Hiên Đế lại thở dài, tay đưa qua lấy chén canh lại rồi nói:
- Ai mà có thể điều tra lại được đây. Triều thần đa số là người của Lưu Gia, còn lại thì có quen biết sâu xa với họ Lưu. Kết quả cũng như thế.
- Không lẽ đệ muốn giao án này cho tên Doãn Đa Quách lúc nào cũng viết chữ phản trên trán điều tra sao?
Thức Vương đáp lời:
- Giao cho Mạc Chu chủ quản nha môn Kinh Môn điều tra án.
Nhắc đến Mạc Chu là Hiên Đế cảm thấy khó chịu. Mày chau lại nói:
- Lại là hắn…
Thức Vương nắm được điểm yếu của Hiên Đế liền phân tích:
- Hoàng huynh nghỉ đi Mạc Chu hắn mà tra ra được án này thì cũng trầy di tróc vẩy với Thái hậu. Nhiều khi còn có nữa mạng sống.
- Còn không tra ra được thì huynh có đủ lý do xử tử hắn. Nương tình thì tịnh thân hắn mà chẳng ai nói được.
Hiên Đế nghe nói quá trúng ý. Đúng là Thức Vương giỏi tính toán một cái là hạ ngay tình địch của Hiên Đế.
Hiên Đế gật gù nói:
- Có lý…
Hiên Đế trúng kế của Thức Vương rồi. Vương gia liền tranh thủ nói:
- Vậy huynh mau hạ chỉ đi.
Vừa nói Thức Vương vừa lấy thánh chỉ đã soạn sẵn ra luôn đưa cho Hiên Đế.
Hiên Đế ngớ người ra nói:
- Hả…? Cả thánh chỉ đệ cũng soạn sẵn rồi sao?
Thức Vương lại đáp lời:
- Đệ sợ Mạc Chu hắn bỏ trốn nên làm gấp thánh chỉ cho hoàng huynh đóng dấu, tránh đêm dài lắm mộng.
Hiên Đế chau mài lại giả vờ đắn đo một tí, quay lưng lại là đóng dấu ngay và luôn. Thức Vương mừng rỡ cầm thánh chỉ lên ngó lại một cái rồi thở nhẹ ra xong việc rồi.
Trưa hôm đó thánh chỉ của Hiên Đế nhanh chóng ban ra. Tin tức truyền đi khắp nơi, triều thần trên dưới bàn tán xôn xao. Có kẻ thì biết Mạc Chu nhưng có lão thì không hề biết tên quan nhỏ này có tài đức gì ma được đích thân Hiên Đế ban chỉ tra án lớn như thế.
Ngay hôm sau Lưu Ngũ Dư Lưu Thái Phó cũng là đệ đệ thân sinh của Thái hậu liền nhập Cung mượn cớ thỉnh an.
Tại Trường Thọ Cung.
Lưu Ngũ Dư được tiếp đãi như thượng khách. Ngồi ở ghế nhỏ đối diện với Thái hậu, vừa dùng trà vừa nói chuyện.
- Thái hậu chuyện của Phúc Gia Minh Thượng đã ban chỉ điều tra lại như vậy…?
Thái hậu gương mặt tỏ ra không hài lòng đặt mạnh tách trà xuống bàn rồi nói:
- Cũng là vì ả họ Ngô kia.
- Huynh đệ chúng một đứa thì mê đắm ả xấu xí kia, còn một đứa còn lại cũng bắt chước ngoan cố với một nữ nhân đã có phu quân. Ai gia đúng thật là vô phước.
Lưu Ngũ Dư lại nói:
- Lão thần nghe nói Thức Vương đích thân đến cầu tình với Minh Thượng tra án. Từ nào giờ Thức Vương vốn nghe theo người bây giờ sao đột nhiên lại…?
Thái hậu không đáp lại câu hỏi bỏ lửng của Lưu Ngũ Dư lại nói:
- Ai gia nghe nói Ngô Nhu Nhu bị bệnh rất nặng không cách gì trị khỏi, kéo dài sinh mệnh cũng là khổ thêm một ngày. Được rồi tối nay cứ báo nội phủ ban cho ả một chén trà đi. Xem như ai gia vì nhi tử mà làm phước. Chuyện này kết thúc nhanh thì Phúc Lâm hắn sớm trở về Dương Bình, ai gia cũng an tâm.
Lưu Ngũ Dư trầm tư giọng khá đắn đo nói:
- Chuyện ở Dương Bình lão thần không lo. Chỉ là dạo gần đây Minh thượng liên tục điều động binh lính khắp nơi. Khiến mạch vận chuyển của chúng ta thiếu người trầm trọng. Chưa kể nhiều mỏ đồng, sắt vô cớ bị sập làm công nhân không khai thác được. Lưu gia cũng mới bắt tay vào việc khai thác, giờ gần như chịu lỗ rất nhiều. Sợ là tạm thời phải quản công việc này lại.
Thái hậu nghe đến đây thì khó chịu hơn, trong lòng tức giận nói:
- Hiên Đế thật là…
- Đứa trẻ này là giả ngơ hay là giả mù chứ? Lại gây khó dễ cho Ai gia khai thác các mỏ khoáng sản chứ. Không có những tài nguyên này thì làm sao rèn luyện binh khí.
- Chẳng lẽ hắn không biết Tam Vương chỉ là một tên nhu nhược, nhút nhát làm sao có lá gan tạo phản chứ. Phía sau lưng còn có một Thục Huyền Quán hay sao? Năm xưa lão ta là thái công dưới trướng của hai đời Tiên Đế. Thục gia hoành hành khắp nơi vơ vét của cải trong và ngoài quốc gần ba mươi năm, thực lực tiềm tàng lớn thế nào. Trận binh biến lão ta đột ngột mất tích thì Hiên Đế phải biết sẽ có ngày hắn sẽ mang chiến tranh quay lại. Kẻ mà nên đối phó phải là tàn dư Thục gia và Khưu gia chứ không phải Ai gia.
Thái hậu vừa nói vừa tức giận đến làm mệt, người thở nặng hơn. Gia Túc đứng bên cạnh hầu hạ vội đưa tách trà cho Thái hậu uống thấm giọng:
- Thái hậu người đừng tức giận quá. Để tái phát bệnh cũ thì không hay.
Lưu Ngũ Dư ngồi bên cạnh thấy Thái hậu như thế cũng lo lắng liền nói:
- Thái hậu xin giữ gìn Phụng thể. Thần tin rồi sẽ có một ngày Minh Thượng sẽ hiểu tấm lòng của người.
- Chuyện của Thục gia và Khưu gia người đừng quá lo. Chẳng phải chúng ta vẫn còn nắm trong tay một quân cờ quan trọng sao? Nhi nữ của Thục gia vẫn trong tay chúng ta còn cháu trai của Khưu Hùng vẫn được Lưu gia che chở.
- Trước mắt vẫn là Phúc Gia. Chúng ta và Phúc Lâm đã mất rất nhiều công sức và thời gian để có thể đã thông được con đường vận chuyển này. Bây giờ Phúc gia có bề gì thì tất cả chẳng phải đỗ sông đỗ biển hay sao?