Người đàn ông cao ráo từ trong phòng ngủ bước ra với mái tóc ướt nhẹp, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Cô gái với mái tóc dài xoăn nhẹ nâng mắt nhìn anh mỉn cười:
– Anh tắm xong rồi thì qua ăn sáng đi, em để đồ trong phòng thay quần áo đấy.
– Ừ. Nay em qua sớm vậy?
– Anh còn nói. Là ai bảo muốn ăn cơm rang do em làm? Em là thư ký của anh chứ không phải giúp việc đâu nhé.
– À… Anh quên mất.
Nguyên Sơn kéo ghế ngồi xuống, nói với Huyền Vũ:
– Hay em chuyển đến cạnh nhà anh đi. Mỗi khi anh có việc cần tới em, em không phải mất công đi xa nữa.
Huyền Vũ nhìn Nguyên Sơn thở dài bất lực, chẳng biết tên này đang nghĩ gì trong đầu:
– Anh nghĩ em rảnh rỗi thế à? Em còn cuộc sống riêng, không thể lúc nào cũng chăm chăm chờ anh gọi là xuất hiện ngay được. Anh vẫn nên lấy vợ đi.
– Thôi! Chẳng ai làm vừa lòng anh như em cả, phụ nữ còn phiền phức nữa. Độc thân vẫn tốt hơn.
Huyền Vũ cười trừ, anh vẫn luôn như thế, luôn miệng bảo phụ nữ phiền phức nhưng bên cạnh chẳng lúc nào thiếu bóng phụ nữ. Có khi hai tháng lại thay một tình nhân, lông bông mãi chẳng cố định một ai cả. Cô mang hai đĩa cơm rang đặt lên bàn, cùng Nguyên Sơn ăn sáng, cô nói:
– Mấy em tình nhân của anh mà biết sẽ buồn lắm đó. À, minh tinh Hạ Đình – người tình bé bỏng của anh nói hôm nay muốn đến thăm anh đấy.
– Huyền Vũ, đến hôm nay anh mới biết em có nhiều chuyện để nói thật đó, nói không ngừng nghỉ luôn là đằng khác. Em còn không mau ăn đi, một lát anh ăn xong chúng ta phải đến công ty, đến lúc bỏ em lại, đến trễ hơn anh thì đừng trách sao mình trừ lương cậu!
– Xùy, em nói không phải hả? Còn hù dọa trừ lương em, sau này không làm cơm cho anh nữa.
Nguyên Sơn nhếch một cười, cả hai không nói mà tập trung ăn sáng.
Tại tập đoàn CMC.
– Tổng Giám đốc, anh có cuộc họp vào lúc 9 giờ 30 phút.
– Bây giờ là 8 giờ 19 phút, thư ký Khương cùng tôi trở về văn phòng xử lý tài liệu, những người khác mau đi chuẩn bị, đến trễ sẽ theo quy định xử phạt.
Nguyên Sơn nhàn nhạt nói, cùng Huyền Vũ vào thang máy lên tầng cao nhất.
Một nhân viên trẻ lên tiếng hỏi Trưởng phòng Tần đã hơn 40 tuổi:
– Trưởng phòng Tần, chị làm việc ở đây lâu nhất, chị nói xem Tổng Giám đốc là người như thế nào?
– Cậu ấy trẻ tuổi nhưng rất tài giỏi. Nhìn xem, 28 tuổi cậu ấy ở trên bao nhiêu người? Lạnh lùng tàn nhẫn trên thương trường, đào hoa trong chuyện tình cảm. Chính là con người Tổng Giám đốc Đặng. Hết chuyện rồi chứ? Còn không mau làm việc thì từng người sẽ được nếm thử sự lạnh lùng của cậu ấy.
Đám đông cũng nhanh chóng giải tán, tuy rằng Nguyên Sơn không có ở đó nhưng họ vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ cái tên đó. Trong thang máy, Huyền Vũ đứng nghiên túc xem lại lịch trình trên máy tính bảng, trước mặt là Nguyên Sơn đang im lặng chẳng nói gì.
– Tổng Giám đốc, mẹ anh nhắn đến bảo anh sắp xếp cuối tuần về nhà ăn cơm một chuyến.
– Nhắn với bà ấy, nếu lại là vấn đề kết hôn thì không cần phí công sức nữa. Thư ký Khương, anh từng bảo lúc chỉ có hai chúng ta, em không phải giữ khoảng cách như thế, không quen chút nào.
– À…. Dù sao cũng ở công ty, chúng ta không nên quá thân thiết, mọi người đồn đại linh tinh sẽ không tốt cho anh.
– Bản thân em còn không lo cho mình, lo cho anh làm gì? Ai dám ăn nói linh tinh, ngày mai khỏi đến công ty.
– Em chỉ sợ bạn gái anh nghe được lại hiểu nhầm thôi.
– Hạ Đình hả? Cô ấy không như thế.
Huyền Vũ không trả lời, chỉ im lặng sắp xếp lại lịch trình, nhưng đâu ai biết được trong lòng cô bây giờ thật sự bị vò rối thành một nắm. Vì cớ gì mà cô phải luôn chịu đựng tình cảnh này? Rõ ràng cô cũng có tình cảm với anh, nhưng có bao giờ anh để tâm đến người đã bên cạnh anh hơn 20 năm chưa? Chưa từng. Bởi vì trong mắt Đặng Nguyên Sơn, cô thư ký – Khương Huyền Vũ mãi mãi là một người bạn tốt, chỉ có thể dừng lại là thanh mai trúc mã mà thôi.
Huyền Vũ theo thói quen đẩy cửa văn phòng cho Nguyễn Sơn nhưng lần này thì không đơn giản dừng lại ở việc đẩy cửa rồi tiếp tục vào cùng nhau xử lí công việc. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô lúc bước vào văn phòng Tổng Giám đốc chính là người con gái đang ngồi chễm chệ trên bộ sofa màu vàng nhạt.
– A! Hai người đến rồi sao? Nguyên Sơn, khi nãy lễ tân nói anh chưa đến nên em lên đây chờ anh đến để cùng bàn chuyện.
– Em đến đây có chuyện gì?
– Chuyện của chúng ta sắp tới. Hôm trước vẫn chưa nói xong.
Nguyên Sơn dường như nhớ ra, Huyền Vũ cũng biết ý mà rời đi trước cho hai người nói chuyện, cô cũng thừa biết bản thân sẽ không nhịn được mấy cảnh này. Ai bảo cô thích anh nhưng không chịu bày tỏ cơ chứ?
Huyền Vũ nhủ trong lòng: “Chuyện chúng ta. Hai người họ không phải muốn kết hôn đó chứ?”
Cô ở phòng nghỉ, trong lúc pha cafe vẫn không thể không nghĩ đến câu nói đầy sự mập mờ khi nãy của cô minh tinh trẻ kia. Đang mải mê suy nghĩ, cô không cẩn thận làm mình bị bỏng. Vốn dĩ đang ấm ức trong lòng lại thêm vết bỏng ở tay, tâm trạng cô càng thêm tồi tệ.
Cùng lúc đó tại phòng làm việc của Tổng giám đốc:
– Có chuyện gì?
– Anh quên rồi sao? Rõ ràng nói là sẽ kí hợp đồng yêu đương giả để anh nói dối gia đình mà?
– Đương nhiên tôi không quên, tôi còn đọc rất kĩ điều kiện cô đưa ra. Tuy Công ty tôi chỉ là công ty sản xuất ô tô, không phải trong giới giải trí. Nhưng chỗ tôi không thiếu mối quan hệ, các hợp đồng quảng cáo cho cô tôi lo được.
– Trông chờ vào anh đấy. Đừng lo, tôi không có ý định bám vào anh đâu, chỉ cần giúp tôi nổi tiếng, anh muốn tôi diễn trước mắt gia đình anh thế nào, tôi diễn thế đấy cho anh xem. Sau khi hết hợp đồng thì chúng ta đường ai nấy đi.
Nguyên Sơn không trả lời, chỉ kí tên vào hợp đồng, đưa Hạ Đình giữ một bản, bản còn lại anh mang cất vào két sắt ở góc phòng.
Vốn dĩ anh trở lại văn phòng là để tranh thủ xử lí văn kiện, bây giờ đã lỡ mất một khoảng, anh chỉ hận mình đã phí thời gian cho một việc vô nghĩa như vậy, cũng chẳng biết những người khác yêu đương đã phí phạm bao nhiêu ngày giờ rồi.
Hạ Đình vốn dĩ tính rời đi thì bị anh gọi lại, Nguyên Sơn kéo cô ta sát vào người mình.
– Tiện tay chụp một tấm ảnh chung để đặt hình nền. Đã diễn thì phải diễn cho đạt một tí, tôi cũng chẳng muốn tốn thời gian tìm người tình giả mới đâu.
– Vậy tôi cũng chụp một tấm khác.
Anh đứng sau lưng cô ta, một tay bẹo má, tay còn lại ôm ngang eo, cằm thì gác trên vai người nọ, cô ta cũng nhanh chóng chụp lại, người khác nhìn vào sẽ tưởng họ thật sự đang yêu đương.
Và người đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng này chính là thư ký Khương Huyền Vũ và trưởng phòng Tần. Thấy người bước vào mà không gõ cửa liền cau mày nhưng khi thấy rõ người trước mặt, hai hàng lông mày liền giãn ra.
Hạ Đình nói:
– Nguyên Sơn, nhân viên công ty anh ra vào văn phòng Tổng Giám đốc cũng tự tiện quá rồi đó, cửa cũng chẳng thèm gõ.
– À… Xin lỗi, là tôi thất lễ, hai người cứ tiếp tục đi, tôi ra ngoài trước. Tổng Giám đốc, 15 phút nữa anh có cuộc họp, đừng quên…
Huyền Vũ cười gượng rồi bưng trà bánh ra ngoài, duy chỉ có chị Tần ở đấy nhìn anh một lát, sau đó gật gù bật ngón tay như đang khen anh rồi cũng rời đi. Mãi đến khi tiếng cửa phòng đóng sầm lại anh mới nhanh chóng buông tay ra khỏi người Hạ Đình, hai tay chỉnh lại quần áo rồi hắng giọng nói:
– Cô nghe rồi chứ? Một lát tôi còn có cuộc họp, không có việc thì về trước đi, làm việc của cô, khi nào cần tôi sẽ nhắn trước cho cô.
– Được, tạm biệt.
Cô ta rời đi, lúc đi vẫn còn vừa nhắn tin vừa cười mỉm. Đúng lúc tất cả hành động của cô ta đều được ghi hết vào mắt Huyền Vũ. Đợi đến khi người ta đi được một khoảng rồi cô mới tự lẩm nhẩm một mình.
– Mới bước chân ra khỏi phòng đã cười tươi thế rồi, mới xa nhau một lát đã chịu không nổi rồi à?
Tiếng trưởng phòng Tần nói sau lưng cô:
– Huyền Vũ, em đang giận cái gì? Không phải là thích Nguyên Sơn rồi đó chứ?
– Chị Mỹ Hằng. Em không có.
– Em nghĩ em qua mắt được chị sao? Em cho rằng ai cũng ngốc như thằng em họ chị sao? Bao nhiêu năm bên cạnh nhau thì chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi hả? Chỉ có mỗi mình nó không nhìn ra em thích nó thôi.
– Chị biết đấy, em và anh ấy chỉ có thể là bạn thôi. Anh ấy, cũng có bạn gái rồi.
– Em nghĩ lần này được bao nhiêu ngày? Thằng nhóc đó, chị rất rõ tính nó, vài bữa chơi chán sẽ tự động bỏ thôi. Đừng lo, chị chỉ xem em là em dâu thôi.
Tần Mỹ Hằng – trưởng phòng Tần là chị họ bên ngoại của Đặng Nguyên Sơn nên khá thân thiết với Huyền Vũ vì gia đình cô ở ngay sát cạnh nhà Nguyên Sơn. Sau này cả hai trưởng thành, đều dọn ra ngoài sống cuộc sống tự lập riêng.
Tuy rằng có chị họ lẫn người nhà vun vén ủng hộ nhưng Nguyên Sơn chưa từng nghĩ đến việc sẽ hẹn hò cùng cô, bởi anh nghĩ bản thân chỉ xem Huyền Vũ như một cô em gái.
Sát giờ họp Nguyên Sơn mới thấy bóng dáng Huyền Vũ. Chỉ là anh đang rất muốn giải thích vì chuyện khi nãy trong văn phòng nhưng chung quy anh lại cảm thấy bản thân chẳng cần giải thích làm gì. Vốn đó là chuyện riêng của anh mà.
Trong phòng họp hôm nay căng thẳng bất thường, bình thường chỉ có mỗi Tổng Giám đốc luôn làm một bộ mặt đáng sợ nhưng dường như hôm nay ngay cả thư ký Khương – người phụ nữ vẫn thường thoải mái giúp các bộ phận vượt qua ải Đặng Tổng hôm nay chẳng buông lời nào, chỉ lặng lẽ làm đúng bổn phận vốn có của một thư ký không hơn không kém. Mà Nguyên Sơn cũng nhận ra điều đó, cảm giác khó chịu dâng lên trong người anh. Được một nửa thì anh cho giải tán cuộc họp rồi rời đi. Khương Huyền Vũ cầm theo tài liệu của phòng marketing trở về phòng làm việc của anh.
– Đây là tài liệu phòng marketing gửi cho Tổng Giám đốc. Anh xem xét qua nếu có vấn đề gì em sẽ gửi về phòng ban sửa lại. Không còn việc gì nữa em xin phép ra ngoài trước.
– Huyền Vũ! Rốt cuộc em làm sao vậy?
– Có sao đâu ạ.
– Anh cảm thấy từ lúc em bắt gặp anh với Hạ Đình thì em cư xử rất lạ.
– Không có. Anh nghĩ nhiều rồi. Nhưng em cũng hy vọng anh đừng quên quy định do anh đặt ra. Không yêu đương trong công ty.
Lần đầu tiên Nguyên Sơn thấy Huyền Vũ như vậy nên nhất thời không biết phải làm thế nào, Huyền Vũ biết bây giờ cô chính là đang ghen, tốt nhất là rời khỏi trước khi lỡ lời nói chuyện gì đó mà anh không nên biết. Anh thấy cô hình như tức giận đến muốn bỏ đi liền nắm tay cô lại.
– Anh chưa nói xong, không cho em đi.
– Nguyên Sơn, anh buông ra, đau chết em rồi.
Chính anh cũng không biết rằng lực tay của mình sao lại mạnh đến thế, cũng không biết bản thân đã vô tình động đến vết phỏng ban nãy của cô. Lúc phát hiện ra thì tay cô cũng đã sưng đỏ lên rất nhiều rồi.
– Tay em làm sao lại phỏng thế này?
– Không cẩn thận nước nóng bắn lên tay.
– Em lại bất cẩn rồi. Đã thoa thuốc gì chưa?
– Chưa.
Anh kéo tay cô lại sofa, lấy hộp sơ cứu từ dưới bàn trà để bôi thuốc cho cô. Huyền Vũ không nói, khi nhìn người trước mặt đang lo lắng cho mình cô chỉ biết im lặng. Cô nghĩ, liệu sau này người đàn ông trước mặt cô trở thành chồng của người khác có còn đối xử với cô như thế không? Hay những gì bây giờ cô có được từ người cô yêu sau này sẽ dần chuyển sang dành cho người khác. Cô không muốn như vậy chút nào.