_ Tại Thanh Y Viện _
Lăng Hàn bước vào phòng tân hôn, chậm rãi rồi xuống ghế, khuôn mặt không chút cảm xúc. Lăng thiếu quân quả thật là đệ nhất mỹ nam của Thành Lâu Quốc: mày kiếm mắt hổ, khí chất lẫm liệt, bộ y phục màu trắng mặc trên người vô cùng gọn gàng, không hề xuề xòa như những nam nhân khác, ngay cả tóc cũng được ghim gọn lại trên đỉnh đầu, cực kỳ cực kỳ oai phong, thật khó có thể cưỡng lại.
Đi theo Lăng Hàn là cận thần Mã Kỳ. Mã Kỳ mặc bộ giáp bảo hộ, thanh kiếm dài giắt ở thắt lưng, lặng lẽ đóng cửa phòng lại rồi đi đến cạnh thiếu quân. Lăng Hàn ung dung uống trà, liếc mắt nhìn Mã Kỳ:
– Thế nào rồi?
– Thần đã tìm hiểu, đúng là trước đó Đại quận chúa Ninh Phương được chọn để thành thân với Thiếu quân, nhưng sau đó lại đột ngột đổi thành Nhị quận chúa. Thần nghi ngờ là do Nhị quận chúa nhúng tay.
Lăng Hàn nhếch miệng cười, đúng như suy nghĩ của anh. Vốn dĩ Lăng thiếu quân quyết định thành hôn với Đại quận chúa vì nàng ta là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Vương chủ, sau khi nàng ta lên làm Vương chủ, anh có thể lợi dụng nàng ta để tìm và lấy lại Cao Dập Tinh, nhưng xem ra việc này không hề dễ dàng.
Mã Kỳ vẫn đứng bên cạnh Tiểu Vương chủ thấy anh không nói gì thì lại cất lời:
– Tiểu Vương chủ chúng ta phải đối phó với Nhị quận chúa này thế nào?
– Cứ bình tĩnh, để ta xem rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh gì!
Lăng Hàn vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng ồn ào, Mã Kỳ vội vàng chạy ra ngoài xem.
– Ta bảo ngươi đừng có đẩy ta mà, từ từ xem nào!
– Quận chúa còn định từ từ đến lúc nào nữa??
Tiếng của Nhị quận chúa và Tư Đồ bên ngoài vang vọng cả vào bên trong phòng. Mã Kỳ mở cửa, nhìn thấy hai người đang giằng co thì khẽ ho một tiếng, hắng giọng nói:
– Nhị quận chúa!!
Cả hai cùng quay sang nhìn Mã Kỳ. Ngạn Nhi nhìn thấy Mã Kỳ thì ngơ người, cô vẫn chưa nhận ra đây là ai. Ngạn Nhi cau mày nhìn Mã Kỳ một lượt từ dưới lên, vẫn còn đang ngơ ngác thì Mã Kỳ lại nói:
– Quận chúa, mời vào, thiếu quân của chúng tôi đang đợi!
Lúc này Ngạn Nhi mới à một tiếng, đưa tay chỉ vào Mã Kỳ, cười nói với Tư Đồ:
– Đây là Mã Kỳ đúng không? Phải rồi, thế mà ta còn cứ tưởng....
– Thôi thôi quận chúa vào nhanh đi!!!
Tư Đồ đẩy Ngạn Nhi vào trong, sau đó định quay người rời đi thì chợt dừng lại. Tư Đồ nhìn Mã Kỳ một lúc, sau đó kéo cậu ta ra ngoài. Mã Kỳ bất ngờ bị kéo đi thì vội vàng nói vọng vào:
– Tiểu Vương chủ, Tiểu Vương chủ người phải bảo trọng!!!!!
Tư Đồ đúng kiểu cạn lời luôn, có cái gì mà phải bảo trọng? Nhưng mà khi cậu nghĩ lại thì đúng là Lăng thiếu quân nên cẩn thận một chút, bởi vì chỉ có cậu biết là Nhị quận chúa đang định làm gì! Trong Phủ Nguyệt Quốc này, chỉ có Tư Đồ là có thể cư xử thoải mái với Nhị quận chúa hơn một chút so với người khác, cậu và Nhị quận chúa đã gắn bó với nhau từ khi còn nhỏ nên hai người y hệt như bạn thân, và Nhị quận chúa cũng chỉ tin tưởng một mình Tư Đồ, tuyệt đối không phải là ai khác.
...----------------...
Ngạn Nhi vén rèm ngó vào trong phòng, nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trước một bàn đồ ăn, biết ngay đó là Lăng thiếu quân. Ngạn Nhi từ từ đi đến ngồi xuống ghế, cứ nghiêng nghiêng đầu để nhìn rõ khuôn mặt của thiếu quân.
Lăng Hàn quay đầu nhìn Nhị quận chúa, nét mặt vẫn không đổi. Vốn dĩ anh không hề có thiện cảm với vị quận chúa này, khi nhìn thấy bộ y phục của nàng ta thì lại càng cảm thấy khó ưa. Ngạn Nhi thì lại khác, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Hàn thì vô cùng bất ngờ, bất giác đưa tay lên bịt miệng:
– Trời ơi, lúc viết mình cũng đâu nghĩ Lăng Hàn lại đẹp trai thế này!!!
Lăng Hàn nghe Nhị quận chúa thốt ra câu đó thì có chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh nhanh chóng khôi phục thần sắc, đưa tay nâng ly rượu lên trước mặt.
– Nhị quận chúa, đến lúc uống rượu giao bôi rồi, mời!!
Ngạn Nhi nghe lời Lăng thiếu quân nói thì tươi cười cầm ly rượu lên. Đang định nói mời thì chợt nhớ ra điều gì đó, nét mặt lập tức thay đổi.
"Chờ đã! Chẳng phải cảnh này trong truyện mình viết là Nhị quận chúa lén bỏ độc vào rượu của Lăng thiếu quân từ trước. Đến khi uống rượu giao bôi, Lăng thiếu quân sẽ bị trúng độc và chết trong lúc ngủ....thế thì chẳng phải..."
Ngạn Nhi dùng sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn ly rượu trên tay Lăng thiếu quân, rồi lại ngước lên nhìn anh. Trong lúc này, cô thật sự không biết phải làm sao, nếu cứ để Lăng Hàn uống ly rượu đó thì chắc chắn anh sẽ chết, còn nếu cô nói ra, thì chẳng phải là tự đâm một nhát vào người mình sao?
Ngạn Nhi hơi cảm thấy run, cô cứ chìm trong suy nghĩ rối bời, cô phải tìm cách để Lăng Hàn không uống ly rượu đó. Lăng thiếu quân vẫn cầm ly rượu, chợt nhận ra biểu cảm kì lạ của Nhị quận chúa, ánh mắt của nàng ta cứ dán vào ly rượu của anh, Lăng Hàn như hiểu ra điều gì đó, có chút bất ngờ tự nhìn vào ly rượu của mình. Lăng Hàn vội vàng đặt ly rượu xuống, trong đầu như suy nghĩ điều gì đó.