Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Thần Thoại Tái Hiện

Chương 5: Có thể thay đổi cả vận mệnh và tương lai




Chương 5: Có thể thay đổi cả vận mệnh và tương lai

“Đáng sợ thật đó.” Trần Hà Lam thè lưỡi của mình ra, trên gương mặt xinh xắn đầy đáng yêu hiện lên vẻ sợ hãi.

“Hôm nay tạm dừng ở đây thôi, đợi 5 ngày nữa khi những thành viên khác gia nhập, tôi sẽ tiếp tục.” Sói Trắng đột nhiên chat.

“A, ok anh Sói Trắng.” Cá Xanh buồn bã chat lại.

Sói Trắng chat xong, ngay lập tức offline.

Ngồi trong nhà, không khí ảm đạm, chỉ có đèn điện là không ngừng bật tắt.

Bỏ tay khỏi công tắc điện, Lý Dương đi ra mở cửa.

Có người nhấn chuông cửa.

Không phải là bạn cùng nhà.

“Chào anh.” Một cô gái trẻ đeo kính cận, mặc vest đen lên tiếng chào hỏi.

Lý Dương rất bình tĩnh nhìn cô gái, không nói một lời.

Không khí có hơi xấu hổ, cô gái ngại ngùng cúi đầu, nói nhỏ: “Tôi là nhân viên tuyên truyền của Sở cảnh sát thành phố.”

“Nếu anh không phiền, tôi vào nhà nhé?” Cô gái nhẹ giọng.

Công việc này tiền lương hậu hĩnh hay không? Lý Dương rất muốn hỏi một câu như vậy.

Bằng vào một cái nhìn, có thể nhận ra cô gái là người hướng nội. Người như vậy, không nên nhận công việc như thế này.

Tôi thay cô đi tuyên truyền nhé, tiền lương tôi cô một nửa, cô không cần làm gì, chỉ cần ở nhà ngủ là được.

Lặng lẽ thở dài, goodboy Lý Dương nhẹ nhàng lách người, mời cô gái vào trong nhà.

Khi cả hai cùng ngồi xuống ghế, cô gái lấy một tập danh sách ra, kiểm tra một lúc rồi nói: “Anh… tên là Lý Dương phải không?”

Lý Dương gật đầu, nhìn cô chằm chằm.

Cô gái xấu hổ càng nồng, mặt đã đỏ như trái gấc, nếu không phải Lý Dương ho một tiếng, có lẽ cả hai sẽ như vậy cả ngày.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cô gái liên tục quơ tay, sau đó nhẹ nhàng hỏi Lý Dương về thông tin lý lịch cơ bản và tình trạng sức khoẻ, nhân thân.

Khi cả hai nói chuyện, đột nhiên Lý Dương mở miệng hỏi: “Quốc gia muốn tuyển quân?”

Cô gái “A” một tiếng, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, không ngờ người này lại nhanh trí như vậy.

Lý Dương không nói gì, dùng khoé mắt liếc nhìn hồ sơ.

Bên trên viết bốn chữ in đậm “Kế hoạch tuyển quân.”

Trừ phi bị mù, không có khả năng không biết mục đích của cô gái.



“Vâng, q·uân đ·ội quốc gia đang lên kế hoạch tuyển quân trên toàn quốc. Chúng tôi rất hi vọng anh sẽ tự nguyện gia nhập q·uân đ·ội, bảo vệ quốc gia.” Cô gái không nhanh không chậm nói.

Lý Dương nhìn cô chằm chằm, nói nhỏ: “Tôi là trẻ mồ côi, vốn không nằm trong danh sách tuyển quân.”

“Có vẻ tình hình đang trở nên tồi tệ, nhỉ?”

Cô gái lần nữa hiện vẻ kinh ngạc trên gương mặt nhỏ nhắn, không ngờ chỉ trò chuyện vài câu mà người này đã biết mọi chuyện.

Quá giỏi.

“Vâng! Thật ra chuyện này không phải giấu diếm gì cả, sớm muộn mọi người sẽ biết.” Cô gái thở dài, buồn bã nói.

Sau khi trò chuyện một lúc, cô gái liền thành thật cúi người, xấu hổ nói một lời xin lỗi, muốn rời đi.

Khi cô gái bước ra khỏi cửa, bỗng bị gọi lại.

Khi cô gái quay đầu, quan sát người kia qua cặp kính cận, liền nghe người kia hỏi: “Cô tên là gì?”

Cô gái tỏ ra kinh ngạc. Trong lòng nổi lên do dự cùng kháng cự.

“Ngọc Châu, Đặng Ngọc Châu.”

Sau cùng vẫn nói tên của mình ra.

Nói xong liền rời đi.

Đẩy tóc một chút, dựa người vào ghế salon, khi trời đã trưa, Lý Dương đứng dậy, chậm chạp trở về phòng.

Mở phòng chat Mèo Đen, hồi tưởng lại số điện thoại ghi trên hồ sơ của cô gái, sau khi nhập vào trong nhóm chat, bình tĩnh nhấn nút mời thành viên.

Đặng Ngọc Châu ngồi trên xe điện, chạy đến tiệm cơm, tranh thủ lót dạ.

Nhìn ra ngoài đường, nhiều người nhốn nháo tụ tập trò chuyện.

Trong tiếng còi xe và tiếng nói chuyện, con phố trở thành một bãi lộn xộn.

“Ngày tận thế nha, sẽ nhiều n·gười c·hết lắm.” Cô thở dài, đặt điện thoại lên bàn bắt đầu ăn cơm.

Đột nhiên chuông điện thoại reo, có tin nhắn người lạ.

Mở điện thoại lên, nhìn thấy một lời mời gia nhập nhóm chat.

Nhóm chat Mèo Đen?

Ai mời mình vậy nhỉ?

Tài khoản chat của mình ít người biết lắm, là ai đây ta?

Có lẽ cho rằng là một người quen, nên cô rất nhanh đồng ý lời mời.



“Chúc mừng bạn đã vào nhóm chat Mèo Đen.”

Ừm, Sói Trắng, Cá Xanh?

Ai vậy nhỉ?

Nhấp vào hình đại diện, chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc.

Là người trẻ tuổi lúc nảy.

Có vẻ do bị ấn tượng mạnh, nên cô nhớ rất rõ tên của người kia.

Lý Dương.

Ngoại trừ thông minh ra còn rất đẹp trai.

Tò mò dừng đũa, chăm chú cầm điện thoại nhắn vào trong nhóm chat: “Xin chào, anh…”

Gần như ngay lập tức, một đoạn chat bật lên trên màn hình: “Chỉ dùng biệt danh khi trò chuyện, xin mời lấy biệt danh.”

Là Sói Trắng chat.

Đặng Ngọc Châu mở to miệng, sau đó suy nghĩ một biệt danh.

Xong liền chat: “Mặt Trời!”

“Xin chào Mặt Trời, tôi là Sói Trắng.”

Sói Trắng chat lại, sau đó pháo bông nổ lên.

Mặt Trời ngốc nghếch vội vàng lên tiếng cảm ơn.

Sói Trắng chat: “Năm ngày nữa gặp lại, không được vắng mặt.”

Có vẻ là một chuyện quan trọng, tuy nhiên là chuyện gì vậy ta?

Mặt Trời ngốc nghếch vẫn không còn chưa tỉnh mộng.



Trần Minh ngồi trên xe buýt, vẻ mặt tái nhợt, trong ngực là một buồng lửa nóng.

Gần đây hắn nhậu rất nhiều, mỗi ngày một chục chai, không biết điểm dừng.

Nhìn đường xá trôi nhanh bên cửa sổ, cảm xúc trào lên tới miệng, không kiềm được phun ra một câu chửi thề.

Khốn nạn.

“Minh, cậu con muốn nói chuyện.” Điện thoại đổ chuông, là mẹ hắn nhắn tới.



“Mẹ, nói bao lần rồi, con không có người cậu như vậy.”

“Nhưng dù sao cũng là dòng họ.”

“Dòng họ? Tên đó lúc nào cũng coi thường nhà mình, em gái trượt đại học, hắn không chỉ không động viên, còn mắng chửi là đồ ngu, loại người đấy không đáng làm dòng họ.”

Bị rượu tác động, cơn giận ngày càng nặng, Trần Minh cúi đầu gầm thét, cả người run lẩy bẩy.

Khi trời tối, Trần Minh trở về nhà, khi đi vào bên trong liền nhìn thấy em gái gục đầu góc, mẹ ngồi bên cạnh an ủi.

Đi đến bên cạnh em gái, muốn nói một câu, chợt nhận ra bản thân cũng là kẻ vô dụng, vì vậy ngồi xuống ghế salon, thở dài không nói.

Cảm giác thật ngột ngạt.

“Mẹ!” Trần Minh chợt lên tiếng.

Mẹ hắn năm nay đã hơn 60, dáng người tiều tuỵ.

“Ừ, sau này uống ít ỏi, ảnh hưởng sức khoẻ.” Mẹ hắn cười nói.

Trần Minh mím chặt môi, nuốt ngược nước mặt vào trong, nói: “Bác hai, nghe nói trúng đất vài chục tỉ, không biết… mượn họ vài tỉ có cho không?”

Mẹ hắn kinh ngạc ngẩng đầu, sợ hãi nói: “Mượn nhiều tiền như vậy làm gì?”

Nhìn em gái còn đang gục đầu, nước mắt chảy ướt đầu gối, Trần Minh trầm giọng nói: “Đổi đời.”

Giọng nói vô cùng kiên định.

“Định chơi đất như bác hai mày?”

“Không phải.” Trần Minh lắc đầu, bắt đầu giải thích: “Mẹ biết mấy hôm nay người ta đồn cái gì không?”

Mẹ hắn không trả lời, ngồi như người mất hồn.

Em gái bỗng ngẩng đầu, lau nước mắt, nức nở nói: “Là tận thế, đúng không anh hai?”

Trần Minh gật đầu, đi tới vỗ đầu em gái, nhẹ nhàng nói: “Phải.”

“Nghe nói quốc gia thông báo tuyển quân diện rộng, phụ cấp rất hậu hĩnh. Hồi sáng còn thấy q·uân đ·ội triển khai thiết giáp chạy trên đường. Mấy hôm trước có tiếng đạn nổ, nghe trên mạng nói có mấy chục n·gười c·hết…”

Nghe chuyện này, mẹ và em gái đều lộ vẻ kinh ngạc. Quốc gia giấu thông tin, học sinh vẫn đến trường, mặt ngoài gần như không có gì xảy ra.

Tuy rằng tin tức đã bị lọt ra bên ngoài, nhiều người thảo luận, truyền tai, tạo thành náo động lớn.

Nhưng vẫn có người không tin.

Trần Minh nhìn em gái, tiếp tục nói chuyện: “Có một người cho anh cơ hội đổi đời, nhưng cần phải có 5 tỉ…”

Em gái nghe vậy cúi đầu, đột nhiên hỏi: “Lỡ người kia là l·ừa đ·ảo thì sao…”

Mẹ cũng gật đầu.

Trần Minh cảm nhận được tâm tình của hai người, chậm rãi cúi đầu, lặng lẽ nói: “Có lẽ là như vậy… cũng có lẽ là không…!”