Khi Ta Yêu Nhau

Chương 2




Mải suy nghĩ, bỗng Nguyên Sơn lên tiếng kéo cô về thực tại.

– Huyền Vũ… Huyền Vũ…

Cô giật mình:

– Dạ…

– Sao thế? Đang nghĩ gì vậy?

– Không nghĩ gì cả.

Nhìn xuống tay mình, thấy Nguyên Sơn đã thoa xong thuốc, Huyền Vũ rút tay về, cô nói:

– Cảm ơn anh. Em ra ngoài làm việc của mình đây.

– Huyền Vũ, em có tâm sự hay chuyện gì cũng phải nói với anh. Đừng quên chúng ta là bạn.

Lời anh nói càng làm cô khó chịu, Huyền Vũ dứt khoát đứng dậy, rời khỏi phòng. Nguyên Sơn thở dài nhìn bóng cô đi mất:

– Con gái khó hiểu thật.

Nguyên Sơn định tiếp tục làm việc nhưng tay lại gõ tìm kiếm trong vô thức: “Vì sao con gái bỗng trở nên cáu gắt?”

Anh nhìn một loạt kết quả hiện ra mà lắc đầu:

“Đến ngày? Không phải, vẫn chưa đến chu kì của em ấy mà.”

“Ghen? Mấy cái tìm kiếm nhảm nhí gì thế này? Huyền Vũ ghen mình với Hạ Đình à? Làm sao có thể chứ, mình với em ấy thân thiết như vậy, em ấy làm sao thích mình được.”

Nguyên Sơn cũng đặt ra nghi vấn rồi tự gạt bỏ nó, bỏ qua việc tìm hiểu nguyên nhân, anh tiếp tục làm việc. Được một lúc thì bỗng nhiên trong đầu anh hiện ra một câu hỏi: “Nếu lỡ như Huyền Vũ thích mình thì sao? Nếu em ấy thích mình, mình phải làm sao đây. Từ chối sẽ khiến em ấy buồn, quan hệ giữa mình và Huyền Vũ cũng không được như giờ nữa, nhưng mình cũng không thể đồng ý, mình xem em ấy là em gái mà thôi. Không. Không thể nào, sao em ấy thích mày được, mày nghĩ nhiều quá rồi Nguyên Sơn.”

Tại căn hộ của Huyền Vũ.

Vừa tan làm cô liền trở về căn phòng thân yêu của mình, muốn được thả mình trên chiếc giường êm ái sau một ngày mệt mỏi, nhưng việc đầu tiên cô làm lại là ngâm mình trong bồn tắm. Đầu óc không ngừng nghĩ đến Nguyên Sơn, Huyền Vũ lẩm bẩm:

– Đặng Nguyên Sơn đáng ghét, anh thông minh như vậy sao không nhận ra tình cảm em dành cho anh hả? Tên khó ưa, chẳng hiểu sao em lại có thể thích anh.

Huyền Vũ rời khỏi nhà tắm, một tay thì đang cầm khăn lau tóc, tay còn lại mở điện thoại lên xem, có một cuộc gọi từ mẹ cô, cuộc gọi còn lại là của mẹ anh. Huyền Vũ không nghĩ ngợi nhiều mà gọi là cho mẹ mình, đầu dây bên kia mẹ cô bắt máy.

“Mẹ ạ. Mẹ gọi con có việc gì thế?”

“Có việc mới được gọi cho con à?”

“Không ạ. Nếu không có việc, chắc chắn là mẹ nhớ con rồi.”

“Con đấy, chỉ giỏi lấy lòng mẹ. Là thế này, mẹ có một người bạn thân, vừa lúc con trai bà ấy cuối tuần này rảnh, con sắp xếp đến gặp người ta một buổi đi.”

“Ơ? Gặp người ta làm gì hả mẹ? Con có quen biết gì anh ta đâu?”

“Trước lạ sau quen. Con cũng không còn nhỏ nữa, mau lấy chồng đi thôi.”

“Mẹ, con đâu phải gái ế đâu mà mẹ bắt con đi xem mắt, con còn chẳng biết anh ta là ai nữa đó mẹ…”

“Gần 30 rồi mà chưa chịu là mình ế hả? Không nói nhiều, hôm đó không đi thì đừng vác mặt về nhà này nghe chưa.”

“Ơ nhưng mẹ…”

Huyền Vũ còn chưa kịp phân trần nỗi lòng mình thì mẹ cô đã tắt máy rồi. Lần đầu tiên mẹ cô phản ứng gay gắt như thế, chắc hẳn là đang lo lắng cho đường tình duyên của con gái mình lắm. Từ trước đến giờ cô chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai, lại luôn xuất hiện bên cạnh tên đàn ông họ Đặng kia thì ai lại dám tiếp cận cô? Họ đều nghĩ rằng hai người chính là một đôi tình nhân, đi cùng nhau nhiều năm như thế, chẳng ai nghĩ họ chỉ dừng lại ở mức bạn bè cả. Một năm một nữ làm gì có tình bạn đơn thuần chứ?

Huyền Vũ thở dài, cô chỉ một lòng hướng đến Nguyên Sơn, làm gì còn tâm trí nghĩ đến ai khác. Lần này phải đối phó như thế nào đây? Nếu cô không gặp đối tượng kia thì rất có thể cô sẽ bị tống khỏi nhà thật, bà sẽ giận cô rất lâu cho xem. Cô bất lực thở dài.

Huyền Vũ đành gác chuyện đó qua một bên, gọi điện cho mẹ Nguyên Sơn. Không để cô phải đợi lâu, bà liền bắt máy.

“Cháu chào bác ạ.”

“Ừ. Chào con. Dạo công việc có bận không có?”

“Dạ. Cũng hơi bận ạ.”

“Chẳng trách lâu này thằng Sơn không chịu về thăm hai bác. Bác gọi cho nó lúc nào nó cũng kêu bận. Cuối tuần này rảnh rỗi, con cùng nó về nhà bác ăn cơm nhé. Lâu rồi bác không được gặp con.”

Huyền Vũ do dự suy nghĩ, sau đó đáp:

“Con… Dạ để con sắp xếp ạ.”

“Ừm, nhớ đến nhé, bác cúp trước đây.”

Không cần nói cũng biết, cô hiểu ý bà. Dù rằng không thuyết phục được anh nhưng bà ấy biết, nếu cô đến thì anh chắc chắn sẽ theo cô về. Huyền Vũ thật sự cảm thấy phiền trong lòng… Cùng lúc đó cô nhận được tin nhắn từ cô bạn thân của mình là Như Viên, hình như cô tìm được vị cứu tinh của mình rồi.

“Viên Viên, cậu xuất hiện đúng lúc lắm đấy!”

“Sao thế? Mình tính nhắn hỏi cậu cuối tuần này có đến nhà anh họ không? Mình đang ở nhà anh ấy, vừa nghe bác gái gọi điện cho cậu.”

“Cậu nghĩ mình nên đến không? À không, mình cũng không rảnh lắm nhưng mẹ mình vừa ép mình đi xem mắt người nào đó mà mình còn chẳng biết là ai.”

“Xem mắt? Còn Nguyên Sơn? Cậu tính lấy chồng mà không theo đuổi anh ấy nữa sao?”

“Mình đang rối lắm đây này… Mình không muốn, nhưng cũng chẳng thể trái lời mẹ. Trước giờ mẹ chưa từng yêu cầu mình điều gì, đây là lần đầu tiên, mình không muốn mẹ thất vọng. Nhưng… Tâm trí mình chẳng thể đặt ở nơi khác được, cậu biết đó…”

“Mọi người đều biết, chỉ có nhân vật chính lại chẳng biết gì. Huyền Vũ, cậu đã từng nghĩ đến việc thử buông bỏ tình cảm này chưa? Nếu anh ấy cũng có tình cảm với cậu thì từ lâu đã sớm có rồi. Bây giờ hai người đều đã trưởng thành, chẳng phải những cô cậu của tuổi 17, 18 mới lớn nữa, sao không thử nói cho anh ấy biết rằng cậu yêu anh ấy.”

“Nếu có đủ can đảm, mình đã nói rồi. Nhưng mình sợ bị từ chối, đến lúc đó cả hai sẽ rất khó xử, không khéo tình bạn bao năm cũng đánh mất.”

“Nhưng cậu cam tâm làm bạn với anh ấy sao?”

“Mình…”

Cô đang ngập ngừng, vẫn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời phù hợp thì tiếng chuông cửa làm cô dừng cuộc nói chuyện tại đây.

“Nói sau nhé, có người tìm mình.”

“Ừm cậu suy nghĩ kĩ đi nhé.”

“Ừ. Tạm biệt.”

Cô nhanh chóng ra xem là ai thì người hiện trên camera làm cô bất ngờ. Là… Đặng Nguyên Sơn. Cô mở cửa ra nhìn anh khó hiểu, anh cứ thế tự nhiên đi vào nhà, thay giày một cách thuần thục như nhà của mình.

– Nguyên Sơn, giờ này anh còn đến nhà em làm gì?

– Đến ăn ké một bữa, hôm nay anh không muốn ăn ở ngoài.

– Thế sao anh không về nhà bố mẹ? Mẹ anh thấy anh về sẽ vui lắm đấy!

– Mỗi lần về nhà mẹ lại giục anh nhanh lấy vợ. Anh nghe nhiều muốn nổ đầu luôn rồi nên không thích về.

– Anh gần 30 rồi cùng nên lập gia đình đi thôi. Đừng để 2 bác lo lắng mãi.

– Anh vẫn chưa sẵn sàng lấy vợ, vẫn muốn tự do, kết hôn sớm ràng buộc sớm thôi. Khi nào em lấy chồng thì anh lấy vợ cũng không muộn mà.

Huyền Vũ bất lực, không thèm nói với anh nữa, cô để Nguyên Sơn ngồi ở sofa còn bản thân thì vào bếp nấu cơm. Vốn dĩ muốn lười biếng một hôm nhưng hình như ông trời không cho phép cô làm điều đó. Huyền Vũ vừa chế biến thức ăn vừa nói:

– Chắc ngày em lấy chồng cũng sắp tới rồi đấy.

– Gì cơ? Em đùa anh à? Đến bạn trai cậu em còn không có thì sắp lấy chồng kiểu gì?

– Em có bạn trai cũng chẳng cần khai báo anh biết.

– Bạn bè bao năm mà thế à? Em nói xem, ai tốt số lọt vào mắt xanh của em thế? Anh biết người đó không?

Người tốt số là anh đấy nhưng cô không dám nói mình yêu anh mà hậm hực bảo:

– Anh không muốn chết đói thì im lặng để em nấu cơm. Nhờ ơn anh mà em muốn lười một hôm cũng không được.

– Không định nấu à?

– Ừm. Mệt, không có tâm trạng.

– Sao thế?

Nguyên Sơn từ khi nào đã đứng ngay bên cạnh cô, đưa một tay lên trán mình, tay kia để trên trán cô. Huyền Vũ nhìn anh lo lắng thế kia bỗng nhiên có cảm tưởng người kia cũng thích mình mà vô thức đỏ mặt. Anh nói:

– Bình thường mà nhỉ? Hay trong người em không khỏe chỗ nào, nói anh nghe.

Huyền Vũ gạt tay anh ra:

– Em không sao. Anh ra kia ngồi đi, đừng phiền em.

Nguyên Sơn lo cho Huyền Vũ nên không để cô tiếp tục nấu ăn mà trực tiếp tắt bếp, kéo tay cô ra sofa ngồi, dù rằng bản thân đang dần mất đi bình tĩnh nhưng anh vẫn còn đủ nhớ rằng lúc sáng vừa làm người nọ đau nên lại chẳng dám mạnh tay.

– Em không nghĩ tới sức khỏe bản thân gì cả. Trong người khó chịu phải nói với anh chứ.

– Anh đang quan tâm em đấy à?

– Đương nhiên rồi.

– Thế nếu em thật sự xảy ra chuyện gì thì anh sẽ thế nào?

Huyền Vũ cũng không biết bản thân nghĩ gì mà có thể hỏi Nguyên Sơn câu đó, có thể là vô thức muốn biết vị trí của bản thân trong lòng người đàn ông này chẳng hạn?

– Em nói linh tinh gì thế. Làm sao anh để em gặp chuyện gì được.

– Em chỉ đang “nếu” thôi. Anh cũng biết đấy, cuộc sống này không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao. Biết đâu được hôm nay còn được ăn cơm cùng, ngày mai chẳng thể gặp lại nhau…

Nguyên Sơn cộc nhẹ vào trán Huyền Vũ:

– Cái gì mà không gặp lại nhau hả?

– Thì anh sẽ phải kết hôn, em rồi cũng lập gia đình. Chẳng lẽ chúng ta ở bên nhau mãi mãi hả, hay là… anh thích em?

Nguyên Sơn thoáng đứng hình, giây sau liền cười cười bảo:

– Làm gì có. Cho dù sau này chúng ta có lập gia đình thì vẫn mãi là anh em, là bạn bè tri kỉ của nhau.

Huyền Vũ nghẹn trong lòng, chẳng biết lấy cớ gì trách cứ tên này, là do cô tự chọn, không ai ép buộc cô phải yêu anh cả, cũng chẳng ai ép buộc cô giữ chặt lời yêu trong lòng, là do cô tự chọn ở bên cạnh anh với tư cách một người bạn mà thôi. Huyền Vũ gượng cười đáp:

– Đây là anh nói, nhớ lấy lời này của anh.

Ngay lúc này Nguyên Sơn chẳng biết bản thân mình đã làm gì và thật sự đang muốn gì, khi nghe câu hỏi của Huyền Vũ, lòng anh thoáng có một cảm giác gì đó rất khó tả. Không muốn nghĩ đến cảnh ngày nào đó vì một vấn đề nào đó mà cả hai không làm bạn, không gặp nhau nữa.

Huyền Vũ chẳng muốn tranh cãi vấn đề này nữa, cô phải đi nấu nốt bữa cơm nhưng đứng lên lại bị người kia giữ mình ngồi xuống ghế. Cô thật sự muốn đánh anh thật nhiều, một con người vừa có tính cách thất thường đôi khi lại vừa khó hiểu.

– Em ngồi đây đi. Hôm nay để anh vào bếp nấu cho em ăn.

– Anh có nấu được không hả?

– Đừng coi thường anh, không ngon bằng em nhưng chắn chăn ăn được.

– Được thôi, mời anh trổ tài.