Chương 7: Ngày tận thế
Trong ngôi nhà nhỏ nghèo nàn, mái tôn không ngừng kêu lộp bộp.
Trời đang đổ mưa to.
Trần Minh ngồi dưới đất, mang xong bao tay, liền đặt dao gọt trái cây vào cái bao nhỏ treo ở eo, thấy không vừa thì tháo ra sửa lại.
“Anh hai, lỡ người ta… nói xạo thì sao?” Em gái ngồi ở bên cạnh bỗng hỏi một câu.
Trần Minh lắc đầu, vẫn đang ngồi sửa cái bao để đặt con dao vào trong, trong miệng thi thoảng lầm bầm lầu bầu.
“Cả người bị khói trắng bao phủ, nhớ kỹ, cả người bị khói trắng bao phủ.”
…
“Hà Lam, con làm gì trong phòng mãi vậy không ra ăn trưa?”
Trong biệt thự xa hoa, có người cao giọng la lên.
Ở trong căn phòng ngủ xa hoa, Trần Hà Lam nghiến răng thật chặt, cả người cúi thấp như con mèo.
Khi mèo cưng nhảy lên, cô cũng học theo nó nhảy rồi bỗng nhiên vung nấm đấm.
Ấy da.
Trực tiếp đấm vào hàm răng kẻ thù.
Mèo cưng bỏ chạy mất dép, Trần Hà Lam thì nằm dưới sàn nhà thở dốc, bầu ngực phập phồng.
Anh Sói, tôi tin anh sẽ không lừa tôi.
Cha tôi nói sắp tới ngày tận thế rồi, mua rất nhiều đất đai rồi xây dựng hầm trú ẩn.
Quân đội cũng xuất hiện ở khắp nơi, còn có tiếng súng nổ. Nghe nói nhiều n·gười c·hết lắm, thật đáng sợ.
Tôi không muốn c·hết đâu, nên tôi tin anh.
Tôi sẽ gặp lại anh một ngày nào đó, đừng quên tôi nhé anh Sói!
…
Trong con phố chật hẹp, giữa những tiếng ồn ào, Đặng Ngọc Châu lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế trước hiên nhà, cúi đầu cằm kiềm bấm móng tay.
Sau lưng cô, trong ngôi nhà vô cùng nhỏ, một cái ba lô q·uân đ·ội đặt sẵn trên giường, bên dưới là giày da quân dụng, cùng một bộ quân phục.
Dù sao cũng từng là lính nghĩa vụ quân y, mạnh mẽ lên đi nào Ngọc Châu.
Cô mím môi, kiềm cắt lệch thẳng vào da thịt, chảy ra máu tươi cũng không hề kêu đau một tiếng.
…
Giữa trời nắng chang chang, hai người một trước một sau đứng như trời trồng quan sát khu đất nhỏ gần biển.
“Ông định mua thật đó hả?” Triệu Thanh Phương giơ tay che nắng, khó tin hỏi.
s
Ý của cô là tiền đâu mà mua?
Lý Dương gật đầu thừa nhận: “Phải, nơi này nằm ở gần biển, ít người vãng lai, rất thích hợp làm nơi ẩn náu trong ngày tận thế.”
Ý tôi có phải là vậy đâu, Triệu Thanh Phương lấy tay chọt bạn cùng nhà, nói nhỏ: “Ý tôi là tiền cơ mà!”
Hỏi xong liền thấy người nọ quay đầu nhìn mình chằm chằm, tức giận nói: “Ông định xài tiền của tôi hả!”
Ý là tôi làm gì có tiền đâu mà mua?
Phụ nữ có trí tưởng tượng thật là phong phú.
Ngồi xổm xuống cho nắng dễ chiếu vào người, Lý Dương cười nói: “Tôi đi vay ngân hàng.”
Bạn cùng nhà kinh ngạc không nói thành lời, nhỏ giọng: “Người ta bị khùng hả?”
…
Mặc kệ cuộc đối thoại giữa hai người bạn cùng nhà diễn biến thế nào, có ai b·ị t·hương hay không, mảnh đất gần biển này cũng đã thành công bị Lý Dương mua lại với giá 5 tỉ.
Triệu Thanh Phương do mệt mỏi nên đã trở về nghỉ ngơi, sau khi dặn cô ở nhà cẩn thận, hắn liền đi ra gần bờ biển, ngồi lên bờ gạch sau đó thả chân xuống bên dưới.
Gió mát lạnh từ biển thổi vào, cũng gần như không cách nào làm tiêu tán cái nắng gay gắt, thế nhưng Lý Dương không hề kháng cự, cứ như vậy lặng lẽ ngồi ở đó cho đến buổi tối.
Biển cả bao la dần trở nên cuồng bạo, sóng biển dữ dội đập vào bên dưới thành đá tạo nên những âm thanh to lớn, bỗng nước biển văng lên trúng vào quần của Lý Dương.
Thấy ống quần bị ướt, hắn liền đứng dậy rời đi.
…
Năm ngày sau đó.
Trong lòng dân chúng đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn không thể kiểm soát.
Thế giới mộng ngày càng tác động mạnh mẽ lên hiện thực.
Mười ngày sau đó.
Không chỉ những nơi hẻo lánh, ở các thành phố lớn cũng bắt đầu xuất hiện những hiện tượng siêu nhiên.
Quốc gia và chính quyền thành phố bắt đầu di tản dân cư, điều động q·uân đ·ội tiến vào để kiểm soát thành phố.
Tiếng súng nổ thường xuyên vang lên vào giữa đêm, cùng với đó là những tầng ánh sáng kỳ dị liên tục xuất hiện và lan rộng, ăn mòn mọi nơi nó đi qua. Từng mảnh không gian vỡ vụn, tuôn trào ra những ngọn khói đen vô tận.
Trong những tiếng thét đầy quái dị, một binh đoàn n·gười c·hết gần như vô tận chui ra từ bên trong những khe hở không gian, bắt đầu điên cuồng t·ấn c·ông những người lính đang vất vả lập tuyến phòng thủ.
“Mau b·ắn h·ạ bọn chúng.”
“Không được, số lượng quá đông, rút lui.”
Theo tiếng rền vang của xe tăng và thiết giáp ở cuối chân trời, thành phố New Jersey hoàn toàn bị thất thủ.
Việc tương tự xảy ra cùng một lúc ở nhiều nơi trên thế giới.
Trước hoả lực của q·uân đ·ội, các binh đoàn n·gười c·hết tiến công như vũ bão, càn quét mọi mặt trận, q·uân đ·ội các quốc gia thua tan tác.
…
Lý Dương và Triệu Thanh Phương sóng vai đứng trước biển rộng, cả hai đều không nói một lời.
“Không ngờ thế giới thay đổi nhanh như vậy.” Một lúc sau Triệu Thanh Phương cất tiếng nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Ừ.
Lý Dương không trả lời, nhìn về phương xa trầm mặc không nói.
Sau ngày hôm nay, thân thể này sẽ trở nên cuồng bạo mất kiểm soát.
Trận chiến này là không thể tránh khỏi.
Rồi mình sẽ xuất hiện và huỷ diệt từng chút một những gì các người tạo dựng, mang cho nhân loại một chút tàn dư hi vọng.
…
Một ngôi nhà nhỏ đơn giản dần thành hình bên cạnh bờ biển, gần đó là một hầm dự trữ thức ăn nằm bên dưới lòng đất.
Ngoài ra còn một xe quân dụng, v·ũ k·hí lạnh, quần áo và cần câu cá.
Đây là những gì hắn mua từ chợ đen cho bạn cùng nhà, hi vọng cô học được cách sinh tồn trong ngày tận thế.
Còn thừa nhiều tiền, Lý Dương trực tiếp vứt bỏ vào biển cả vô tận. Khi c·hiến t·ranh đã nổ ra, tiền đã mất giá trị.
Ít nhất là đối với hắn, tiền lúc này đã không hề có ý nghĩa.
Sau khi dạy cho bạn cùng nhà một khoá chiến đấu cơ bản và sử dụng v·ũ k·hí thuần thục, Lý Dương không vội vàng rời đi.
Mà dựng một ngọn đuốc lớn gần biển, sau đó thắp lửa, rồi lặng lẽ tác động lên ngọn lửa này, khiến cho nó mang trong mình một phần lực lượng của bản thân.
Chậm rãi nhìn khói trắng bốc lên trời cao, hoà quyện vào trong những cơn gió, rồi bay đi thật xa.
Những thứ này sẽ bảo vệ nơi này an toàn.
Hắn lặng lẽ suy nghĩ.
Sau khi hoàn thành việc này, Lý Dương liền lái xe quân dụng tiến về thành phố T.
Nơi đó giờ đây đã bị cõi mộng chiếm lãnh.
Để đảm bảo an toàn cho bạn cùng nhà và cả chính hắn, mọi hiểm hoạ trong thành phố này cần phải bị diệt trừ.
Không chỉ là thành phố T, mọi khu vực lân cận đều nên được dọn sạch.
Đã tới lúc có người phải đổ máu.
Khi sói lao vào đồng bằng, vạn vật đối nghịch sẽ c·hết.
Không có ngoại lệ nào cả.
…
Chỉ trong thời gian gần nửa tháng, thế giới mộng đã triệt để bao phủ gần như mọi vùng đất trên thế giới. Đồng hoá, nô dịch, tạo dựng ra hàng triệu lãnh địa của n·gười c·hết.
Quân đoàn n·gười c·hết.
Đây là cách gọi của những người còn sống trong những khu tị nạn khi nói về những cái xác biết đi vĩnh viễn không thể g·iết hết.
Một khu vực nằm giữa hai sườn núi tuyết bất tận ở Nga, mọi người đang liên tục di chuyển, vác trên mình những khúc gỗ nặng ngàn cân, vượt qua con đường đá tạm đi vào bên trong cổng lớn của trại tị nạn Armalia.
Sâu trong lòng núi, một xưởng luyện kim hoạt động không ngừng nghỉ bất kể ngày đêm.
Những nhân loại từng mặc những bộ áo vest lịch lãm màu đen giờ đây khoác lên mình chiếc áo vải đầy cũ kỹ, dính đầy tuyết và mồ hôi, liên tục rèn ra những v·ũ k·hí nóng cung cấp cho tiền tuyến.
Vào lúc này, một bóng người khổng lồ đi vào bên trong xưởng luyện kim.
Anh ta mặc trên mình một bộ giáp thép màu đen, nặng hơn một ngàn cân. Bên hông treo súng cơ giới, lưng vác một thanh trọng kiếm to lớn.
Giữa ngực anh ta có khắc một dấu cộng màu đen mờ nhạt.
Cũng nói ra thân phận của anh ta, một chiến binh tinh nhuệ đến từ quân đoàn Hắc Thập Tự.
Khi anh ta xuất hiện bên cạnh những công nhân trong xưởng luyện kim, trông anh ta như một người khổng lồ đang đứng cùng những phàm nhân yếu ớt.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Khi nhận ra sự xuất hiện của anh ta, mọi người cùng nhau cất tiếng chào.
Anh ta gật đầu, bình tĩnh quan sát những người công nhân đang nỗ lực rèn ra những v·ũ k·hí sắc bén nhất phục vụ cho c·hiến t·ranh.
…
“John Conheim!” Khi người lính Hắc Thập Tự mạnh mẽ đang ngồi trong phòng riêng nghiên cứu tin tức tình báo, phía ngoài vang lên tiếng gọi lạnh như băng.
Một người khổng lồ không kém anh ta xuất hiện trước cửa, trên người mặc một bộ giáp màu vàng rực rỡ, cầm một thanh búa cực lớn có hình đầu chim.
Giữa ngực anh ta khắc một kí hiệu tia chớp màu vàng.
Có nghĩa rằng anh ta xuất thân từ một trong những quân đoàn mạnh mẽ nhất của Hắc Phạt Quân, quân đoàn số 4 – Tia Chớp Vàng.