"Xin chào chủ nhân, ta là người quản lý hệ thống và kiểm duyệt tác phẩm. Sau một hồi kiểm duyệt, ta nhận thấy tác phẩm của chủ nhân có rất nhiều tình tiết phi lý. Vì vậy, ta quyết định để cho chủ nhân trực tiếp tham gia vào cốt truyện để hiểu rõ hơn. Nhiệm vụ của chủ nhân chính là thay đổi cốt truyện và số mệnh của các nhân vật. Nếu như không hoàn thành, ta sẽ hủy bỏ tư cách tồn tại của tác phẩm và chủ nhân sẽ bị kẹt mãi mãi trong thế giới giả tưởng. Chúc chủ nhân may mắn!! "
Ngạn Nhi giật mình tỉnh dậy, đưa tay đập đập trán. Cô vừa có một giấc mơ rất kì lạ: có một luồng sáng chói chang hiện ra, sau đó là một giọng nói vang lên, mà những gì cô nghe được lại vô cùng khó hiểu, cái gì mà hệ thống, nhiệm vụ, thay đổi cốt truyện?????
– Là mơ thôi, chỉ là mơ thôi!
Ngạn Nhi tự trấn an bản thân, nhanh chóng lật chăn ra bước xuống giường. Vừa đặt hai chân xuống thềm, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Ngạn Nhi quay lại nhìn giường của mình, sao giường của cô lại thế này?
Không chỉ cái giường, căn phòng của cô cũng bị thay đổi rồi. Ngạn Nhi vô cùng ngơ ngác, nhìn khắp xung quanh phòng rồi lại nhìn xuống quần áo của mình.
Cô đang mặc một bộ y phục màu trắng, phần viền áo chỉ che đến chỗ cần che, để lộ một vùng ngực trắng nõn. Ở phần eo có một chiếc khăn voan màu đỏ quấn xung quanh, một nửa thân váy là màu đỏ, nửa còn lại là màu trắng, khắp bộ y phục đều là trang sức vàng lấp lánh.Hơn thế, phần tay áo cũng chỉ che từ phần bắp tay trở xuống, hai bên vai hoàn toàn để hở.
Ngạn Nhi hoàn toàn sốc, cô không hiểu tại sao mình lại ở đây, còn cả bộ y phục kì quặc này nữa. Ngạn Nhi ngắm nhìn mình trong chiếc gương to bên cạnh giường, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng mái tóc và quần áo thì thay đổi một cách kì lạ.
– Mình lạc vào cái nơi quỷ quái gì thế này? Không được, không được, mình còn chưa nộp bản thảo cho nhà sản xuất nữa!!
Ngạn Nhi nhìn căn phòng thêm một lượt, thấy chiếc cửa sổ thì lập tức lao đến nhìn xuống. Ngạn Nhi trợn tròn mắt, khung cảnh bên dưới vô cùng nhộn nhịp, vì đang là buổi đêm nên ánh nến, ánh đèn từ khắp các ngôi nhà được xây theo phong cách cổ thi nhau tỏa sáng.
– Mình xuyên không rồi!
Ngạn Nhi vẫn chưa thể tin được vào những gì đang xảy ra, đúng là cô đã thật sự xuyên không rồi, xuyên không về thời cổ đại–thời kì tồn tại vua chúa quan thần.
Ngạn Nhi thở dài một tiếng, quay người đi vào trong. Cô lấy một chiếc bánh trên bàn, thời này người ta gọi là điểm tâm, cho lên miệng cắn một miếng.
– Đây là bộ truyện nào đây?
– Nhị quận chúa...Nhị quận chúa!!!
Ngạn Nhi giật mình vì tiếng gọi, đảo mắt nhìn ra phía cửa. Tư Đồ nhìn thấy Nhị quận chúa thì vội vã chạy đến:
– Nhị quận chúa, sao người còn chưa thay y phục, trời ơi là trời!!
– Nhị quận chúa? Ngươi gọi ta là nhị quận chúa?
Tư Đồ bối rối chạy đến tủ trang điểm, bê ra một bộ đồ màu đỏ tuyệt đẹp, còn có cả trang sức đội đầu nữa. Cậu bê đến đặt trước mặt Tiểu Ngạn.
– Nhị quận chúa, mau mặc hỉ phục, người mau nhanh lên, Lăng thiếu quân đang đợi!
Ngạn Nhi nhăn mặt, hai mắt chớp chớp, cô muốn nói gì đó nhưng tên này nói nhiều quá!
" Từ từ đã, hỉ phục? Nhị quận chúa? Lăng thiếu quân? Ôi trời! "
Ngạn Nhi dùng đôi mắt to tròn kì lạ nhìn Tư Đồ, tay nắm lấy cổ áo cậu, hành động của cô khiến cho Tư Đồ hoảng sợ mà kêu la:
– Quận chúa!!
– Ngươi gọi ta là Nhị quận chúa, là Nhị quận chúa Ninh Ngạn ngang tàn, hống hách, tội lỗi chồng chất, bị người đời ghét bỏ á hả??
Tư Đồ nghe quận chúa tự nói mình thế thì càng hoảng sợ. Lần đầu tiên cậu thấy Nhị quận chúa cư xử kì lạ như thế?
Ngạn Nhi ôm đầu, thì ra là cô xuyên vào chính tác phẩm của mình. Cô chợt nhớ lại giấc mơ vừa nãy, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến những gì giấc mơ nói??
– Tiêu rồi tiêu rồi! Tại sao lại trở thành Nhị quận chúa phản diện đó chứ?
Tư Đồ bắt đầu khóc lóc than thở:
– Quận chúa của tôi ơi, không kịp nữa rồi, thôi thôi để thần đưa quận chúa về Thanh Y Viện luôn, muộn mất rồi!!
– Này, ngươi là Tư Đồ đúng không, sao ngươi nói nhiều thế? Ta nhớ là ta viết ngươi trầm tính lắm cơ mà! Ta....
Còn chưa kịp nói hết, Tư Đồ đã cầm lấy cổ tay cô chạy ra khỏi căn phòng đó. Hai người chạy bán sống bán chết về Thanh Y Viện.