Cả người Hiên Đế toát ra toàn là băng lãnh áp chế khiến cho đám nô tì, thái giám đứng gần cũng sợ hãi không dám ngước nhìn lên.
Trong đầu Hiên Đế lúc này chỉ toàn là những ý nghĩ ghen tức. Thê tử của ngài ấy bây giờ thay đổi, thay đổi hoàn toàn, trái tim dường như hướng về tên Mạc Chu đó. Vậy mà ngay xưa lại thề non hẹn biển một lòng một dạ với ngài ấy chết cũng không rời. Cuối cùng Hiên Đế không bằng Mạc Chu đó cái gì chứ.
Cẩn Đề đứng bên cạnh liều mạng chạy vào can ngăn. Quỳ xuống cúi lạy Hiên Đế.
- Minh Thượng xin người tha cho phu nhân, phu nhân sắp không thở được rồi… Minh Thượng…
Cẩn Đề vừa quỳ vừa lạy cầu xin Hiên Đế. Còn Nguyệt Y thì rơi nước mắt. Nàng ta ban đầu cố sức vùng vẫy nhưng chỉ một lúc thì đã bỏ mặc, ánh mắt buồn bã nhìn Hiên Đế cứ như chấp nhận cái chết trong tay ngài ấy.
Hiên Đế đôi tay vẫn là yếu đi. Cả đời này định sẵn ngài ấy yêu được là bỏ được, nhớ được là quên được, bắt đầu được thì kết thúc được. Nhưng mà nói được lại không bao giờ làm được.
Hiên Đế lỏng tay thả Nguyệt Y rơi thẳng xuống đất. Nguyệt Y ngã xuống cả người thở gấp đến sặc cả ho.
- Khụ khụ khụ…
Cẩn Đề vội đỡ lấy Nguyệt Y gương mặt lo lắng nói:
- Phu nhân… Người sao rồi phu nhân.
Hiên Đế quay lưng lại giọng lạnh buốt nói:
- Ả ta không chết được đâu.
Nguyệt Y buồn bã đôi mắt rủ xuống. Thật là đáng buồn, đến cuối cùng nàng ta phát hiện Hiên Đế chưa bao giờ tin vào nàng ta, cũng như tin vào thứ tình yêu mà nàng ta dành dụm cả đời trao cho Hiên Đế.
Nói rồi Hiên Đế cúi xuống nắm tay nàng ta kéo đi vào bên trong Ngự Phòng một cách thô bạo. Ngài ấy đuổi hết thái giám, cung nữ ra ngoài cả Cẩn Đề cũng bắt đứng bên ngoài cửa chờ lệnh không cho ai đi vào.
Vừa đi đến cửa của hồ tắm thì Hiên Đế nghe được có tiếng nhạc vang lên, là tiếng đàn cầm. Bên trong cánh cửa in rõ bóng dáng của một nữ nhân yêu kiều thướt tha với mái tóc dài đang đong đưa chuyển mình theo điệu nhạc.
Cánh cửa hồ tắm cũng từ từ mở ra, như là đang cố tình cho Hiên Đế nhìn rõ cảnh sắc bên trong. Bóng dáng của Tuệ phi thướt tha quyến rũ trong tầng y phục màu đỏ mỏng đến nỗi nhìn thấy được tơ yếm đỏ rực cùng màu.
Từng đường cong trên cơ thể của Tuệ phi lúc ẩn, lúc hiện giữa làn sương mờ ảo của hơi nước ấm đang tỏa ra bên hồ. Những cánh hoa hồng đỏ rực chẳng biết được sắp xếp thế nào mà cứ như có ma lực rơi xung quanh người của Tuệ phi tạo thành một khung cảnh nồng nàn quyến rũ đến mê người.
Cứ tưởng Hiên Đế tâm trạng không vui sẽ phản ứng lại đuổi Tuệ phi đi… Nhưng không. Ngài ấy gương mặt thay đổi hẳn, miệng khẽ cười rồi đẩy Nguyệt Y ra, chân tiến vào trong hồ tắm.
Tuệ phi nhìn thấy được tín hiệu chấp nhận của Hiên Đế thì càng ra sức thể hiện vũ đạo câu dẫn. Những động tác uyển chuyển với chiếc eo nhỏ đong đưa qua lại, cánh tay thu vào nâng lên rồi lại khiêu gợi vòng qua khuôn ngực trần của Hiên Đế.
Những cái áp sát, va chạm da thịt bỏng rát điều thuần thục áp hết lên người của Hiên Đế. Thật sự đứng trước một mỹ nhân khuynh thành như thế hỏi thử nam nhân nào mà không khuất phục.
Sở trường của Tuệ phi chính là vũ đạo, nàng ta được học múa từ nhỏ cơ thể uyển chuyển mềm mại như lụa. Bây giờ hòa mình vào tiếng đàn cầm đôi chân dài trắng nõn nà vốn là ưu điểm lợi hại nhất của nàng ta.
Hiên Đế vòng tay qua giữ lấy eo của Tuệ phi đặt nhẹ nụ hôn nồng cháy lên đôi môi đỏ được trang điểm kỹ của của nàng ta. Âm thanh nhẹ nhẹ vang lên "tách tách…" khiến người đứng bên cạnh cũng phải đỏ mặt.
Hiên Đế khá vội vã và nóng lòng, ngài ấy như đang phát tiết đưa tay xé mạnh một cái đã làm mảnh y phục mỏng manh của Tuệ phi rách làm đôi.
Nụ hôn tham lam của Hiên Đế kéo hết lên cơ thể của Tuệ phi, hầu như không bỏ sót một nơi nào của mỹ nhân da trắng như tuyết mềm mại này.
Tuệ phi bạo dạn hơn Hoàng hậu rất nhiều chẳng để ý người ngoài, nhất là sự có mặt của hai nô tì còn ở xung quanh. Nàng ta nũng nịu nói:
- Minh Thượng từ từ đã…
Nô tì Cát Nhi biết kế hoạch của Tuệ phi đã thành công nên cẩn thận động tác đặt đàn cầm xuống rồi sẵn tiện ra hiệu cho Nguyệt Y âm thần rời đi đừng quấy rầy nhã hứng của Hiên Đế và Tuệ phi.
Nguyệt Y lại một lần nữa chứng kiến cảnh phu quân mình ôm ấp nữ nhân khác nàng ta trong lòng nhói đau. Nhưng cũng phải như lần trước cố nén xuống mà rời đi.
Khi đi được vài bước thì giọng của Hiên Đế vang lên:
- Đứng lại….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Vượt Ải Mẹ Chồng
4. Sống Lại Ngày Tận Thế, Tôi Có Không Gian
=====================================
Nguyệt Y nghe vậy liền đứng lại nhưng người thì không dám quay lại. Tuệ phi lại nũng nịu ôm lấy Hiên Đế nói:
- Minh Thượng người để ả ta đi đi. Chúng ta vào ngâm nước đỡ phải bị phiền.
Hiên Đế cúi xuống vác Tuệ phi lên vai rồi nói:
- Ngươi quỳ ở đây cho ta.
Nói rồi Hiên Đế bồng Tuệ phi bước đi trong tiếng cười sảng khoái. Còn Nguyệt Y thì phải quỳ gối ở cạnh hồ nước, chứng kiến toàn bộ cuộc ân ái mặn nồng của Hiên Đế và nữ nhân khác.
Ngài ấy là đang muốn dày vò Bạch Nguyệt Y. Muốn cho nàng ta biết chỉ cần Nguyệt Y phản bội, thì ngài ấy sẽ trả lại gấp đôi.
Nữ nhân quanh Hiên Đế không thiếu, muốn đẹp cỡ nào cũng có không cần vì một Bạch Nguyệt Y mà lụy phiền. Nghĩ vậy Hiên Đế bằng lòng chìm vào khoái lạc với Tuệ phi.