Thái hậu chậm rãi uống tách trà, giữ trạng thái bình tĩnh rồi nói:
- Việc này không khó…
- Chuyện này dừng lại ở đây, đừng kinh động đến Hiên Đế. Hiên Đế muốn tra thì cứ để mặc. Ai gia xem thử huynh đệ chúng tra được gì.
Lưu Ngũ Dư thở dài, mặc dù Thái hậu nói như thế nhưng trong lòng lão cũng không an tâm là mấy. Trước mắt thật sự cũng không làm được gì hơn. Thỉnh an thái hậu thêm một lát rồi Lưu Ngũ Dư cũng rời đi.
Thái hậu dù sao cũng là một nữ nhân, tầm nhìn cũng ngắn đi. Cứ sợ thực lực ngầm của Thục Thái phó và tàn dư của Khưu Hùng sót lại sẽ có một ngày quay lại Đế Kinh làm phản. Lúc đó Hiên Đế lấy gì để chống trả. Nên Thái hậu từ đầu đã chuẩn bị trước.
Đầu tiên là giao quyền cho Lưu gia để xây dựng con đường lương thảo, phân phát luân chuyển lương thực, rèn luyện binh khí. Còn cố ý chọn Nghinh Ngạc làm hậu mượn tiền tài của Nghinh gia củng cố quân đội cho Hiên Đế.
Nạp thêm một vị phi tử và một tần vị để liên kết các hoàng gia, thân quý giàu có lại với nhau quy về dưới chân của Hiên Đế tập trung quyền lực củng cố địa vị cho ngài ấy ngồi vững ngôi Vua.
Thái hậu là lo xa, tính dài nhưng bà ta quên mất Hiên Đế vốn không cần thứ này. Địa vị và quyền lực từ lâu đã nắm trong tay. Thật chất không để vào mắt vật trong túi như Thục gia và con kiến dưới chân như tàn dư của Khưu Hùng.
Hiên Đế chẳng qua là chán nản, không có Bạch Nguyệt Y bên cạnh Hiên Đế dường như không có sức sống. Người không có sức sống rồi thì phô bày quyền lực làm gì.
Nói đến Bạch Nguyệt Y thì…
Trong căn phòng nhỏ phía sau Ngự Phòng. Nguyệt Y cả đêm không ngủ được. Vết sẹo trên mặt hôm nay sưng đỏ hơn hôm qua.
Ngồi trước gương đồng Nguyệt Y nhìn ra được tình trạng vết sẹo của mình. Chất độc bên trong đang di chuyển ra, sợ là có Dương Hạt cũng không thể khống chế chất độc này bộc phát. Cái tát cho là vừa sức của Hiên Đế cũng đủ giết chết nữ nhân yếu ớt rồi.
Nguyệt Y đành lấy túi gấm ra dùng dao nhỏ tạm thời xử lý loại bỏ những mạch máu đã nhiễm độc nặng bên trong vết sẹo tròn trên mặt. Tự nhìn phẫu thuật gương mặt thông qua gương đồng. Kéo dài thêm được bao lâu thì hay bấy lâu.
Từng mảng máu đen lay láy nhiễu thành dòng từ mặt Nguyệt Y nhỏ hết xuống thau nước trước gương. Dòng nước trắng trong nhanh chóng chuyển thành nước đen láy tanh hôi. Mỗi vết cắt của dao phẫu thuật tuy không để lại đau đớn mất sức nhưng khi dao rời khỏi vết thương da thịt liền lại thì độc tính lại hoành hành khiến Nguyệt Y càng khó chịu hơn. Răng cắn chặt môi chịu đựng cái đau thấu xương.
Vừa loại máu tanh xong thì bên ngoài cửa đã nghe tiếng gọi của Cẩn Đề.
- Phu nhân… Phu nhân Minh Thượng thức dậy rồi người mau vào giúp Minh Thượng rửa mặt.
Nguyệt Y dùng khăn sạch lau vội lại vết thương cho sạch sẽ rồi nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
- Cẩn công công ta đi ngay.
Nói rồi Nguyệt Y vội vã kéo xích sắt leng keng theo chân của Cẩn Đề.
Cùng lúc đó, Mạc Chu nhận thánh chỉ nên vào Cung cùng Thức Vương điều tra vụ án của Phúc Gia.
Đầu tiên Mạc Chu tìm đến Phúc Lâm để lấy lời khai. Phúc Lâm đứng bên trong song sắt gương mặt tiều tụy đi nhiều. Tóc cũng đã rối vài nơi.
Mạc Chu muốn Phúc Lâm kể lại quá trình vụ án. Nhưng Phúc Lâm lão ta có vẻ không hợp tác.
- Đại nhân người còn hỏi gì nữa. Ta đã nói là ta đã cùng Ngô Nhu Nhu giết phu nhân và cháu trai của mình, không liên quan gì đến nhi tử của ta Phúc Đạt cả. Tội ta cũng đã nhận rồi ngài còn hỏi gì nữa.
Thức Vương đứng gần đó là người phản ứng mạnh đầu tiên:
- Lão già này, Nhu Nhu có lỗi gì với lão mà lão năm lần bảy lượt đỗ oan hại nàng ta chứ?
Phúc Lâm im lặng đầu quay vào bên trong tường nhà giam không đáp lại lời của Thức Vương, giọng buồn bã nói:
- Vương Gia cần nói ta đã nói hết rồi. Người đừng làm khó lão nữa.
Mạc Chu trước khi đến đây đã tìm hiểu sơ qua về Phúc Lâm. Lão ta là một kẻ thương nhân nhưng bản tính cao ngạo, rất xem trọng danh tiếng của bản thân.
Lợi dụng điều này Mạc Chu nói:
- Nếu Phúc lão đã nhận tội thì theo lệ phải bố cáo tội trạng ra bên ngoài. Lão là thông gian với con dâu hại chết chính thất và cháu nội. Kéo cả hai đi một vòng thị chúng cho người đời phỉ báng, lấy đó làm gương rồi mới xử theo phép nước.
Phúc Lâm nghe vậy thì gương mặt thay đổi liền bước gần đến song sắt phản ứng khá mạnh:
- Ta muốn gặp Thái hậu…
Mạc Chu biết đã bắt trúng điểm yếu của lão đầu Phúc Lâm này nên nói tiếp:
- Tại sao Phúc gia lão lại muốn gặp Thái hậu? Hay là…
Phúc Lâm vẫn kêu lên lớn tiếng:
- Ta muốn gặp Thái hậu… Thái hậu…
Mạc Chu bước gần đến Phúc Lâm rồi nhìn lão ta nói:
- Lão muốn gặp Thái hậu vì Thái hậu sẽ giúp lão tránh cực hình thị chúng. Lão không muốn mất mặt, không muốn người đời phỉ nhổ là lão già rồi còn mê tửu sắc. Mê đến nỗi giết cả thê tử cháu trai. Mê đến nỗi đoạt cả thê tử của con trai mình.