho chó, thả tay ra, cả một miếng thịt rớt xuống, bị Đại Hoàng hoan hô háo hức cắn một cái, ngậm về lại ổ của nó, sướng rơn mà bắt đầu ăn.

Nhìn thấy vợ thật sự muốn đi câu cá, Cố Hướng Hằng ôm lấy vợ hôn cô một cái: "Thu được chỗ tốt rồi!" Sau đó anh nhận lấy cần câu trong tay cô: "Để anh!"

Nếu rất may mắn thì anh sẽ thật sự câu được cá mập, chỉ thử một lần, còn nếu không câu lên được thì ăn cá khác cũng rất ngon.

Hôm sau, Giang Cảnh Du và Tống Nhụy bàn bạc xong, Tống Nhụy cười, đôi mày lá liễu thon dài cong cong, chói lọi tỏ rõ sự vui mừng của chủ nhân chúng.

"Có người đi cùng mình thật sự là quá tốt."

"Mình cũng đã ở bên bển một đoạn thời gian, đến lúc đó mình sẽ dẫn cậu đi dạo, cậu mang theo máy ảnh luôn đi, chắc chắn sẽ dùng tới. Nếu mà cậu còn muốn mua chút gì khác, bên đó cũng đầy đủ hơn đại lục hiện tại rất nhiều."

Giang Cảnh Du: "Mình biết rồi, cậu có muốn mua cho mấy đứa nhỏ chút gì không?"

Nói đến cái này, Tống Nhụy có chút thấp thỏm. Đi thăm con thì một mình cô ấy cũng có thể đi được, nhưng mà lâu lắm rồi không gặp mặt, cô ấy sợ con trách mình.

"Mình chuẩn bị cho tụi nó vài món đồ chơi, cũng không biết mấy đứa nó có thích hay không...... Mình vừa bận lên một cái là sẽ như vậy, trước đó tụi nhỏ ở bên nước lá phong, hiện tại tụi nó về đây ở bên nhà ông bà nội tụi nó, mình qua bên đó cũng thuận tiện hơn không ít."

"Có muốn dẫn con cậu qua bên đó chơi mấy bữa luôn không? Công viên giải trí bên đó cũng không tệ lắm."

Giang Cảnh Du lắc đầu, cô không biết rõ tình huống bên kia, đến lúc đó nếu mà có chuyện gì, cô lại mang theo hai đứa con, quá mức bị động.

"Để lần tới đi, cũng không xa lắm, để lần sau lại dẫn tụi nó đi."

Hai người bọn họ thương lượng kỹ chừng nào thì đi qua đó.

Ở phương diện này vẫn là phải chuẩn bị một chút.

Lúc này đã khác mấy năm trước, nhà nước còn sẽ vận chuyển nhân tài đại học ra nước ngoài du học, danh ngạch kia đều là phải cướp mới được, còn có người tự trả tiền để đi du học nữa kìa.

Giang Cảnh Du tuy có chức vị nhưng cũng không phải quan viên cấp cao, cô lại đi đảo Minh Châu nữa, nên không có nhiều hạn chế đến vậy.

Lúc ngồi tàu thủy đi theo Tống Nhụy tới được đảo Minh Châu rồi ấy, nhìn từng tòa cao ốc và xe điện hai tầng ở bên này, không thể không thừa nhận, lúc này bên đại lục vẫn còn không ít đường phải đi mới có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua bên này.

Thời hiện đại vẫn luôn nói là trong nước ở những năm này chênh lệch với hòn đảo nhỏ này tới tận 20 năm, nơi này vàng ở khắp nơi, bởi vậy có vô số người nhập cư trái phép sang bên này, những người đó không có thuyền, không có người đồng hành, họ hoặc là tìm thuyền chở người trái phép, hoặc là bơi tới bên này, chịu nguy hiểm cực lớn để tới được nơi đây.

Tống Nhụy có nhà ở bên này, bọn cô tới chỗ đó đặt chân, Giang Cảnh Du cũng thay một bộ quần áo.

Bộ quần áo Giang Cảnh Du thay là sườn xám tìm nghệ nhân lâu năm đặt may, màu lót tố nhã, lại thêm vào mấy nụ đào hồng nhú ra từ trên cành, sắc hồng này đậm như màu đỏ nhạt, tạo thành nét bút vẽ rồng điểm mắt cho bộ sườn xám này.

Khi cô thay đồ xong xuôi bước ra khỏi phòng, trong hoảng hốt, Tống Nhụy như thật sự về lại quá khứ, thấy được giai nhân dân quốc chỉ có trong điện ảnh mới có thể xuất hiện, cô ấy không nhịn được mà tán thưởng: "Cảnh Du, cậu thật rất thích hợp mặc sườn xám."

Ngay sau đó cô ấy lại tự sửa đúng: "Không, cậu là mặc gì cũng đẹp." Thân là phụ nữ, cô ấy cũng rất thích ngắm mỹ nữ.

Mới lúc đầu cô ấy sẽ đáp lời chuyện trò với Giang Cảnh Du khi chưa biết tình huống cụ thể của cô, chính là bởi vì cô bạn này cũng đủ đẹp, hấp dẫn tầm mắt của cô ấy.

Giang Cảnh Du: "Bây giờ xuất phát luôn à? Đã hẹn được chưa?"

Tống Nhụy hồi phục tinh thần lại: "Hẹn rồi, chúng ta trực tiếp đến nhà hàng chờ bọn họ luôn."

Tống Nhụy và Lâm Nhuận Ba quen nhau hồi học đại học, họ quen biết không bao lâu liền lâm vào tình yêu cuồng nhiệt. Sau khi tốt nghiệp, bởi vì nhà họ Lâm cũng có sản nghiệp ở nước lá phong, lúc ấy bọn họ ở nước lá phong cũng ở chung rất tốt, chẳng qua cảm tình khi trước có nóng bỏng đến cỡ nào, theo thời gian trôi đi, xích mích giữa hai người họ càng ngày càng nhiều, cảm tình cũng dần dần phai màu.

Hai vợ chồng Tống Nhụy đều là người có chủ kiến, tác phong khá cường thế. Lâm Nhuận Ba vẫn luôn không tán đồng để Tống Nhụy xuất đầu lộ diện, hy vọng cô ấy ở nhà làm bà nội trợ full-time. Tống Nhụy thì không phục không chịu để Lâm Nhuận Ba quản thúc. Hai người khắc khẩu, cãi cãi hồi lâu, vậy là cảm tình chạy tới cuối đường.

Vậy nên Tống Nhụy mới hâm mộ Cảnh Du ở phương diện này, bởi cùng là tự mình xông ra một phen sự nghiệp, nhưng cô ấy chưa từng nghe Giang Cảnh Du nói là chồng cô ấy có ý kiến bất đồng gì.

Hai vợ chồng Giang Cảnh Du ở riêng lĩnh vực của mình sáng lên nóng lên, họ che chở và lý giải nhau, thật sự là quá tốt.

Giang Cảnh Du nghe thấy Tống Nhụy nói đến mấy cái này, chỉ có thể trầm mặc.

Cô chưa từng gặp Lâm Nhuận Ba, không biết anh ta là dạng người như thế nào, nên cô chỉ cần làm một người nghe là đủ rồi.

Hai người phụ nữ đi đến nhà hàng, đợi không được bao lâu liền có một người đàn ông mặc tây trang dẫn theo một bé trai mặc tây trang hoa văn ca rô, và một cô bé mặc váy tay bồng như thục nữ tới đây.

Đấy là hai đứa con của Tống Nhụy và Lâm Nhuận Ba.

Đứa lớn chính là bé trai, 10 tuổi.

Đứa nhỏ là bé gái, 7 tuổi.

Từ ấn tượng đầu tiên mà nói, Giang Cảnh Du vừa nhìn là biết chồng của cô bạn phỏng chừng mắc chứng OCD nhẹ, bởi từ cách ăn mặc của anh ta mà xem, mặc kệ vật trang trí gì đều phải đối xứng, lúc ngồi xuống còn cố ý điều chỉnh vị trí đặt ly cho chỉnh tề, vậy là biết rồi.

Trừ mấy cái đó ra, người đàn ông này thuộc hình tượng 'người đàn ông tinh anh' rất điển hình.

Hơn nữa anh rất đúng hẹn mà dẫn hai đứa nhỏ lại, cũng không hề cản con thân cận với mẹ.

Giang Cảnh Du nhìn rồi âm thầm gật đầu.

Nhưng mà ngược lại là hai đứa nhỏ, bởi vì mẹ vẫn luôn chưa tới thăm mình mà giận rồi.

Tống Nhụy mỗi tay ôm một đứa, thấp giọng dỗ dành hai con: "Mẹ biết sai rồi, tiếp theo đây, mẹ sẽ ở bên này vài ngày, tụi con ở chung với mẹ được không nè? Mẹ bồi thường hai đứa, nên đoạn thời gian tiếp đây của mẹ đều là của hai đứa con nha."

Giang Cảnh Du: "Mẹ của hai đứa trên đường đi về đây không ít lần bàn về kế hoạch đi chơi với dì đó, cổ cũng rất nhớ hai đứa đó."

Mà hai đứa nhỏ cũng là muốn thân cận với mẹ, nên tuy nói là giận, không được bao lâu là đã vừa nói vừa cười với mẹ rồi.

Tống Nhụy vui vẻ mà sờ sờ bím tóc của con gái: "Tối nay mẹ dẫn hai đứa đi công viên giải trí nha? Dì Cảnh Du của tụi con cũng đi theo chúng ta luôn, dì ấy rất lợi hại đó nha." Cô ấy đã từng thấy cảnh Giang Cảnh Du đánh lưu manh rồi, có Cảnh Du ở bên cạnh là tương đương với có một vệ sĩ theo bên người.

Lâm Nhuận Ba ở bên cạnh nhắc nhở: "Việc học của hai đứa không thể để dở."

Học thêm và học sở trường, sớm đã an bài xong hết rồi.

Tống Nhụy nhàn nhạt: "Anh yên tâm, tôi biết rồi, sẽ không chậm trễ việc học của con."

Lâm Nhuận Ba: "Vậy đoạn thời gian này giao hai đứa cho cô, đến lúc đó tôi tới đón con về."

Nói xong, anh ta gật gật đầu về phía Giang Cảnh Du mang ý chào hỏi, sau đó đứng dậy rời đi.

Hai đứa nhỏ bởi vì buổi tối được đi công viên giải trí mà vui vẻ. Hai đứa bé không phải chưa từng đến công viên giải trí, mà là được ở bên mẹ làm cho bọn họ vui vẻ, có thể đi chơi chung với mẹ, vậy thì càng vui hơn.

Bữa cơm này bọn họ ăn rất lâu, Giang Cảnh Du cũng đã quen thuộc với hai đứa nhỏ rồi.

Giang Cảnh Du hỏi hai bé một chút tình huống của chúng ở nước ngoài, bởi bọn họ trước đó là học ở nước lá phong, hiện tại mới theo ba mình về bên này, sau này cũng là học tập ở đây. Hiện tại lúc hai bé nói chuyện còn sẽ thường thường buột miệng nói ra vài từ tiếng anh.

Hai bé chủ yếu là nói tiếng Quảng Đông và tiếng Anh, hai tiếng này Giang Cảnh Du đều biết, nên toàn bộ hành trình là vô chướng ngại trong việc giao lưu.

Lúc bọn họ chuyện trò tán gẫu, tới thời gian nào đó, còn có người lên đánh đàn piano, rất là có tình thú.

Hiện tại bên đặc khu cũng có nhà hàng như thế này xuất hiện, nhưng đối tượng khách hàng của mấy nhà hàng kiểu này không phải người đại lục, mà là những nhân sĩ ngoại cảnh tới đầu tư làm ăn, việc làm ăn rất là tốt.

Đèn đêm mới lên, đám bọn họ rời khỏi nhà hàng đến công viên giải trí, bên kia trừ bỏ vũ trường và vài tiết mục, đêm nay còn có pháo hoa.

Bọn họ ngồi xe hơi qua đó, Lâm Nhuận Ba để lại một tài xế, xe và một vệ sĩ.

Cẩn thận ngoài dự đoán.

Tống Nhụy: "...... Là mình nói cần."

Giang Cảnh Du: "......"

Ố kề, là cô hiểu lầm.

Bọn họ đi ngang qua một cái cảng, hiện tại đã tối rồi, nhưng còn rất náo nhiệt, có rất nhiều người đang bận rộn dỡ hàng.

"Bùm bùm bùm!" Pháo hoa nở rộ trên không, lưu lại sự tráng lệ huyền ảo trong nháy mắt.

Thành thị này cũng không hoàn mỹ, họ còn phải cố ý lưu lại vệ sĩ bên người, nhưng hiển nhiên cũng không thể che giấu mị lực độc đáo của nó.

Hai đứa nhỏ hưng phấn mà xoay vòng vòng dưới bầu trời đêm, Tống Nhụy đứng bên cạnh cười nhìn hai đứa bé.

"Tách tách ——"

Giang Cảnh Du cầm máy ảnh, ấn xuống màn trập.

Chờ khi hai đứa nhỏ tận hứng rồi, bọn họ mới về lại chỗ ở của Tống Nhụy.

Chờ đến sáng mai khi hai đứa bé phải đi học, Tống Nhụy sẽ dẫn theo Giang Cảnh Du đi ra ngoài.

Hai đứa nhỏ tuổi không lớn, nhưng chương trình học đã rất tràn đầy. Hai bé có khóa học giám định và thưởng thức, có khóa học cưỡi ngựa, còn có cả khóa học âm nhạc.

Giang Cảnh Du nhìn thời khóa biểu sắp xếp thời gian học của hai đứa nhỏ mấy hôm này, tính toán trở về trưng cầu ý kiến của cặp song sinh một chút – Em trai em gái nhà người khác nỗ lực như thế, hai đứa có hứng thú cuốn lên chút không?

Hai người họ đi khắp đoạn đường phồn hoa trên hòn đảo này, chụp không ít hình, Giang Cảnh Du còn hẹn người đại diện ra.

Thấy được Giang Cảnh Du, thái độ của người đại diện tôn kính mười phần lại rất nhiệt tình.

Trước đó người này rất không thể hiểu được vì sao phải rút ra hết để lui trong dòng nước xiết, nhưng sau này, khi nhìn thấy cả đám người không ngừng kêu rên, thậm chí nhảy lầu, người này đã hiểu rồi.

Người này còn nóng bỏng mà tỏ vẻ tiếp theo đây nếu còn có tính toán gì anh ta đều sẽ toàn lực phối hợp.

Trước đó, thái độ của anh ta đối với người đại lục là ngó lơ bỏ qua, bởi người nổi tiếng trên thị trường chứng khoán ấy, mọi người trước đó đều có chút hiểu biết, và hiển nhiên là không có người đại lục.

Nhưng lúc này anh ta bị vả mặt.

Chân nhân bất lộ tướng.

Bởi vì cô, chính ta anh ta cũng "bị ma quỷ ám ảnh" mà kịp thời bứt ra, cuối cùng thành công bảo vệ được tiền tiết kiệm của mình, còn ban ơn cho các cổ dân khác trong tay anh ta.

Tống Nhụy nhìn Giang Cảnh Du: "Lần tới gọi mình luôn, trên tay mình còn có chút tiền đầu tư không đụng tới."

Giang Cảnh Du đáp ứng rồi, sau đó cô đưa hai thỏi vàng được ông nội ủy thác cho người đại diện bán giúp, hơn nữa ủy thác anh ta hỗ trợ mua cần câu cá. Chút chuyện này đối với người đại diện mà nói cũng không có gì khó khăn.

Về phần số tiền còn dư lại, Giang Cảnh Du tính toán mở thêm một tài khoản khác, đến lúc đó có thể cùng nhau kiếm tiền.

Người đại diện có mối quan hệ nhân tế rộng, sang ngày hôm sau anh ta đã mang cần câu cá tới, tài khoản cũng đã được mở luôn.

Tiếp đó Tống Nhụy đi bái phỏng vài người bạn cũ và bạn học, Giang Cảnh Du cũng đi theo và được giới thiệu.

Giang Cảnh Du không có nghĩ đến chuyện vừa tới là có thể chuyện trò vui vẻ với mọi người hoặc có giao tình sâu cỡ nào, nhưng mà người làm ăn mà, trao đổi phương thức liên hệ vẫn là không thành vấn đề.

Lúc có yêu cầu, đây tất nhiên chính là một chiêu số rồi.

Có vài người khinh thường người đại lục, nhưng chỉ cần không quá đáng, Giang Cảnh Du cũng sẽ không quá để ở trong lòng.

Có ai có thể nghĩ đến đâu, sau này con sư tử này sẽ hùng tráng đến mức đó.

Lần này đi ra ngoài Giang Cảnh Du được lợi rất nhiều, sau khi trở về, Giang Cảnh Du cố ý tặng một ít hải sâm khô đã phơi và chế biến qua.

Nhìn cái phẩm tướng kia, Tống Nhụy nhướng mày: "Vậy mình không khách sáo nhé."

Cô ấy tặng lại một bình lá trà, cũng giá trị xa xỉ.

Giang Nguyên Đồng nhận được cần câu mà mình tâm tâm niệm niệm, nụ cười tươi chưa từng rời khỏi khuôn mặt.

Giờ đây ông cũng có "thần binh lợi khí" rồi, thu hoạch khi câu cá chắc chắn có thể vượt qua ổng.

Không biết có thể sử dụng cái cần câu này câu lên được kinh hỉ gì không ta......

Ông cụ nghĩ, nếp nhăn khi cười càng sâu.

Có đôi khi niềm vui và sự yêu thích của người thích câu cá chính là giản dị tự nhiên vậy đó.

Lúc nhìn thấy cái cần câu này, biểu cảm của Trương Lưu Vân rất bình đạm, còn chủ động nói một câu: "Cái này giống nhau rồi, vui chưa."

Xem ra ông nội đã nói với bà nội rồi.

Giang Cảnh Du dựng ngón cái lên cho ông nội của mình, ông cụ khiêm tốn mà hắng giọng một tiếng: "Cảnh Du à, sau khi con về rồi, con đừng có nói giá cả của nó nhé."

Hoàn cảnh sống của ông cụ khi trẻ hoàn toàn khác với mấy lứa sau, mấy đứa nhỏ này từ khi sinh hạ chưa từng hưởng ngày lành gì thì thời thế đã thay đổi, đối với tụi nó mà nói, xài nhiều tiền đến vậy để mua sắm một vật như vầy, phỏng chừng biết rồi sẽ không tiếp thu được.

Với ông cụ mà nói, cái này chẳng tính là gì, tiền của nhà bọn họ khi trước cũng là bằng vào đôi tay của mình mà kiếm được, hiện tại thời thế cũng lại thay đổi, còn không cần lo ăn uống, ông cụ cũng cả đống tuổi rồi, chỉ có mỗi cái sở thích thế thôi, nếu mà còn không xài tiền nữa, vậy thì tiền này sẽ không có chỗ xài nữa.

Giang Cảnh Du cảm thấy có đạo lý.

Không thể vừa lên là ra chiêu cú nổ vương được.

Sau khi cô trở về, Diệp Hồng Tú xáp lại: "Cuộc sống bên đó thật sự tốt như người ta nói sao?"

Giang Cảnh Du: "Nền kinh tế bên kia thật đúng là khá phát đạt."

Diệp Hồng Tú lo lắng: "Em út con nó xuất ngoại du học, liệu về sau nó có bị nơi phồn hoa mê mắt không về nữa không?"

Giang Minh Trí nghe không nổi nữa: "Nếu mà nó thật không về nữa, tôi sẽ tự mình qua bên đó kéo cổ nó về."

Giang Cảnh Du: "Sẽ không đâu, chúng ta có chút tin tưởng với em nó đi."

Diệp Hồng Tú cười khổ: "Con trai mẹ là dạng người gì mẹ biết, nó hẳn là sẽ trở về, nhưng mà nghe con miêu tả những cái đó, mẹ thật sự sợ cuộc sống bên kia quá tốt, làm nó không nỡ rời đi."

Giang Cảnh Du: "Nếu mà mẹ lo lắng thì gọi điện thoại qua đó cho nó đi."

Diệp Hồng Tú do dự: "Phí điện thoại quốc tế đắt đến vậy."

Giang Cảnh Du: "Đúng là đắt, nhưng nếu có thể làm mẹ yên tâm, vậy thì không đắt."

Nói như vậy, bà ấy mới đáp ứng.

Điện thoại vừa thông được qua bên kia, giọng Giang Cảnh Tường đầu bên kia điện thoại vẫn như cũ, anh ấy vừa nghe mẹ mở đầu câu chuyện là biết bà đang lo lắng cái gì rồi.

Cởi chuông còn cần người buộc chuông.

Chờ khi cúp điện thoại, trên mặt Diệp Hồng Tú đã mang theo cười.

Giang Cảnh Du đến đặc khu một chuyến.

Hiện tại, xưởng trưởng của đặc khu là Tống Ích. Trường Tống Ích học là chế độ 3 năm, tốt nghiệp sớm hơn Triệu Kiến Đan 1 năm. Dưới sự dẫn dắt của anh ấy, thế phát triển của phân xưởng rất mạnh.

Bởi vì có chính sách nâng đỡ, hơn nữa bên khu này có người đến từ khắp nơi, còn có ngoại thương nữa, nên Tống Ích được tiếp xúc rất nhiều kỳ tư diệu tưởng, cũng phát huy năng lực giao tế của mình một cách nguyên vẹn.

Ở chỗ này, nếu nói có ai không biết đến xưởng thực phẩm Hảo Vị và xúc xích, vậy thì người nhất định là người mới tới.

Trong sinh hoạt nơi đây, khắp nơi đều có thể nhìn thấy sự tồn tại của xúc xích.

Mặc kệ là quán ăn, hẻm nhỏ bên đường, hay là trên bàn ăn nhà mình, xúc xích đều có mặt.

Còn mì ăn liền là chí ái của mấy đứa con nít, chỉ cần nhà nào có con nhỏ, về cơ bản đều không thể thoát khỏi cảnh bị con quấn quýt si mê đòi mua mì ăn liền.

Nhà nào điều kiện dư dả, vậy lâu lâu sẽ mua.

Nhà nào khá là túng quẫn, vậy thì cách một đoạn thời gian sẽ mua một gói về nếm thử đồ mới.

Các bạn nhỏ nếu có ai còn chưa từng ăn mì ăn liền, vậy thì có thể kết luận là điều kiện kinh tế nhà này quá kém, chỉ có thể lo ấm no.

Từ phương diện này mà nói, mì ăn liền thậm chí đã thành một trong các thương phẩm cấp hiện tượng ở mức độ nào đó rồi.

Không thể xem thường bất kỳ anh hùng nào trong thiên hạ.

Cô có thể đi được đến một bước hôm nay, là bởi vì cô có bàn tay vàng biết trước tương lai, biết được hướng đi đại khái trong tương lai, mà cô chỉ cần tiến về phía trước trên hướng đi này. Những người khác không có bàn tay vàng này, vậy thì tinh thần khai thác của bọn họ càng đáng được tán dương.

Trong lúc cảm khái, Giang Cảnh Du giao vài phương thức liên hệ cho Tống Ích.

Có những phương thức liên hệ này, bọn họ còn có thể tiếp tục mua sắm thêm vài cái dây chuyền sản xuất, gia tăng thêm chủng loại sản phẩm, chờ qua thêm hai ba năm nữa, cô có thể chuẩn bị đơn từ chức rồi.

Đến lúc đó, khi cô không còn hậu thuẫn là tập thể này, cái cô có thể dựa vào, chính là nhân mạch tích góp mấy năm nay và kinh nghiệm làm việc tương ứng.

Quả nhiên vẫn là phải học hành nhiều chút.

Nếu có cơ hội, đi đến khoa kinh tế của đại học đảo Minh Châu bàng thính đi, có lẽ có thể mang đến càng nhiều điều dẫn dắt hơn cho cô.